Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 522: Mợ cả nhà họ Lâm




"Lâm Hàn đáng ghét!"

Nhất thời, sắc mặt Elizabeth Luna rất khó coi, trước khi tới Hoa Hạ, cô ta chưa bao giờ ngờ là mình sẽ bị đối xử như thế.

Tuy nhiên, đã đến bước này rồi, Elizabeth Luna lại không thể thẳng thừng mà bỏ qua cuộc hôn nhân chính trị này được.

Dù sao đi nữa, nhà họ Lâm sở hữu thế lực hùng mạnh, hoàng gia Anh đang rất cần sự hợp tác này.

"Lâm Hàn... Tôi đã hoàn toàn thất vọng về anh rồi, những điều này đều do anh ép tôi đấy..."

Trong đôi con ngươi xanh biếc của Elizabeth Luna thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, cô ta cầm điện thoại di động lên gọi điện.

Rất nhanh, bên kia đã bắt máy.

"Xin chào công chúa, người tìm tôi có gì không ạ?"

Giọng nói trầm khàn cung kính bắt máy kia là của Dương Tiêu!

Elizabeth Luna lạnh lùng mở miệng:

"Dương Tiêu, tôi rất thất vọng về Lâm Hàn, tôi không muốn kết hôn với anh ta nữa, nhưng sẽ vẫn đồng ý liên hôn với nhà họ Lâm. Chồng tôi là ai cũng được, tôi không quan tâm, nhưng tôi muốn cái vị trí mợ cả nhà họ Lâm!"

Dương Tiêu nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng biết rõ đây chỉ là cách nói của Elizabeth Luna mà thôi.

Chuyện phía Lâm Hàn, Dương Tiêu đều nắm trong tay, vốn từ đầu Lâm Hàn đã từ chối Elizabeth Luna rồi.

Nhưng, dù sao đối phương cũng là công chúa của nước Anh, đương nhiên Dương Tiêu không thể nào vạch trần cô ta được.

Mặt khác, điều này cũng là một cơ hội của ông ta mà.

"Thưa công chúa kính mến, chúng tôi cũng hiểu tấm lòng của người, nhưng vấn đề khó khăn ở chỗ, trước mắt nhà họ Lâm chỉ có duy nhất một người thừa kế, đó chính là Lâm Hàn. Trong tương lai, tất nhiên cậu ta sẽ quản lý nhà họ Lâm, nếu người không kết hôn với cậu ta thì không có ý nghĩa gì".

Giọng điệu Dương Tiêu kính cẩn.

Elizabeth Luna nhíu mày, tất nhiên hiểu rõ ý của Dương Tiêu, cô ta thẳng thắn nói:


"Vậy ông có cách gì không? Chỉ cần ông giúp được tôi, tôi sẽ không bạc đãi ông!"

Dương Tiêu đã đợi được lời muốn nghe, bình tĩnh đáp:

"Công chúa, thật ra thì cũng không phải là không có cách, nói thật với người, lúc trước Lâm Hàn từng cá cược với tôi. Cậu ta bảo sẽ không cần nhờ vào tiền tài và quan hệ của nhà họ Lâm, cậu ta cũng sẽ đòi lại được 20 tỷ từ nhà họ Khương!"

"Nếu cậu ta thất bại thì sẽ chủ động từ bỏ thân phận người thừa kế của nhà họ Lâm, đến lúc đó, tất nhiên nhà họ Lâm sẽ chọn ra người kế thừa khác. Mà địa vị của tôi ở nhà họ Lâm, công chúa Luna người cũng biết rõ mà".

"Nếu tôi vẫn ở đây, người được chọn thay thế chắc chắn sẽ là người của tôi, đến khi đó, nếu công chúa người muốn kết thế nào thì kết thế đó thôi, nhà họ Lâm xem như một nửa thuộc về họ Dương, nửa còn lại là của hoàng gia Anh rồi!"

Elizabeth Luna nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, kết thông gia được với nhà họ Lâm thì là chuyện tốt, nhưng mà chiếm được một nửa nhà họ Lâm thế thì càng tốt hơn chứ sao.

Còn về một nửa nhà họ Lâm còn lại, nó thuộc về họ Lâm hay họ Dương thì Elizabeth Luna không thèm quan tâm.

"Vậy lần cá cược này Lâm Hàn chắc chắn sẽ thua chứ?"

Elizabeth Luna lại hỏi, cô ta luôn có cảm giác, nếu Lâm Hàn đã dám cá cược thì tất nhiên đã lượng sức mình.

"Yên tâm đi!"

Dương Tiêu bật cười rồi nói: "Nếu không nhờ vào các quan hệ của nhà họ Lâm, Lâm Hàn có cái gì để mà lấy về được 20 tỷ kia? Đối thủ của cậu ta là một nhà quý tộc đấy, bọn họ tồn tại như con quái vật khổng lồ ở đất Hoa Hạ bao đời nay rồi, Lâm Hàn lấy cái gì mà đối phó người ta?"

Elizabeth Luna hài lòng gật đầu:

"Được đấy, không tồi, khi đó tôi sẽ kết hôn với người của nhà họ Dương ông rồi cùng nhau chia đôi nhà họ Lâm".

Hai người lại nói thêm vài chuyện rồi Elizabeth Luna mới cúp máy.

"Hừ! Lâm Hàn, tôi cũng muốn xem xem làm sao anh thắng được trận cá cược này! Đến khi tôi và nhà họ Dương chiếm được nhà họ Lâm, không còn chỗ dựa thì Lâm Hàn anh còn là cái thá gì chứ?", Elizabeth Luna lẩm bẩm nói.

Sáng hôm sau, Lâm Hàn và Dương Lệ chuẩn bị về lại Đông Hải.

Mặc dù Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần này tiến hành rất suôn sẻ, nhưng nó cũng chỉ vạch ra kế hoạch mà thôi, sau đó còn phải thi hành từng bước quan trọng hơn nữa. Vì vậy, Dương Lệ cũng phải lập tức về công ty, tiến hành bước kế tiếp.

Lâm Hàn cũng phải nhanh chóng về Đông Hải, bắt tay vào việc đối phó nhà họ Khương, đòi lại 20 tỷ để kết thúc trận cá cược kia. Do vậy, không có tâm trạng ở lại Cảng Đảo lâu hơn nữa.


Còn về những công ty dưới trướng, Lâm Hàn cũng ra lệnh bảo bọn họ lập tức quay về Đông Hải, sau đó dựa theo kế hoạch mà cử đại diện đến quỹ đầu tư Nhân Phàm bàn bạc việc hợp tác cụ thể hơn.

Tuy rằng, trong kế hoạch liên kết phát triển kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương của Dương Lệ nói những công ty tiềm năng sinh ra lợi nhuận thì có thể nhận được hỗ trợ và hợp tác, nhưng dù sao cũng phải cần có sự ưu tiên, đến trước tất nhiên sẽ có lợi hơn...

Rất nhanh, đoàn người liền sắp xếp qua loa rồi chạy ra sân bay.

Cùng lúc đó, Triệu Tứ Hải ấn điện thoại gọi vào số của Dương Duyệt.

"Alo, bà xã, em có xem tin tức chưa? Có thấy gì không? Em xem đi rồi lập tức xin phép nghỉ đến sân bay đón Dương Lệ với anh!"

"Ông xã, anh đang nói gì thế? Hôm nay công việc bề bộn lắm, không nghỉ được đâu".

Dương Duyệt ôm điện thoại nhỏ giọng nói, sợ bị quản lý phát hiện sẽ la mắng.

Lúc này, Triệu Tứ Hải cực kỳ sốt ruột: "Em liếc xem tin tức thì biết ngay, bây giờ anh lái xe tới công ty đón em!"

Dứt lời, Triệu Tứ Hải dứt khoát cúp máy.

Dương Duyệt nhìn cuộc gọi bị ngắt ngang, không hiểu chuyện gì cả.

"Xem tin? Mà tin gì mới được chứ!"

Dương Duyệt lẩm bẩm, mở phần mềm đọc báo trong điện thoại ra, vừa nhìn vào liền thấy được bài báo hot nhất:

"Màn kêu gọi hoàn hảo ở Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương, liệu kế hoạch cho sự phát triển chung của nền kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương của bà Dương Lệ sẽ thắp lên ánh bình minh?"

"Dương Lệ lên báo sao?"

Mặt Dương Duyệt đầy kinh ngạc, vội đọc kỹ bài báo, thậm chí bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của đồng nghiệp là có quản lý đến kiểm tra.

Vài phút sau, rốt cuộc Dương Duyệt đã nắm rõ tình hình, nói gì thì nói Dương Lệ cũng đã đạt được thành tựu xuất sắc tại Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần này, sau ắt hẳn sẽ được thăng chức như diều gặp gió!

"Dương Duyệt, cô đang làm gì đó? Mấy dự án gần đây bề bộn công việc mà cô còn dám nghịch điện thoại sao?", một ông chú trung niên đầu hói nói.

Dương Duyệt ngẩng đầu lên thì thấy quản lý của cô ta đến, trước đây thì ắt hẳn Dương Duyệt sẽ bị hù cho khiếp vía, vội nói xin lỗi rồi cắm đầu làm việc. Nhưng bây giờ, tâm trí Dương Duyệt đều nằm ở Dương Lệ, cô ta nào còn để ý mấy chuyện này nữa, ôm chặt đùi Dương Lệ mới là chuyện cấp bách cần phải làm!

"Thưa quản lý, tôi có việc đột xuất nên muốn xin nghỉ".

Dương Duyệt vừa nói hết câu, còn chưa nghe được câu trả lời của quản lý thì đã vọt ra khỏi công ty, để lại quản lý và mấy đồng nghiệp sau lưng đang ngớ người.

Rất nhanh, Dương Duyệt đã ngồi vào xe Triệu Tứ Hải, cùng nhau chạy tới sân bay Đông Hải.

"Ông xã, sao Tiểu Lệ lại giỏi như thế được? Em chỉ vừa lướt sơ qua mà toàn thấy những bài báo khen ngợi Tiểu Lệ".

Dương Duyệt nghi hoặc hỏi.

Triệu Tứ Hải đang cầm lái nhất thời nhớ lại hôm tiễn Lâm Hàn và Dương Lệ ở sân bay, anh ta bắt gặp được dáng vẻ cực kỳ khách sáo của sếp Phùng với Lâm Hàn.

Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, không dám chắc chắn lắm, nhưng sau chuyện này, Triệu Tứ Hải cảm thấy bản thân không thể nào nhìn lầm được.