Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 434: Nhân vật lớn của nhà họ Lâm




"Vương Xuân đấy à!" 

 Giọng Phùng Thạch vang lên. 

 "Vâng! Tổng giám đốc Phùng, ông có gì cần dặn dò ạ!" 

 Vương Xuân lập tức cười y chang một con chó Nhật. 

 Triệu Tứ Hải đứng cạnh nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vô cùng hâm mộ. 

 Tuy anh ta đến làm việc dưới trướng Phùng Thạch, và cũng được ông ta xem trọng, thẳng tay cho anh ta một căn biệt thự để ở, nhưng đến giờ, Phùng Thạch vẫn chưa giao một công trình quan trọng nào cho Triệu Tứ Hải làm. Vả lại, trong khoảng thời gian này, hai người cũng không liên lạc gì. 

 Triệu Tứ Hải cảm thấy mình như một mặt hàng bị Phùng Thạch bỏ quên. Tuy nhận được đãi ngộ rất tốt, nhưng lại chẳng có quyền hành gì. 

 Vương Xuân có thể khiến Phùng Thạch tự mình gọi điện đến, mà Triệu Tứ Hải lại chưa từng được như thế, đương nhiên là anh ta hâm mộ rồi. 

 "Dặn dò? Không có, chỉ là muốn báo cho cậu một tiếng, từ giờ trở đi, cậu đã bị đuổi. Giờ đến công ty sang chỗ kế toán thanh toán tiền lương đi, rồi cuốn gói cút đi", Phùng Thạch nhàn nhạt nói. 

 "Bị... Bị đuổi!" 

 Vương Xuân trợn mắt, toàn thân run rẩy như bị sét đánh, mặt mày tái nhợt. 

 Tin này quá bất ngờ, mà còn chẳng hiểu ra sao nữa! 

 Tự nhiên bị đuổi việc! 

 Trong giây phút ấy, Vương Xuân có cảm giác như đang nằm mơ nên mới nghe nhầm. 

 "Tổng giám đốc Phùng, ông... Nói lại với, hình như tôi nghe không rõ", Vương Xuân nặn ra một nụ cười nói. 

 "Lỗ tai của nhóc con cậu bị điếc à?" 

 Phùng Thạch mất kiên nhẫn nói: "Tôi nói là cậu bị đuổi, giờ đến chỗ kế toán của công ty kết toán rồi cầm tiền cút đi!" 

 Bị đuổi! 

 Cầm tiền cút đi! 

 Lúc này, Vương Xuân nghe được rất rõ, con ngươi anh ta co rút lại, không tài nào tin nổi nói: 

 "Tổng giám đốc Phùng à, tại sao lại đuổi tôi đi vậy!" 

 "Ông vừa giao 20% bất động sản ở Kim Lăng cho tôi xử lý, giờ lại đuổi tôi đi? Tại sao chứ!" 

 "Làm gì mà lắm tại sao thế, mau cút đi, đừng nói nhảm nữa!", Phùng Thạch bực bội đáp, ông ta nói xong bèn cúp điện thoại luôn. 

 Tút tút tút... 

 Nghe tiếng điện thoại bị cúp, sắc mặt Vương Xuân trắng bệch, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng. 

 Ban nãy, anh ta còn đắm chìm trong giấc mộng lương một năm cả chục triệu tệ, trở thành tầng lớp giàu có trong xã hội. 

 Đến cái độ cao ấy, muốn cái gì mà chẳng có? 

 Tiền tài, phụ nữ, địa vị, quyền lực... 

 Nhưng giấc mộng ấy chưa được bao lâu đã đột nhiên bị vỡ vụn. Điều đó khiến Vương Xuân có cảm giác như từ trên thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, không tài nào chấp nhận nổi. 

 Quan trọng hơn là anh ta còn không biết mình làm sai cái gì mà Phùng Thạch lại muốn đuổi cổ mình đi. 

 "Tại sao chứ... Tổng giám đốc Phùng... Rốt cuộc là tại sao..." 

 Vương Xuân ngồi bệt xuống dưới đất, mặt mày thẫn thờ buồn rười rượi, điều này còn khó chịu hơn là bị Dương Lệ từ chối. 

 "Vương Xuân thế mà lại bị đuổi ư?" 

 Triệu Tứ Hải nghe được cuộc nói chuyện trong điện thoại, sắc mặt khẽ biến, không ngờ Phùng Thạch tự mình gọi điện đến là để nói chuyện đó với Vương Xuân. 

 "Không đúng, khả năng của Vương Xuân trong công ty cũng thuộc loại giỏi, được tin tưởng giao nhiệm vụ mà. Tại sao tổng giám đốc Phùng lại đuổi anh ta?" 

 Triệu Tứ Hải cảm thấy rất khó hiểu. 

 "Bị đuổi? Đây chẳng phải là mất việc ư?" 

 Ánh mắt Dương Cảnh Đào lập lòe, lập tức nhìn Vương Xuân với vẻ khinh bỉ. Tên Vương Xuân này bị mất việc, còn xứng với Dương Lệ nhà ông ta chắc? 

 "Xem ra chuyện kết hôn giữa Vương Xuân và Dương Lệ phải suy nghĩ lại rồi". 

 Dương Cảnh Đào thầm nghĩ. 

 ... 

 Tại trung tâm tiếp khách Kim Lăng, đây là một kiến trúc Gothic to lớn, có chút giống cung điện bên châu Âu. 

 Trước cửa, có một đám đàn ông cao to đeo kính râm, mặt mày lạnh tanh đứng gác. 

 Bọn họ đều có tóc vàng mắt xanh, dáng người cao to vạm vỡ y như một ngọn núi nhỏ, nhìn rất giống vệ sĩ. 

 Người đi đường nhìn thấy họ đều không khỏi sợ hãi, né ra xa, tự hiểu bên trong trung tâm tiếp khách có một nhân vật lớn đang ở. 

 Chẳng bao lâu sau, một chiếc GMC màu trắng chậm rãi chạy tới bên ngoài trung tâm. 

 Một trai một gái bước xuống. 

 Người con trai rất trẻ, trông có chút gầy gò, cả người lại phảng phất toát ra một loại khí chất. 

 Người đó chính là Lâm Hàn. 

 Dương Lệ thì đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn kiến trúc trước mặt, rồi nhìn một đám vệ sĩ tóc vàng mắt xanh đứng ở cửa, vẻ mặt có hơi rụt rè. 

 "Chúng ta vào thôi". 

 Lâm Hàn dịu dàng cười với cô, kéo bàn tay nhỏ bé của cô đi vào bên trong. 

 Đám vệ sĩ tóc vàng mắt xanh kia nhìn thấy Lâm Hàn thì trong mắt lập tức toát ra vẻ cung kính, cúi đầu lùi lại né ra, để anh đi vào. 

 "Cậu Lâm!" 

 Mới vừa vào đại sảnh đã có một giọng nói hồn hậu truyền đến. 

 Chỉ thấy một ông cụ mặc áo trắng, chống gậy đầu rồng chậm rãi bước tới. 

 Gương mặt ông cụ già nua đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại thâm thúy vô cùng, tựa như có muôn vàn trí tuệ, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta đắm sâu vào bên trong. 

 "Ông Vân!" 

 Lâm Hàn nhìn thấy ông cụ, mắt sáng bừng lên, bước đến tiếp đón: 

 "Ông Vân, lâu rồi không gặp!" 

 Ông cụ ấy chính là ông Vân. 

 Lâm Hàn cũng không bất ngờ khi ông Vân ra đón mình, có lẽ mẹ đã biết mình sẽ đến. 

 "Đúng vậy, đã hơn 10 năm không gặp rồi!" 

 Ông cụ mở miệng, đúng là ông Vân, mặt mày ông ấy tràn đầy kích động, nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới: 

 "Bao năm rồi, cậu Lâm cũng đã trưởng thành!" 

 Cơ thể ông ấy run lẩy bẩy, nước mắt rơi như mưa: 

 "Ông cụ tôi đây không ngờ khi còn sống vẫn có thể được gặp lại cậu Lâm!" 

 Hồi còn nhỏ, mọi công việc từ bé đến lớn đều có thể nói là do ông Vân một tay dìu dắt anh. 

 Ông Vân vẫn coi với anh như cháu ruột của mình, hơn mười năm không gặp, sao không kích động cho được? 

 "Ông Vân, ông vẫn khỏe chứ?" 

 Lâm Hàn hỏi, tâm trạng cũng vô cùng kích động, anh rất thương ông Vân, coi ông ấy như người thân của mình. 

 "Vẫn khỏe, cơ thể khỏe khoắn chán, chỉ là tim có chút không tốt, sợ có một ngày ngủ một cái khỏi tỉnh, không được nhìn thấy cậu Lâm nữa thôi", ông Vân cười khà khà nói. 

 "Ông Vân, yên tâm đi, ông chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi!", Lâm Hàn cũng nói. 

 "Ha ha ha! Hy vọng vậy!", ông Vân cười ha hả, trông vô cùng vui vẻ, sau đó ánh mắt lóe lên: 

 "Cậu Lâm, mấy năm nay, gia tộc áp lệnh cấm vận lên cậu, chắc cậu đã khổ lắm!" 

 "Cũng bình thường, có điều đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao gia tộc là ban lệnh cấm vận lên mình", Lâm Hàn hết sức khó hiểu nói. 

 "Điều này..." 

 Nét mặt già nua của ông Vân chợt nghiêm túc lên, tựa như sắp nói tới chuyện gì vô cùng kiêng kị: 

 "Chuyện này, tôi không tiện nói nhiều, nhưng cậu Lâm phải hiểu rằng, nhà họ Lâm có cơ nghiệp to lớn, phe cánh bên trong tranh đấu với nhau rất kịch liệt. Người nắm quyền, không đơn giản chỉ là ông chủ Lâm, còn có một số người cũng rất có tiếng nói. Những năm cậu bị áp lệnh cấm vận đó đều có liên quan tới người kia..." 

 Ông Vân nói xong câu cuối, ánh mắt bèn nhìn sang Dương Lệ, mỉm cười: