Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 538: Gặp gỡ Tiêu Nhã




Trong phòng hòa nhạc.

Giai điệu lúc trầm lúc bỗng đã thể hiện ra được sự tinh tế và sâu lắng của "Moonlight".

Toàn bộ khán giả dường như không kiềm nổi mà đắm chìm trong đó.

Cuối cùng, khi Lâm Hàn đàn hết bản nhạc này thì lẳng lặng bỏ ghi-ta xuống.

Lúc này, các khán giả mới hoàn hồn lại, từng người một đều đang nhìn Lâm Hàn trên sân khấu với vẻ mặt kinh ngạc.

"Người này là ai? Trẻ thế mà có thể chơi ghi-ta hay vậy!"

"Trước giờ trong ấn tượng của mình, tôi chưa từng nghe tên người này bao giờ, dù đã nắm hết tên những nhạc công có tiếng trong nước".

"Tài năng ghi-ta tốt như thế mà còn rất khiêm tốn nữa, quả thực hiếm thấy!"

"Cũng may kiên nhẫn ở lại, đáng giá ghê vậy đó!"

"..."

Trong phút chốc, tất cả khán giả đều không ngớt lời khen ngợi Lâm Hàn, những người xem thường anh khi nãy đều cảm thấy tội lỗi không thôi.

Bây giờ, Tiêu Nhã cũng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khác lạ, bắt đầu cảm thấy có hứng thú với Lâm Hàn, cô ấy đứng lên đi thẳng về phía Lâm Hàn muốn làm quen.

Nhưng khi Tiêu Nhã vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên xung quanh cô ấy có bốn khán giả đứng bật dậy, đồng loạt xông về phía Tiêu Nhã.

Tốc độ nhanh như cắt, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Có người chợt bị một khán giả khác chặn đường, người nọ không cần nhìn là ai mà lập tức đá bay người kia.

Sức mạnh khủng khiếp này làm mọi người xung quanh sợ hãi hét toáng lên.

Tiêu Nhã thấy vậy cũng giật mình, cô ấy lập tức hiểu ra những tên kia đang nhắm vào mình. Lần này, cô ấy có dẫn theo vệ sĩ nhưng chỉ để họ nghỉ ở bên ngoài, không dẫn theo vào tận phòng hòa nhạc, vì vậy lúc này không thể đến kịp bảo vệ cô ấy được.

Lâm Hàn đứng trên sân khấu chứng kiến, trái lại cảm thấy mừng thầm trong lòng.

Màn trình diễn vừa rồi đã có tác dụng, giờ lại có người tới góp thêm cho chút lửa? Đây khác nào cố ý giúp đỡ Lâm Hàn đâu?

Các khán giả xung quanh bị dọa sợ chạy toán loạn, biết bốn tên kia không phải người thường, nếu còn cản đường họ chắc chắn hậu quả sẽ rất thê thảm.


Lâm Hàn bỏ cây ghi-ta xuống vọt về phía bốn tên kia.

Trong chớp mắt, bốn tên ác ôn kia đã đến trước mặt Tiêu Nhã.

"Cô chủ Tiêu, ngoan ngoãn biết điều mà theo bọn tôi đi, nếu không cô có bất trắc gì thì lại không hay đâu", một tên trong số đó đắc ý nói.

Dù nói thế nhưng bốn tên ác ôn kia vẫn không dừng lại, thẳng thừng ra tay với Tiêu Nhã.

Sắc mặt Tiêu Nhã hoảng hốt, dù bản thân cô ấy là cô chủ lớn, thuở nhỏ cũng được học vài chiêu phòng thân nhưng vẫn chẳng tới đâu, không tài nào đủ để chống trả bốn tay cao thủ.

Lúc này, Lâm Hàn cũng đã xông đến, anh không nói gì mà chụp lấy một tên xấu xa ném thẳng ra sau.

"Mọi người nể mặt tôi, lần này đừng ra tay nhé?", Lâm Hàn cười nói.

"Cái tên không có mắt này ở đâu ra vậy?"

Bốn tên côn đồ lạnh lùng nhìn Lâm Hàn với vẻ xem thường, có hai tên tự tách ra mà lao về phía Lâm Hàn, hai tên còn lại thì ra tay với Tiêu Nhã.

Lâm Hàn thấy vậy thì nét mặt lạnh đi, đồng thời cũng hành động.

Đã khuyên rồi mà không nghe, đương nhiên Lâm Hàn sẽ thẳng tay cho ăn hành.

Sáp vào quần nhau với hai tên kia còn chưa đến nửa phút đồng hồ, thì bọn chúng đã kêu gào thảm thiết.

Anh xoay qua nhìn Tiêu Nhã đang cật lực ứng phó hai tên còn lại, có vẻ cũng sắp đuối rồi.

Lâm Hàn vội lao đến, vì đánh lén từ sau nên lần này giải quyết còn nhanh hơn, không tới mấy chiêu thì bọn chúng đã đo sàn rồi.

"Mày..."

Hai tên côn đồ bị đánh úp nên bất ngờ, nhìn lại thì mới thấy hai tên đồng bọn kia đã sớm rời cuộc chơi.

Lúc này, bốn tên côn đồ mới ý thức được, chàng thanh niên trông bình thường thế mà lại là một tay đánh đấm lão luyện.

Tiêu Nhã sinh ra trong dòng dõi quý tộc, cộng thêm vừa đánh nhau với hai tên, nên hiển nhiên biết bốn tên này không tầm thường, người nào cũng có học võ.

Nhưng mà mấy người có võ này lại bị người nọ giải quyết một cách dễ dàng.

Người thanh niên bí ẩn vừa chơi ghi-ta giỏi, vừa có bản lĩnh cao, hơn nữa còn sẵn sàng ra tay giúp người gặp nạn, điều này đã khiến Tiêu Nhã lập tức có thiện cảm và cũng khá to mò về Lâm Hàn trước mắt.

Các nhân viên an ninh vừa đến và đám người đang bận rộn chạy trốn nhìn thấy Lâm Hàn đã xử đẹp bốn tên côn đồ trong tíc tắc, thì lập tức vỗ tay khen ngợi.

"Chàng trai này cừ ghê, đánh đấm không tồi chút nào!"

Một người bảo vệ trung niên bật ngón cái nói.

Những bảo vệ còn lại nhao nhao nhìn chằm chằm Lâm Hàn, có thể giải quyết nhanh gọn bốn tên côn đồ kia, giỏi thật đấy, ai nấy đều bày tỏ hâm mộ với bản lĩnh của anh.

Mà nếu bọn họ biết được bốn tên kia không phải loại tôm tép mà là "cao thủ chính hiệu" thì không biết vẻ mặt còn xuất sắc đến mức nào nữa.

Lâm Hàn nhìn qua Tiêu Nhã, quan tâm nói: "Cô gì ơi, cô không sao chứ?"

Lúc này, Tiêu Nhã còn ngây ra nhìn Lâm Hàn, nghe thấy anh hỏi mới hoàn hồn lại, có hơi bối rối ngại ngùng, trong lòng thấy xấu hổ không thôi. Tiêu Nhã đường đường là cô chủ lớn nhà họ Tiêu, gặp nguy không sợ, mà hiện tại lại ngơ ra đó.

"Không sao, không sao, thật sự cảm ơn anh", Tiêu Nhã vội đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Không có gì, giúp đỡ người khác là chuyện tốt mà, nếu không còn gì nữa tôi đi trước nhé!"

Nói xong, Lâm Hàn giả vờ định rời đi, nhưng trong lòng đang thầm đợi.

Mục đích của việc làm này là để loại bỏ mối nghi ngờ trong lòng Tiêu Nhã, dù sao vừa biểu diễn ghi-ta giờ lại thêm ra tay giúp đỡ, người thường nhìn vào sẽ không cảm thấy có gì quá kỳ lạ, còn với những người đa nghi thì ắt hẳn sẽ còn chút ngờ vực.

Mà lúc này, Tiêu Nhã vẫn nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ, sau khi thầm xác định Lâm Hàn không phải cố ý tiếp cận, mới vội vã không nỡ để anh đi.

Cô ấy đang cảm thấy cực kỳ tò mò và khâm phục Lâm Hàn, rất muốn được làm quen, không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.

"Đợi đã!"

Ngay khi Lâm Hàn đã sắp ra khỏi phòng hòa nhạc, Tiêu Nhã bèn vội vã đuổi theo.

Lâm Hàn mừng thầm trong lòng, quay đầu lại nhưng giọng điệu vẫn khá xa cách: "Còn chuyện gì sao?"

Tiêu Nhã có chút kích động, nói: "Chuyện là, tôi tên Tiêu Nhã, tôi rất thích ghi-ta, khi nãy nghe anh đàn cảm thấy trình độ anh rất cao, nên tôi muốn giao lưu học hỏi, mặt khác tôi cũng muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi khi nãy, để tôi mời anh một bữa nhé?"

Lâm Hàn giả vờ do dự suy xét.

Tiêu Nhã thấy vậy thì siết chặt nắm tay, trong lòng có chút căng thẳng, sợ Lâm Hàn sẽ từ chối.

"Vậy cũng được, tôi tên Lâm Hàn, chúng ta tìm chỗ vừa trò chuyện vừa ăn một bữa đi".

Tiêu Nhã nghe vậy trong lòng liền hơi kích động: "Được, tôi biết một nhà hàng bán món Tứ Xuyên ngon lắm, chúng ta cùng đi thôi".

Lúc này, mấy người vệ sĩ của Tiêu Nhã mới chậm chạp chạy vào.

"Cô chủ, nghe nói có kẻ ra tay với cô, cô không sao chứ?"

Tiêu Nhã lườm nói: "Đợi mấy người đến thì tôi không sao được mới lạ đó, may mà có anh này giúp".

Mấy người vệ sĩ nghe thế thì lập tức chắp tay khom người cảm ơn Lâm Hàn.

Tiêu Nhã không thèm để ý tới họ, vội vàng kéo Lâm Hàn rời đi.