Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 398: Quý nhân của Phùng Thạch




 

 "Chuyện này cũng không phải không được..." 

 Phùng Thạch suy nghĩ rồi nói: "Có điều nói sau đi". 

 Ông ta cảm thấy, chuyện này vẫn nên hỏi cậu Lâm một tiếng thì hơn. 

 Dù sao Triệu Tứ Hải cũng là bà con với cậu ấy. 

 "Vâng!" 

 Mà câu đó của Phùng Thạch lại khiến cho trái tim Triệu Tứ Hải suýt nữa thì nhảy lên tận cổ vì quá kích động! 

 Lâm Hàn, cậu đợi xem đi, tôi sẽ cho cậu biết cái gì mới gọi là thực lực! 

 Cậu dùng miệng lưỡi của mình ôm đùi Trần Nam, suy cho cùng sẽ không được lâu dài đâu! 

 Xã hội này phải dựa vào thực lực để nói chuyện! 

 "Mọi người đến Túy Tiên Lâu trước đi, tôi phải đón một người đã", Phùng Thạch mở miệng nói. 

 "Đón người?", ánh mắt Chúc Đài lóe lên, giả vờ như không hỏi: "Ông chủ Phùng, mấy ông trùm bất động sản Kim Lăng chúng tôi đều ở đây hết rồi, ông còn tính đi đón người khác à? Đón ai thế?" 

 "Quý nhân", Phùng Thạch cười đáp. 

 "Quý nhân?" 

 Chúc Đài biến sắc. 

 Ánh mắt đám Nghiêm Quân cũng chợt thay đổi, có tò mò, kinh ngạc, khó hiểu. 

 Phùng Thạch là ông trùm của cả ngành bất động sản Đông Hải, có địa vị cao nhất trong số tất cả mọi người ở đây. 

 Quý nhân theo lời ông ta sẽ có lai lịch gì? 

 "Mấy người đừng đoán nữa, đến Túy Tiên Lâu trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn người đó tới. Lúc ấy, mọi người tức khắc biết", Phùng Thạch nhàn nhạt nói. 

 "Được!" 

 "Ông chủ Phùng, quý nhân của ông chắc hẳn phải có thân phận không đơn giản, đến lúc đó, phải giới thiệu với chúng tôi đấy!" 

 ... 

 Đám người Nghiêm Quân cũng nói. 

 "Đúng thế, có thể là quý nhân của ông chủ Phùng vậy thì chắc chắn là nhân vật lớn chân chính rồi. Ông chủ Phùng à, ông đừng giấu nhẹm đi nhé, nhớ giới thiệu cho chúng tôi làm quen, biết mặt thôi cũng được", Chúc Đài cười nói. 

 "Yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà, lát nữa tôi sẽ giới thiệu". 

 Phùng Thạch cười, nhấc bước rời khỏi. 

 Đám Chúc Đài thì đến Túy Tiên Lâu đợi trước. 

 "Cậu Lâm, tiệc ở Túy Tiên Lâu đã đặt xong hết rồi, chúng ta đến đó đi". 

 Phùng Thạch đi đến bên cạnh Lâm Hàn, cung kính nói. 

 "Được". 

 Lâm Hàn gật đầu, đi đến Túy Tiên Lâu với Phùng Thạch. 

 "À đúng rồi cậu Lâm, ban nãy có một người tên là Triệu Tứ Hải đến tìm tôi..." 

 Phùng Thạch kể sơ lại chuyện vừa rồi cho Lâm Hàn nghe. 

 "Có nhận anh ta hay không, tự ông xem rồi quyết định đi". 

 Lâm Hàn nhàn nhạt nói. 

 "Vâng, cậu Lâm!" 

 ... 

 Túy Tiên Lâu là một nhà hàng cách trung tâm hội nghị Kim Lăng khoảng 200m, trang trí theo phong cách cổ xưa. Bình thường tiếp đãi toàn là các nhân vậy lớn như mấy ông sếp trong cơ quan nhà nước hay chủ công ty gì đó. 

 Bọn họ dự xong hội nghị trong trung tâm thì đều tiện đường ghé vào Túy Tiên Lâu ăn cơm. 

 Lúc này, trong một căn phòng xa hoa trên tầng ba của Túy Tiên Lâu. 

 Có mấy cô nhân viên mặc sườn xám màu đỏ, ngoại hình xinh đẹp đứng bên cạnh phục vụ, trên bàn cũng đã bày sẵn đủ các loại món ăn. 

 Nào là vịt muối Kim Lăng, thịt heo xào đậu cô-ve, súp đậu hũ Bình Kiều... 

 Những món đó đều là món nổi tiếng của Túy Tiên Lâu. 

 Đám Chúc Đài và Nghiêm Quân đã ngồi vào ghế, trên bàn tròn chỉ còn trống hai chỗ. 

 Một chỗ đương nhiên là để cho Phùng Thạch. 

 Một chỗ khác là nhường cho "Quý nhân" mà Phùng Thạch nhắc tới. 

 "Đói ghê!" 

 Chúc Đài cầm đũa lên, chuẩn bị gắp đồ ăn. 

 "Tổng giám đốc Chúc, ông cần phải chú ý một chút". 

 Nghiêm Quân ngăn Chúc Đài lại: "Lát nếu ông chủ Phùng đột nhiên dẫn quý nhân của ông ta bước vào, thấy ông đang ăn gì đó. Cái hành động thất lễ như vậy, bọn họ không giận mới lạ". 

 "Đúng đúng đúng! Ông chủ Nghiêm nói có lý!" 

 Chúc Đài biến sắc, vội vàng để đũa xuống, cũng kịp phản ứng lại. 

 Còn Triệu Tứ Hải ngồi cạnh thì ánh mắt vẫn sáng lấp lánh. 

 Ban nãy, Phùng Thạch đã đồng ý nhận anh ta trước mặt mọi người, đến bây giờ, Triệu Tứ Hải vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng và nỗi kích động. 

 Mà khi nghe thấy Phùng Thạch nói còn một quý nhân nữa, tim anh ta lại đập thình thịch. 

 Trong mắt Triệu Tứ Hải, Phùng Thạch đã là người mà anh ta phải ngước nhìn, vậy quý nhân của ông ta sẽ có địa vị kinh khủng như thế nào chứ? 

 Nếu có thể thông qua Phùng Thạch ôm lấy đùi quý nhân kia, tương lai, muốn trở thành người có địa vị ngồi cùng ăn cùng uống với Phùng Thạch, cũng không phải là viển vông! 

 Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, đợi đến khi quý nhân kia đến đây, anh ta nhất định phải thể hiện cho tốt để người ta có thiện cảm với mình mới được! 

 Cộp cộp cộp! 

 Chợt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. 

 "Đến rồi!" 

 Đám Nghiêm Quân, Chúc Đài, Triệu Tứ Hải giật mình, cả người căng thẳng, nhìn về phía cửa. 

 Quý nhân của Phùng Thạch đến rồi! 

 Két... 

 Cửa bị đẩy ra, Phùng Thạch bước vào đầu tiên, rồi cười nói với bên ngoài: 

 "Cậu Lâm, chính là phòng này, chúng ta vào thôi". 

 Một thiếu niên chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh nhạt chậm rãi đi vào. 

 "Lâm Hàn!" 

 Khoảnh khắc thấy thiếu niên ấy, Triệu Tứ Hải chợt ngừng thở, trợn trừng mắt, sững sờ tại chỗ. 

 Tại sao tên vô dụng Lâm Hàn kia lại ở đây? 

 Anh ta dụi dụi mắt, hoàn toàn không tài nào tin nổi vào mắt mình. 

 Quan trọng hơn là, Phùng Thạch cung kính với cậu ta như vậy, hiển nhiên, Lâm Hàn chính là quý nhân mà ông ta nói đến! 

 Tên Lâm Hàn kia vậy mà lại là quý nhân của Phùng Thạch! 

 Tại sao chứ?! 

 Dựa vào cái gì lại thế?! 

 Cả người Triệu Tứ Hải không ngừng run rẩy vì kinh ngạc, tức giận, khó hiểu, không dám tin. 

 Chúc Đài ngồi bên cạnh cũng y chang anh ta. 

 "Là cậu ta?!" 

 Khi ông ta nhìn thấy Lâm Hàn thì con ngươi co rút lại, giật mình hoảng sợ, trong lòng như có sóng to gió lớn ập đến. 

 Trong mắt Chúc Đài, Lâm Hàn chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, tính tình kiêu căng ngạo mạn, không biết cách luồn cúi và cúi đầu trước người có địa vị cao hơn cầu xin giúp đỡ. 

 Người như thế, không có khả năng phát triển về lâu dài được. 

 Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt lại khiến thế giới quan của Chúc Đài trực tiếp sụp đổ! 

 Làm sao có thể thế được! 

 Tên nhóc đó không ngờ lại là quý nhân của ông chủ Phùng! 

 Không thể nào! 

 Trong lòng Chúc Đài liên tục gào thét, không muốn tin vào hình ảnh trước mắt mình. 

 Mà lúc này, Lâm Hàn đã bước về chiếc ghế chủ tọa, rồi ngồi xuống. 

 Phùng Thạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh. 

 "Hóa ra quý nhân của Phùng Thạch là cậu ta à?" 

 Nghiêm Quân nhìn Lâm Hàn, hơi sửng sốt, rồi chợt hiểu. 

 Mấy ngày nay, ông ta cũng chú ý tới bản tin thời sự, hôm nay, một đại gia tên là Trần Nam bỏ 9 tỷ mua lại cổ phần của nhà máy nhà họ Hồng. 

 Vừa vung tay ra đã 9 tỷ, Nghiêm Quân tự cảm thấy mình không có sự quyết đoán đó, Trần Nam ấy quả thật là đại gia chân chính. 

 Mà trên bản tin, ngồi bên cạnh Trần Nam chính là thiếu niên này. 

 Cậu ta, chắc chắn là cấp dưới của Trần Nam. 

 Nói cách khác, quý nhân Phùng Thạch nói chắc hẳn không phải thiếu niên này, mà thực tế là đại gia Trần Nam! 

 Cậu ta chỉ là người đại diện cho Trần Nam thôi! 

 Nhưng dù là người đại diện, cũng phải đối xử cung kính mới được. 

 Nghiêm Quân nghĩ thế bèn bưng ly rượu lên, cười ha ha nói với Phùng Thạch: 

 "Không ngờ quý nhân mà ông chủ Phùng nói lại trẻ như vậy, không biết chàng trai tuổi trẻ tài cao này tên gì?" 

 "Ông gọi cậu Lâm là được". 

 Phùng Thạch nói. 

 "Thì ra là cậu Lâm, tôi có nghe nói về cậu, dù sao cậu cũng là người của đại gia Trần Nam mà!", Nghiêm Quân cười: