Nghĩ vậy, Hạ Đạt bèn bắt máy.
"Hạ Minh Hạo à, bên ông sao thế? Trước đó tôi đã gửi tin nhắn cho ông, ông không nhận được sao? Mấy người có muốn đến Hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương không?", giọng nói Lâm Hàn vang lên.
"Hừ!", Hạ Đạt hừ lạnh.
"Nhóc con, cậu nghĩ nhà họ Hạ chúng tôi kém hiểu biết thế à? Không biết được tầm quan trọng của Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương kia sao? Đúng là không biết trời cao đất rộng mà, đến lúc này rồi mà còn diễn y như thật vậy".
"Nhà họ Hạ chúng tôi là thế gia ngồi vững trên đất Hoa Đông này đấy, ấy vậy mà cũng chỉ giành được một ghế đại biểu tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương vòng ngoài mà thôi, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu có năng lực gì mà dám bảo sẽ dẫn chúng tôi đi ngồi ghế đại biểu chính chứ hả?"
"Ông là ai?", Lâm Hàn sửng sốt, giọng nói này không phải của Hạ Minh Hạo.
"Hạ Đạt - ông chủ nhà họ Hạ".
Hạ Đạt đáp, giọng điệu còn tỏ ra xem thường, ông ta cho rằng khi Lâm Hàn nghe đến tên ông ta thì sẽ hoảng hốt mà cung kính ngay.
Lâm Hàn khẽ nhíu mày: "Tôi không quan tâm ông là ai, nhưng tôi là cổ đông lớn thứ hai của công ty giải trí Tinh Quang, tôi dẫn Tinh Quang đi tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương cũng chẳng cần ông phải lắm mồm xen vào chuyện của người khác!"
"Haha!"
Hạ Đạt cười lạnh: "Cậu là cổ đông lớn thứ hai? Cậu tưởng mình là ai chứ? Tôi là cổ đông lớn nhất đây, cậu có tư cách để quyết định sao?"
Dứt lời, Hạ Đạt liền thẳng tay cúp máy, lười dong dài với Lâm Hàn.
"Đúng là thời đại bất đồng mà, người trẻ bây giờ ăn nói thật phách lối!", Hạ Đạt lắc đầu nói, trả điện thoại lại cho Hạ Minh Hạo.
Hạ Sương mím môi, hơi do dự nói: "Bố, con đã từng tiếp xúc với Lâm Hàn kia, anh ta không giống kiểu người đó, có phải có hiểu lầm gì không?"
"Hiểu làm gì chứ? Nhà họ Hạ chúng ta là thế gia ở Hoa Đông mà chỉ có thể lấy được cái ghế ngồi vòng ngoài. Lâm Hàn kia chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, quản lý vài idol mạng, lấy tư cách gì mà có thể dẫn người tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương?", Hạ Đạt xua tay nói.
Ánh mắt Hạ Minh Hạo chợt lóe:
"Đúng rồi, tôi còn biết được một tin, dưới trướng Lâm Hàn này còn có một công ty livestream Sa Ngư và công ty bất động sản ở thành phố Đông Hải, thế lực cũng rất lớn. Lần này, Lâm Hàn cũng nói sẽ dẫn theo đám bọn họ tham dự ghế đại biểu chính của hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương, nghe nói vé máy bay cũng đã đặt xong rồi, hình như không giống đang giả vờ lắm".
"Còn có chuyện thế à?"
Hạ Đạt khẽ cau mày: "Tôi biết rồi, thằng nhóc Lâm Hàn này đúng là dẫn những thế lực này đến Cảng Đảo, nhưng có điều không phải tham dự hội nghị".
"Chín phần mười là cậu ta đợi khi Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương khai mạc, rồi đi loanh quanh chụp vài tấm ảnh để post lên tường wechat. Sau đó, khi trở về sẽ dùng những tấm ảnh này đi lừa gạt các đối tác kinh doanh khác, nhằm nâng cao uy tín bản thân, từ đó sẽ đạt được thêm nhiều hợp đồng lớn nữa".
"Còn chơi trò này nữa á?"
Hạ Minh Hạo bất ngờ, lại khẽ gật đầu, cảm thấy lời Hạ Đạt nói có lý.
Hạ Đạt nói tiếp: "Hừ, làm mấy cái trò lươn lẹo này thì có ích gì? Vốn cũng chẳng vào nổi bên trong, cách này cũng chỉ lừa gạt được đám đối tác kinh doanh nhỏ thiển cận, làm sao có thể qua mặt được một thế gia lớn mạnh như nhà họ Hạ chúng ta chứ?"
Hạ Sương ngồi cạnh vẫn lộ vẻ mặt suy tư, dù không gật bừa với cách giải thích của Hạ Đạt, nhưng cũng lặng thinh không lên tiếng.
...
Cùng lúc đó, phía bên kia, Lâm Hàn ngồi nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, có hơi bàng hoàng.
Công ty giải trí Tinh Quang này không giống những thế lực dưới trướng Lâm Hàn, anh chỉ xem như là có cổ phần trong Tinh Quang mà thôi, thậm chí Lâm Hàn bỏ tiền ra mua mớ cổ phần đó cũng là vì Tần Liên.
Thời điểm anh đang liên lạc với những người dưới trướng, ban đầu Lâm Hàn thậm chí cũng không định sẽ liên lạc với bên công ty giải trí Tinh Quang.
Dù sao đây cũng là sản nghiệp không phải do chính tay mình nâng đỡ, nhưng sau cùng anh lại đổi ý, nghĩ rằng vẫn nên hợp tác, một phần vì muốn sản nghiệp của mình lớn mạnh hơn, và cũng xem như trao cho Tinh Quang một cơ hội may mắn.
Nhưng không ngờ, cuối cùng lại nảy sinh tình hình thế này đây.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, xem ra dù có là cơ hội quý báu đến đâu, nhưng một khi đã xuất hiện thì không phải người nào cũng biết nắm bắt.
Nếu nhà họ Hạ đã khước từ cái ghế đại biểu chính thức tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thì Lâm Hàn cũng không cưỡng ép làm gì, mặc kệ bọn họ vậy.
Ngay sau đó, Lâm Hàn không nghĩ nhiều nữa, xuống lầu phụ Dương Lệ thu dọn hành lý.
Ngày mốt sẽ cử hành Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, vé máy bay được đặt vào ngày mai.
Đêm đó, Lâm Hàn bắt Dương Lệ phải tắt hết báo thức, để ngủ một giấc thật ngon.
Khoảng thời gian này, Dương Lệ quá bận rộn với công việc, thời gian ngủ mỗi ngày cũng không nhiều.
Mà những công việc liên quan tới hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương lần này, Lâm Hàn chắc chắn Dương Lệ gần như đã chuẩn bị hoàn tất, không cần phải thức đêm dậy sớm nữa.
Ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa hôm sau, hai người Lâm Hàn mới rời giường, kiểm tra lại hành lý một lần nữa rồi chuẩn bị lên đường.
Hết thảy cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Xe buýt đến sân bay quốc tế Đông Hải của bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng đã được đặt xong.
1 giờ chiều, Dương Cảnh Đào đến biệt thự núi Vân Mộng đúng giờ.
"Tiểu Lệ, bọn con đến sân bay bằng xe buýt à, bắt taxi thì tốn kém lắm!", Dương Cảnh Đào tiến vào phòng khách, vừa thấy Dương Lệ thì nói.
Dương Lệ sửng sốt, nhất thời ý thức được Dương Cảnh Đào lại đang muốn chiếm lợi nhỏ, ngồi ké xe buýt công ty đi.
Nhưng ngồi ké xe buýt thì cũng không có gì to tát, Dương Lệ liền nói: "Vâng, đi xe buýt, đợi một lát nữa sẽ ghé qua biệt thự núi Vân Mộng nhà chúng ta đón ngay, ba người chúng ta cùng đi chung luôn".
"Được, thế thì hay quá".
Dương Cảnh Đào gật đầu, trong lòng sau cùng cũng an ủi được chút, nhưng vừa nhớ mất mấy ngàn tệ để mua vé máy bay thì lại thấy đau ví chết đi được.
Dương Cảnh Đào đảo mắt nhìn về phía Lâm Hàn đang kiểm tra hành lý, nhướng mày nói:
"Lâm Hàn, cậu cũng chuẩn bị đến Cảng Đảo hóng hớt à!"
"Tôi đi du lịch không được à?", Lâm Hàn thản nhiên nhìn ông ta.
"Cậu đi du lịch gì chứ, còn trẻ thế mà không biết phấn đấu gì cả, lại còn có thời gian đi du lịch ư? Tôi đi chơi là vì tôi đã già, cũng cày cả đời rồi, nên vừa hay đi thăm thú thế giới, ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ của Cảng Đảo, tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao cậu cũng đòi theo cơ chứ!"
"Đó là chuyện của tôi, không cần ông quan tâm".
Mặt Lâm Hàn không chút thay đổi nói, kéo lấy hành lý đi ra ngoài với Dương Lệ.
"Cậu, cậu, cậu..."
Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn tức giận đến nghẹn họng.
"Bố ơi, xe buýt sắp tới rồi, bố cũng ra nhanh đi".
Dương Lệ gọi vào.
Dương Cảnh Đào nghe thế đành cắn răng đi ra khỏi biệt thự.
Rất nhanh, xe buýt quỹ đầu tư Nhân Phàm đã đến trước cổng biệt thự.
Lúc này, trong xe đã đầy ắp nhân viên đại diện, ngay cả Tôn Minh cũng đang ngồi trong xe.
Xe buýt dừng lại, ba người Lâm Hàn liền lên xe.
Nhân viên công ty vừa Dương Lệ đều nhiệt tình chào hỏi.
"Chào giám đốc Dương".
"Giám đốc Dương, đây là chồng chị à? Trông thật bảnh trai lịch sự".
"Giám đốc Dương, đã để dành cho chị những ghế trên rồi, tránh phải say xe".
Mấy người đồng nghiệp nhiệt tình chào mời.
Từ khi Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm đến nay, chức vụ không ngừng thăng tiến, hơn nữa năng lực làm việc của Dương Lệ cũng được phô bày không ít, làm mọi người trong công ty phục sát đất.
Một người bình thường cũng có thể thấy được, con đường tương lai sau này của Dương Lệ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm chắc chắn rộng mở. Như lần nay, cô phụ trách hoàn toàn công việc đại biểu toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.
Vì vậy, không ít người đã phải nịnh hót cô.