Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 540: Đến thành phố Thiên Kinh




"Cậu Lâm, tôi ở Phụng Thiên chờ tin tức tốt từ cậu, và cũng sẽ dặn người bên tôi chuẩn bị sẵn sàng, đợi cậu quay lại, sẽ bắt tay hợp tác ngay".

Trước cửa biệt thự, Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn tạm biệt nhau.

"Cảm ơn đã tiếp đón, chúng ta liên lạc sau nhé, mong đôi bên hợp tác vui vẻ", Lâm Hàn cũng nói.

Ngay sau đó, đám Lâm Hàn lái xe rời khỏi biệt thự.

Nhìn mấy chiếc xe đi xa, Trương Thiên Sơn lại có chút mong đợi việc hợp tác sắp tới.

Sau khi rời khỏi trang viên, Lâm Hàn và đám Ngô Xuyên lái xe đến khách sạn anh ở trước đó.

Trong xe, Ngô Xuyên đang cầm lái với vẻ khó hiểu.

Trước, Lâm Hàn còn bó tay chưa có cách đối phó với nhà họ Khương ở thành phố Thiên Kinh, sao mới đi ra ngoài một buổi đã như nắm chắc phần thắng?

"Anh Lâm, có cách giải quyết nhà họ Khương rồi ạ", Nhan Thành ngồi cạnh cũng thắc mắc.

Lâm Hàn cười nói: "Chưa chắc là giải quyết được, nhưng trước mắt có một cách, cụ thể thế nào còn phải đến đó rồi xem sao đã".

Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe xong vẫn không hiểu ý anh cho lắm.

Lâm Hàn chợt nghĩ tới điều gì, nói: "Sáng mai, tôi sẽ tự lái xe cùng một người bạn đi đến Thiên Kinh trước, mấy người tự chạy tới đó trước đi. Đến nơi thì tìm một khách sạn ở, đợi tin của tôi".

"Vâng!", Ngô Xuyên và Nhan Thành đồng thanh đáp.

Lâm Hàn làm thế cũng là vì tránh cho Tiêu Nhã nghi ngờ. Đừng thấy bây giờ cô ấy như một thiếu nữ trông cây si anh mà lầm, Lâm Hàn biết rõ, những người đến từ quý tộc chắc chắn không đơn giản như thế. Nếu anh lơ là một chút thôi, rất có khả năng sẽ bị Tiêu Nhã phát hiện.

Đến lúc đó, đừng nói mượn tay nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương lấy lại 100 tỷ kia, không bị Tiêu Nhã và nhà cô ấy trả thù đã tốt lắm rồi.

Nếu mà đến nước ấy, phải đối mặt với hai quý tộc lớn cùng một lúc, Lâm Hàn cũng thật bó tay hết cách.

Sau khi tới khách sạn, Lâm Hàn bảo Ngô Xuyên và Nhan Thành xuống xe, tự mình lái xe đến một chỗ đậu.

Còn Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các thì đi đến chỗ khác đậu.


Quay về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, chuông cửa đã bị ấn vang.

Lâm Hàn mở cửa ra, là nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng lên.

"Thưa anh, đây là bữa sáng do một quý cô đặt riêng cho anh", nhân viên phục vụ nói xong bèn đẩy toa ăn vào, bày những món ăn tinh xảo đẹp mắt ra.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu", Lâm Hàn gật đầu đáp.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Tiêu Nhã đặt.

Ngồi xuống nhìn thì thấy chỉ có mấy món, nhưng đều được chế biến bắt mắt, hiển nhiên là Tiêu Nhã đã dặn người ta chuẩn bị một cách tỉ mỉ.

"Có tâm đấy chứ".

Lâm Hàn lắc đầu, bắt đầu thưởng thức.

Chỉ chốc lát sau đã tới lúc hẹn, cả hai cùng gặp nhau ở bãi đỗ xe.

"Cô chủ lớn, anh ta là?", một vệ sĩ hơi nghi ngờ hỏi. Làm vệ sĩ của Tiêu Nhã mấy năm rồi, nhưng anh ta vẫn chưa thấy cô ấy thân thiết với một người con trai như vậy.

"Anh quản tôi à?", Tiêu Nhã lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Mấy vệ sĩ lập tức ngậm miệng lại, sợ chọc Tiêu Nhã bực, giống như chọc cô ấy khó chịu sẽ xảy ra chuyện gì rất kinh khủng vậy. Nhưng bọn họ vẫn tò mò đánh giá Lâm Hàn, đều cảm thấy hiếu kỳ rốt cuộc thì người này có bản lĩnh gì mà có thể khiến Tiêu Nhã như vậy.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi", Lâm Hàn nói.

"Được, giờ đi luôn".

Ban nãy, vẻ mặt Tiêu Nhã còn lạnh như băng, giờ lại quay ngoắt cười rạng rỡ với Lâm Hàn.

Sau đó, mấy chiếc xe của Tiêu Nhã và đám vệ sĩ cùng xuất phát, Lâm Hàn thì theo đằng sau.

Mãi đến khi lên cao tốc được nửa tiếng, Lâm Hàn mới thông báo cho Ngô Xuyên, bảo họ xuất phát.

Đám Ngô Xuyên đang đợi lệnh của anh, vừa nhận được tin, lập tức lên xe lái tới thành phố Thiên Kinh.


"Anh Xuyên, anh nói thử xem lần này chúng ta thật sự có thể đối phó nhà họ Khương kia không? Ngày hôm qua lúc ăn cơm, tôi nghe Trương Thiên Sơn kia bảo nhà họ Khương là quý tộc có thể ảnh hưởng đến tồn vong của cả quốc gia!", Nhan Thành hơi lo lắng hỏi.

Ngô Xuyên nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, lo lắng.


Hồi trước, đối phó nhà họ Hoàng chỉ mới là thế gia thôi đã khó khăn như vậy rồi, thậm chí còn gặp rất nhiều nguy hiểm. Lần này, đối phó quý tộc, thế gia làm sao có thể bằng được.

"Haiz, nghĩ nhiều vậy làm gì? Anh Hàn tự có cách của anh ấy, chúng ta yên tâm làm theo là dược. Lẽ nào cậu sợ anh Hàn hại chết mình à?", Ngô Xuyên đáp.

"Anh nói gì vậy, không có anh Hàn thì giờ không biết tôi đang ở cái xó xỉnh nào nữa. Nếu cái mạng này có ích, anh ấy cứ việc lấy là được", Nhan Thành lập tức kích động nói.

"Được rồi, được rồi, được rồi", Ngô Xuyên vỗ vỗ Nhan Thành, tiếp tục lái xe nói: "Đừng nghĩ nhiều vậy làm gì, anh Hàn làm thế thì chắc chắn đã có cách. Tuy tôi không biết có cách nào đối phó được với nhà quý tộc khổng lồ kia, nhưng anh Hàn hẳn là có cách của anh ấy!"

Cùng lúc đó, bên kia, Lâm Hàn đang lái xe đi theo đám người Tiêu Nhã đến thành phố Thiên Kinh trước.

Thiên Kinh cách Phụng Thiên cũng không xa, chỉ mất mấy tiếng lái xe thôi.

Đoàn người dừng lại nghỉ ngơi một chút ở trạm dừng chân, lúc Lâm Hàn chuẩn bị lên xe đi tiếp, thì phát hiện Tiêu Nhã đã ngồi trên xe mình.

"Sao? Tôi không thể ngồi trên xe anh à? Ngồi xe tôi toàn là mấy tên vệ sĩ kia thôi, chán muốn chết, tôi ngồi xe anh nói chuyện với nhau cho đỡ buồn", Tiêu Nhã cười nói.

Sau đó, mấy tên vệ sĩ của Tiêu Nhã vội vàng chạy tới, có chút lo lắng khuyên.

"Cô chủ lớn, hay là ngồi xe chúng tôi đi, nơi này không an toàn".

"Đúng vậy, chán chút cũng không sao, giờ người nhà họ Khương đang theo dõi cô gắt gao, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tiêu".

"Đúng đó, xe chúng ta là xe cải tiến, chống được đạn, an toàn hơn nhiều".

"..."

"Dừng, dừng, dừng!", Tiêu Nhã xua tay, nói: "Đừng nói nữa, đau hết cả đầu tôi rồi. Trước đó, ở câu lạc bộ Giang Nam, nếu không có Lâm Hàn cứu thì giờ tôi đã bị bắt đi rồi. Lúc đó, mấy người ở đâu? Mau trở về lái xe cho tôi, tôi sẽ ngồi ở đây".

Mấy tên vệ sĩ kia nghe vậy hơi do dự, nhưng khi đối mặt với Tiêu Nhã, lại không dám nói thêm gì nữa.

Bọn họ dặn Lâm Hàn vài câu, bảo anh chú ý an toàn xong mới quay về xe mình, tiếp tục lên đường.

Chặng đường tiếp theo tràn ngập thú vị, Tiêu Nhã gần như líu ríu nói chuyện với anh cả hành trình.

Từ cuộc nói chuyện, Lâm Hàn cũng cảm thấy Tiêu Nhã rất thú vị.

Tuy cô ấy sinh ra trong một dòng dõi lớn, lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng thực tế chỉ là một cô gái ngây thơ đơn giản.

Một lúc sau, mấy chiếc xe đã xuống cao tốc, lái vào thành phố Thiên Kinh.

"Lâm Hàn, hôm nay anh có chuyện gì cần làm không?", Tiêu Nhã chớp chớp mắt hỏi.

"Không có".

"Vậy hay là anh sắp xếp chỗ ở xong rồi đi ăn cơm với chúng tôi đi? Tiện tôi đãi tiệc cảm ơn ơn cứu mạng của anh luôn. Tối qua, chỉ lo nói chuyện mà chưa kịp cảm ơn anh đàng hoàng nữa",

Tiêu Nhã nói.

Lâm Hàn hơi do dự, rồi đồng ý.

Sau khi đến trung tâm thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đến khách sạn mà Tiêu Nhã đặt cho mình cất đồ. Anh nghỉ ngơi một chút, rồi đến nhà hàng Tiêu Nhã đã hẹn.