Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 509: Đặt vé máy bay




Lâm Hàn thầm thở dài, trong đầu nghĩ hay vẫn nên giải quyết công việc của Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương trước đã, mà hội nghị thượng đỉnh lần này cũng đặc biệt quan trọng hơn hết, vì nó cũng liên quan đến rất nhiều chuyện lớn khác nữa.

Mà Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương chỉ còn 3 ngày nữa là tới.

Về địa điểm cử hành cũng đã được quyết định xong, ngay tại Cảng Đảo - Hoa Hạ

"Việc cấp bách bây giờ là sắp xếp ổn thỏa Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, theo dự tính thì ngày mai sẽ được thông báo rộng rãi trên truyền thông về quy trình tiến hành hội nghị lần này. Còn về 20 tỷ của nhà họ Khương, cứ tạm để đó, đợi khi hội nghị kết thúc sẽ giải quyết sau".

Trong lòng Lâm Hàn thầm nghĩ.

...

Hôm sau, truyền thông thành phố Đông Hải đưa tin các thông báo từ phía chính phủ về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.

Có điều những thông báo này lại quá xa vời với người dân thường, vì vậy không quá thu hút sự chú ý.

Nhưng, những gia tộc, thế gia, xí nghiệp và công ty lớn đều phấn khởi không thôi. Nào là nhờ vào quan hệ, quà cáp, tóm lại là nghĩ đủ mọi cách để có được tư cách tham gia được hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương lần này.

Đương nhiên, đa số đều là phí công vô ích.

Tại biệt thự núi Vân Mộng, một chiếc Mercedes E350L đang lái đến.

Cửa xe mở ra, Dương Cảnh Đào bước xuống với vẻ mặt sung sướng.

Ông ta vừa xem tin tức, sau khi biết được địa điểm cửa hành hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương bèn chạy nhanh đến biệt thự núi Vân Mộng.

"Ông Dương, cậu Lâm còn nghỉ ngơi, cô Lâm thì đang bận làm việc".

Dì Hà thấy Dương Cảnh Đào đến lập tức tiếp đãi chu đáo.

"Hừ, lại còn cậu Lâm? Làm như mình là cậu ấm nhà giàu không bằng!"

Dương Cảnh Đào cười nhạo, nghênh ngang đi vào nhà.

Vừa vào tới phòng khách, Dương Cảnh Đào liền thấy trên bàn có để rất nhiều thẻ căn cước.

Dương Lệ ngồi trước bàn cúi đầu làm việc.

"Bố, bố tới rồi à".

Thấy Dương Cảnh Đào đến, Dương Lệ đứng lên.

Dương Cảnh Đào chỉ vào những thẻ căn cước trên bàn, nghi hoặc hỏi:

"Tiểu Lệ ơi, sao nhiều thẻ căn cước thế, làm gì vậy?"

Dương Lệ giải thích:

"Không phải đợt này con phụ trách cho công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương sao, những thứ này là thẻ căn cước của những nhân viên trong Nhân Phàm được tham dự hội nghị. Con đang giúp họ đặt vé máy bay đến Cảng Đảo vào ngày mốt".

Dương Cảnh Đào nghe vậy, ánh mắt chợt lóe: "Bao nhiêu tiền một vé vậy? Có đắt lắm không?"

"Không đắt lắm, nhưng vì không đặt sớm nên phải chịu thêm vài ngàn cho một vé, nhưng đều được công ty thanh toán hết, con không có liên quan", Dương Lệ nhàn nhạt nói.

Dương Cảnh Đào sờ cằm, mở miệng: "Tiểu Lệ, bố sống tới từng tuổi này rồi còn chưa đến Cảng Đảo bao giờ. Trước kia, dù cũng từng có cơ hội, nhưng vì giá vé thật sự quá đắt nên bố không nỡ tiêu tiền, lần này vừa hay có dịp rồi".

"Tiểu Lệ, dù sao tiền vé máy bay cũng trích từ công quỹ không lo tốn tiền, con đặt cho bố thêm một vé đi? Xem như cho bố đi du lịch".

Nói xong câu cuối, Dương Cảnh Đào trưng ra vẻ mặt cười toe toét.

Ông ta khăng khăng muốn đến cái thành phố quốc tế Cảng Đảo đó.

Dương Lệ ngẩn ra, nhất thời có hơi khó xử, mặc dù một vé máy bay chỉ tầm vài ngàn tệ, cô tự ý rút ra chưa chắc công ty đã biết, nhưng làm như vậy thì không hay cho lắm.

Lúc này, Lâm Hàn cũng đã rời giường đi xuống lầu, vừa khéo lại nghe được đối thoại của hai người.

"Bà xã, em cũng đặt giúp anh một vé máy bay, lấy tiền trong thẻ của anh mà trả", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng, vẫn còn hơi ngái ngủ, tối hôm qua anh ngủ quá muộn.

"Dạ được ông xã", Dương Lệ gật đầu, đi lấy thẻ căn cước của Lâm Hàn từ trong tủ ra.

Dương Cảnh Đào thấy vậy, lại móc mỉa anh:

"Lâm Hàn, Tiểu Lệ nhà tôi đi Cảng Đảo để tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, cậu đi theo làm gì? Cậu mà có tư cách tham dự sao?"

Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn Dương Cảnh Đào, nhàn nhạt nói:

"Ờ".

Bây giờ, cả việc nói chuyện với ông già vợ anh cũng lười.

Ngay sau đó, Lâm Hàn phớt lờ luôn Dương Cảnh Đào đi đến ngồi xuống bàn ăn sáng.

Dương Cảnh Đào thấy bản thân bị xem thường thì vẻ mặt liền sa sầm, ông ta đè nén tức giận mà nhìn về phía Dương Lệ:

"Tiểu Lệ, nhanh chóng đặt cho bố thêm một vé đi, có vài ngàn tệ làm sao công ty biết được? Cho dù biết, cũng không trách con đâu, dù sao bây giờ con cũng là nhân viên đắc lực được công ty trọng dụng mà".

Dương Lệ lắc đầu:

"Bố, vấn đề không phải là bao nhiêu tiền, mà vì nó vi phạm nguyên tắc, nếu bố thật sự muốn đi Cảng Đảo du lịch, vậy con sẽ lấy tiền của con đặt cho bố một vé".

Vẻ mặt Dương Cảnh Đào tràn đầy lúng túng, không biết nên nói gì nữa.

"Hừ, chỉ có mấy ngàn thôi mà? Làm như bố thiếu thốn lắm vậy, Tiểu Lệ, con không cần bỏ tiền, để bố tự trả".

Dương Cảnh Đào hừ lạnh, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Dương Lệ đặt vé máy bay.

...

Bên kia, Lâm Hàn đã ăn sáng xong, đến thư phòng yên tĩnh liên lạc với đám thế lực của mình, bảo họ chuẩn bị đặt vé máy bay cho đúng ngày đi Cảng Đảo.

Không bao lâu, đã nhận được trả lời, hết thảy vé máy bay và khách sạn của đám Phùng Thạch, Lý Minh đều đã chuẩn bị xong.

Nhưng còn về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, bọn họ đều mông lung, không biết tới đó rồi làm gì tiếp.

Lâm Hàn trả lời tin nhắn, bảo bọn họ cứ đến Cảng Đảo rồi chờ thông báo mới, Phùng Thạch và Lý Minh đều đồng ý.

Sau đó, Lâm Hàn lướt đến số điện thoại di động của Hạ Minh Hạo, anh lại thấy khó hiểu, từ lúc anh nhắn tin thông báo với ông ta đến giờ vẫn bặt vô âm tín, không biết đang giở trò quỷ gì.

Hết cách, anh đành phải gọi thẳng vào số điện thoại của Hạ Minh Hạo.

...

Tại phòng khách chính của nhà họ Hạ ở thành phố Dư Hàng, tỉnh Chiết.

Dù là thế gia nhưng nhà họ Hạ phải vận dụng hết các mối quan hệ thì mới tranh được một vé để tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, tuy rằng chỉ là ghế đại biểu vòng ngoài, nhưng nhà họ Hạ đã rất thỏa mãn rồi.

Trong phòng họp nhà họ Hạ đang có 20 mấy người mặc vest đi giày da, quần áo sang trọng đang ngồi.

Ông chủ nhà họ Hạ đang ngồi ở ghế chủ nhà, bên cạnh là Hạ Sương, cả Hạ Minh Hạo cũng đang ngồi trong phòng, nhưng chỉ là vị trí thấp nhất.

Hiện tại, ban lãnh đạo nhà họ Hạ vừa kết thúc cuộc họp, chọn ra người sẽ đến tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này, hiện tại mọi người đang nghỉ ngơi.

Hạ Minh Hạo có thể nói là đang được thời đắc ý, bởi vì cuộc họp vừa rồi đã chọn ông ta tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương, đây cũng xem như là một loại coi trọng của gia tộc dành cho ông ta.

"Buzz... buzz..."

Đang mải mê trò chuyện, bỗng nhiên điện thoại di động của Hạ Minh Hạo rung lên, ông ta cầm lên nhìn thì vẻ mặt rất bất ngờ:

"Điện thoại của Lâm Hàn..."

Trước đó, Hạ Minh Hạo đã đọc được tin nhắn của Lâm Hàn, anh bảo muốn dẫn công ty giải trí Tinh Quang đi tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương.

Nhưng khi đó, ông ta chỉ xem đó là chuyện cười, vì Lâm Hàn vốn chẳng có gốc gác gì, không ngờ lúc này Lâm Hàn vẫn có mặt dày gọi thẳng đến.

"Ông chủ, ông biết ai đang gọi cho tôi không?", Hạ Minh Hạo cười nói.

"Ai?", Hạ Đạt liếc Hạ Minh Hạo.

"Là tên Lâm Hàn kia", Hạ Minh Hạo nhếch mép nói.

Hạ Sương ngồi cạnh cũng nhắc: "Chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty giải trí Tinh Quang nhà chúng ta".

Hạ Đạt bỗng nhớ lại, cười nói:

"Không nhắc thì suýt nữa bố cũng quên chú hề nhảy nhót này rồi, cậu ta là người nói sẽ dẫn công ty giải trí Tinh Quang tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, hơn nữa còn bảo là sẽ tranh được ghế đại biểu chính đó à! Lúc này gọi đến làm gì?"

Ánh mắt Hạ Đạt chợt lóe: "Đừng nói là Lâm Hàn này biết nhà chúng ta được tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương, nên gọi điện tới xin đi theo đó chứ?"