Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 533: Trang viên




"Chát!", một tiếng bạt tai cực kỳ vang dội.

Kim Lượng bụm mặt khó tin nhìn Ô Tiến.

"Anh Ô, anh làm gì vậy? Tại sao chỉ vì vài ba người ngoài mà đánh em?", Kim Lượng lẩm bẩm nói.

Người thanh niên đứng cạnh Trương Thiên Sơn thấy vậy lạnh lùng nhìn Ô Tiến nói: "Ở đây tới lượt mày ra tay sao?"

"Dạ không, không dám".

Ô Tiến bị dọa lùi về sau mấy bước, giải thích: "Tại tôi quản lý thuộc hạ không tốt nên mới xảy ra cớ sự này, tôi sẽ trừng phạt nó thật nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không để chuyện này tái diễn nữa!"

Mặc dù Kim Lượng không hiểu gì cả, lúc này cũng đã nắm bắt được tình hình, tuy không biết người này là ai, nhưng hình như Ô Tiến rất sợ ông ta...

Trương Thiên Sơn lại không thèm quan tâm họ, bước nhanh đến trước mặt mấy người Lâm Hàn.

"Đã không đón tiếp từ xa lại để xảy ra những chuyện này, thật sự xin lỗi", Trương Thiên Sơn vừa nói, vừa khom người bày tỏ xin lỗi, hết sức tôn trọng Lâm Hàn.

Ô Tiến đứng sau thấy vậy bèn bị hù khiếp vía.

Vốn dĩ, Ô Tiến tưởng rằng mấy người này có chút quen biết với vị kia mà thôi, bây giờ chứng kiến cảnh này thì mới biết không chỉ đơn giản như vậy.

Vị kia dẫu sao cũng là đại bàng núi vùng Bắc Đông này, sao lại đối đãi kính trọng với một tên ngoại lai như vậy? Thái độ kia cho thấy địa vị người nọ còn muốn cao hơn ông ta...

Lâm Hàn thấy vậy cũng khá ngạc nhiên, không ngờ bản thân Trương Thiên Sơn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, nhưng thái độ lại kính trọng mình như vậy. Trong lòng cũng yên tâm phần nào, Trương Thiên Sơn hành động như này, cho thấy cuộc đàm phán hợp tác này có lẽ sẽ suôn sẻ thôi.

"Ông khách sáo quá, chỉ là hiểu lầm va chạm nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì lớn cả, nơi này lộn xộn quá, chi bằng chúng ta đổi nơi nói chuyện đi?", Lâm Hàn lễ phép nói.

"Đương nhiên là được, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mời đi bên này, xin hãy yên tâm, tôi sẽ trừng phạt mấy tên này thích đáng!", Trương Thiên Sơn vừa nói, vừa mời Lâm Hàn đến chỗ của ông ta.


Đối với những người như Trương Thiên Sơn, chiêu đãi một vị khách quý thì phải mời họ về nhà. Còn những vị khách bình thường thì chỉ sắp xếp ở khách sạn thôi, mà dù khách sạn có tốt đến đâu thì ý nghĩa cũng hoàn toàn thua kém với việc mời thẳng về nhà ông ta.

Lâm Hàn nghe vậy liền lắc đầu, anh nói: "Cũng không cần phải phạt mấy tên lính lác này làm gì, dù sao thì bọn họ cũng có làm được gì đâu".

Thứ nhất, mấy tên côn đồ này không nhất thiết phải truy cứu làm gì. Thứ hai, vì ở đây là địa bàn Trương Thiên Sơn, chung quy vẫn là người của ông ta, Lâm Hàn vẫn nên biết điều nhượng bộ.

Trương Thiên Sơn nghe vậy cũng không nói thêm gì, liếc nhìn người bên cạnh.

Người nọ thấy vậy liền gật đầu, đi tới trước mặt Ô Tiến nói: "Xử phạt đúng mực những tên thuộc hạ này đi, ngoài ra, nếu sau này còn tái phạm, tự mà lo liệu!"

"Dạ vâng, dạ vâng!"

Ô Tiến gật đầu như giã tỏi, vô cùng cảm kích.

Rất nhanh, nhóm Lâm Hàn đã ra khỏi quán ăn theo chân Trương Thiên Sơn lên xe rời đi.

Thấy đám người Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn đã khuất bóng, Ô Tiến mới thở phào nhẹ nhõm, may là lần này vị ngoại lai bí ẩn kia không truy cứu, nếu không Ô Tiến đoán chừng mình không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi.

Kim Lượng đứng cạnh vẫn còn chưa hiểu mô tê gì, nghi hoặc hỏi: "Anh Ô, người mà tên ngoại lai kia gọi đến rốt cuộc là ai vậy? Chẳng lẽ còn trâu bò hơn cả anh Bưu sao? Anh làm gì mà sợ ông ta đến vậy chứ?"

Ô Tiến nghe xong thì tức muốn bể phổi, lần này không phải tại Kim Lượng thì gã ta sẽ gặp chuyện này sao? Mặc dù bây giờ bên kia nói không truy cứu, nhưng sau này làm sao còn cơ hội được Trương Thiên Sơn trọng dụng nữa, Ô Tiến mãi mãi không thể tiến thêm được bước nào nữa!

"Chát!", một tiếng bạt tai lại vang lên.

Nửa bên mặt còn lại của Kim Lượng cũng sưng vù.

"Người vừa rồi là đại bàng núi vùng Bắc Đông của chúng ta đấy, là đại ca của đại ca tao! Mày có biết vừa rồi tao suýt bị thằng nhãi nhà mày hại chết không hả? Nếu không nhờ người ngoại lai kia chịu bỏ qua, chúng ta chết chắc rồi! Tao nói cho mày biết, chuyện này chưa xong đâu, về tao sẽ cho mày biết tay!", Ô Tiến quát xong thì thở hổn hễn rời đi.

Kim Lượng bị dọa cho chết đứng.

Người vừa rồi là Trương Thiên Sơn? Là đại bàng núi vùng Bắc Đông này sao? Ông ta là đại ca của đại ca của đại ca mình?


"Sao...sao mà mình xui xẻo thế trời?", nhất thời Kim Lượng muốn đập đầu chết quách cho rồi.

Đồng thời, đám người Kim Lượng và Ô Tiến cũng không tài nào hiểu nổi, vừa rồi tại sao Trương Thiên Sơn lại tiếp đón đám người ngoại lai kia cung kính như vậy, trước giờ chưa từng nghe có chuyện này bao giờ, người như nào mà đáng để Trương Thiên Sơn phải kính trọng như thế?

Đám người ngoại lai đó rốt cuộc có lai lịch khủng bố đến cỡ nào chứ?

Trên xe.

Lâm Hàn ngồi cùng Trương Thiên Sơn ở băng ghế sau, những người còn lại thì đi xe khác.

"Cậu Lâm, thành thật xin lỗi cậu, hôm nay cậu chỉ vừa đến mà đã gặp chuyện như thế này rồi", Trương Thiên Sơn lại lần nữa nói xin lỗi.

Lâm Hàn xua tay, anh nói: "Chuyện nhỏ mà, bỏ qua đi, không có gì đâu".

Trương Thiên Sơn thầm đánh giá Lâm Hàn, xác nhận Lâm Hàn thật sự không để ý đến chuyện này chứ không phải do nể mặt ông ta, lúc này, ông ta mới cảm thấy yên tâm không đắn đo nhiều nữa, và cũng khá mong đợi lần hợp tác này.

"Cậu Lâm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tiệc chào đón cậu rồi, bây giờ đi cùng chúng tôi qua đó ăn chút gì nhé?", Trương Thiên Sơn lại hỏi.

Lâm Hàn nghe vậy thì xoa bụng, cười nói: "Nói thật thì, cũng vì các món đặc sản ở quán ăn vùng Bắc Đông mấy ông ngon quá, tôi với bạn tôi đã ăn rất no rồi, chi bằng hẹn ngày mai được không?"

Trương Thiên Sơn nghe vậy chỉ đành phải bỏ cuộc, trưa mai sẽ tổ chức một bữa tiệc khác tiếp đãi đám người Lâm Hàn.

Rất nhanh, những chiếc xe dừng lại trong trong trang viên của Trương Thiên Sơn, đám người Lâm Hàn bèn xuống xe.

Bởi vì cũng không còn sớm, Trương Thiên Sơn trò chuyện thêm mấy câu thì không làm phiền nữa, ông ta để lại một người đưa nhóm Lâm Hàn dạo quanh vài vòng, sắp xếp chỗ ở nghỉ ngơi rồi mới rời đi.

Nhìn thấy đám người Trương Thiên Sơn đi xa, Ngô Xuyên vội sáp lại nhỏ giọng nói: "Thế nào?"

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Tính cách hào sảng hẳn rất hợp để làm cộng sự, nhưng cụ thể ra sao thì ngày mai nói chuyện mới biết được".

"Dẫn chúng tôi đến chỗ ở đi, sau đó chúng tôi sẽ tự đi dạo, không phiền cậu nữa", Lâm Hàn nói với người Trương Thiên Sơn để lại.

"Vâng!"

Ngay sau đó, Lâm Hàn đến chỗ nghỉ ngơi, ghi nhớ địa điểm xong thì rảo bước đi dạo trong trang viên.

"Anh Hàn, rốt cuộc người này là ai? Tôi vừa xem qua, vị trí của trang viên này rất gần trung tâm, địa bàn ở đây tấc đất tấc vàng đấy, thế mà người nọ lại có thể xây cả một cái trang viên rộng lớn như này", Nhan Thành ngờ vực hỏi.

Ngô Xuyên gật đầu cũng nói: "Đúng vậy, hơn nữa trang viên này bày trí cũng rất đẹp nữa".

Lâm Hàn có hiểu biết nhiều hơn, cười nói: "Hai người nhìn hình dáng hòn non bộ bên kia đi, cả cách bày trí tổng thể nữa, có thể nhìn ra được gì không?"

Ngô Xuyên và Nhan Thành quan sát một lúc, cảm thấy có hơi đặc biệt, nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân, hai người họ nghi hoặc nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn lại mỉm cười, cũng không giải thích thêm.

Khi còn bé, Lâm Hàn lớn lên trong đại viện của nhà họ Lâm, đương nhiên nhìn ra được không ít, cách bày trí của cả trang viên này nhất định do Trương Thiên Sơn đã mời những bậc thầy về bày trí ra tay, không chỉ khí thế và tao nhã, mà còn phù hợp với huyền học vô cùng chuyên sâu trong Phong Thủy.