Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 366: Tôi vẫn luôn đứng ở trên cao




 

 “Lâm Hàn? Lâm Hàn gì?” 

 Triệu Tứ Hải ngẩn người, nói: “Tiểu Duyệt, lúc anh đang chạy xe thì em ít nhắc đến thằng vô dụng đó đi, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh”. 

 “Nhưng ông xã, anh đọc tin tức này đi”. 

 Dương Duyệt đưa điện thoại đến trước mặt Triệu Tứ Hải. 

 “Tỷ phú đập 9 tỷ mua 45% cổ phần công xưởng của tập đoàn Hồng Thị, tin tức này có vấn đề gì à?” 

 Triệu Tứ Hải liếc nhìn. 

 “Anh nhìn tấm ảnh trên đó đi, người ngồi bên cạnh Trần Nam ấy”, giọng nói của Dương Duyệt hơi run lên, trong lòng dậy sóng. 

 Triệu Tứ Hải nhìn tấm hình đính kèm trong tin tức, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên tấm hình. 

 “Lâm…Lâm Hàn!” 

 Sắc mặt Triệu Tứ Hải lập tức thay đổi, không dám tin vào mắt mình. 

 Người trên tấm hình đính kèm kia chính là Lâm Hàn. 

 “Sao có thể được! Tên vô dụng Lâm Hàn sao có thể được tham gia một nghi thức quan trọng đến vậy chứ!” 

 Triệu Tứ Hải không dám tin nhưng người trong tấm hình chính là Lâm Hàn. 

 Triệu Tứ Hải chắc chắn không thể nhận nhầm được tên vô dụng đó. 

 “Trần Nam là tỷ phú hàng đầu, người có thể vung tay một cái bỏ ra 9 tỷ, chắc chắn là dân nhà giàu. Còn tên vô dụng Lâm Hàn đào đâu ra tư cách để ngồi cạnh Trần Nam chứ?” 

 Trong lòng anh ta bắt đầu sôi sùng sục, hơi thở gấp gáp, cảm giác trong nháy mắt, thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổ. 

 Triệu Tứ Hải vội vã tấp vào lề đường, sợ tâm trạng bất ổn sẽ không kiềm chế được rồi để xảy ra tai nạn. 

 “Phù…” 

 Anh ta thở hắt ra một hơi, cảm giác sức lực toàn cơ thể bị tấm hình kia rút cạn. 

 “Nếu tên vô dụng Lâm Hàn kia thực sự có thể móc nối được với tỷ phú bậc nhất như Trần Nam, vậy chỉ cần Trần Nam cho nó một tí lợi ích thôi cũng đủ để tên vô dụng đó thăng quan tiến chức…” 

 Triệu Tứ Hải chua xót vô cùng: “Nếu vậy, khoảng cách giữa anh và nó sẽ ngày càng bị kéo xa. Vốn dĩ nó là đứa vô dụng, bị anh di dưới đế giày nhưng về sau chưa biết chừng nó sẽ trèo lên cổ mình ngồi thôi!” 

 “Đúng vậy! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi nhà chúng ta bị mất sạch!” 

 Dương Duyệt cắn môi, sắc mặt khó chịu: “Em rất tò mò, tên Lâm Hàn đó không giỏi giang, không có những kỹ năng cơ bản, sĩ diện, còn thích ra vẻ ta đây bình tĩnh. Một tỷ phú bậc nhất như Trần Nam nhìn trúng nó ở điểm nào mà để Lâm Hàn đi theo mình?” 

 “Chuyện đã tới nước này thì đến đâu hay đến đó thôi”, Triệu Tứ Hải thở dài một tiếng. 

 “Bất luận thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày chuyện Lâm Hàn là tên vô dụng. Em đoán, chắc đến tám phần là nó dùng mấy lời ngon ngọt để dụ dỗ Trần Nam, khiến Trần Nam tin nó, vậy nên mới có thể được tới tham gia nghi thức ký hợp đồng lần này”. 

 “Nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả, không lâu nữa, Trần Nam sẽ phát hiện tên Lâm Hàn này chỉ biết nói lời ngon ngọt, biết nịnh bợ, khi làm việc thì chẳng có chút tài cán gì!” 

 “Đến khi ấy, Trần Nam sẽ đá nó đi thôi!” 

 “Ông xã, anh nói đúng!”, Dương Duyệt gật đầu: “Xã hội bây giờ, không phải chỉ cần mỗi cái miệng dẻo là có thể làm được việc đâu, nhất định phải có thực lực mới được. Hiển nhiên là tên Lâm Hàn này không có”. 

 “Đến lúc đó, chắc chắn nó sẽ rơi vào tình cảnh bị vứt bỏ! Giờ Lâm Hàn càng đứng cao, sau này ngã càng đau”. 

 “Không sai, anh rất mong chờ cái bộ dạng nó bị ngã!”, Triệu Tứ Hải mỉm cười: “Cảm giác người có tài bị thất thế rất đau khổ, dù sao hiện giờ anh cũng chỉ như này được thôi”. 

 “Có điều, trước mắt tên Lâm Hàn đứng cao hơn anh, vậy đến lúc rơi xuống chắc chắn sẽ đau đớn hơn rất nhiều”. 

 … 

 Một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang chầm chậm tiến ra khỏi trạm thu phí đường cao tốc, đỗ vào bên lề đường. 

 “Anh rể hai!” 

 Vừa mở cửa xe, Dương Khiết đã vui vẻ bước ra khỏi xe, cô ấy nhìn thấy Lâm Hàn đứng ở đó từ lâu rồi. 

 “Anh rể hai, lâu rồi không gặp, em nhớ anh chết đi được”. 

 Dương Khiết sải bước về phía trước, ôm lấy Lâm Hàn. 

 “Đến rồi thì tốt, đi, chúng ta lên xe!” 

 Lâm Hàn vỗ vỗ lưng Dương Khiết, mở cửa xe cho cô ấy vào trong ngồi. 

 Nhưng Lâm Hàn lại chẳng thèm liếc nhìn Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt lấy một cái. 

 “Chậc, Lâm Hàn, đổi xe rồi hả?”, Dương Duyệt nhìn chiếc xe của Lâm Hàn rồi châm chọc. 

 “Chậc chậc chậc, xe van, được đấy. Tôi còn tưởng cậu ôm được chân một tỷ phú bậc nhất như Trần Nam thì anh ta sẽ cho cậu cái xe xịn như BMW 5 series, Mercerdes Benz E hay gì chứ, không ngờ lại là cái xe van đấy”. 

 “Tiểu Duyệt, đây không phải xe van đâu”. 

 Triệu Tứ Hải cũng nhìn về phía chiếc xe của Lâm Hàn, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có chút ganh tỵ. 

 “Đây là Bussiness Star GMC, giá hơn triệu đấy! cũng tầm tiền với BMW 7 series, cùng một đẳng cấp!” 

 “Hơn một triệu tệ!” 

 Dương Duyệt sửng sốt: “Lâm Hàn, không ngờ tên vô dụng nhà cậu cũng có ngày trở mình, có thể chạy chiếc xe xịn hơn một triệu tệ!” 

 Trong lòng cô ta cảm thấy ngưỡng mộ và đố ký vô cùng. 

 “Có điều thế thì đã làm sao?” 

 Triệu Tứ Hải chẳng chút để bụng: “Đứng càng cao, ngã càng đau! Lâm Hàn, chắc cậu biết năng lực bản thân mình ra sao nhỉ, có thể nói là chẳng được cái nước gì cả, vô dụng toàn tập! Chỉ vài câu nói ngon ngọt là có thể ôm được chân Trần Nam, nhưng sau này, Trần Nam sẽ phát hiện ra cậu chẳng có chút giá trị nào!” 

 “Đến lúc ấy, anh ta sẽ đá cậu đi thôi!” 

 “Vốn dĩ cậu là một kẻ nằm dưới đáy xã hội, đột nhiên trèo cao như vậy, sau này có ngã xuống thì cái cảm giác đó đau phải biết! Sớm muốn gì, cậu cũng sẽ được trải nghiệm nó thôi!” 

 “Không sai! Đứng càng cao, ngã càng đau. Cậu đừng cho rằng có quan hệ với Trần Nam thì có thể hếch mũi lên trời, sớm muộn gì cậu cũng phải chịu cảnh bi thảm mà thôi!”, Dương Duyệt đắc ý nói. 

 “Đứng càng cao, ngã càng đau?” 

 Lâm Hàn cười nhạt, liếc nhìn hai vợ chồng Triệu Tứ Hải, bình thản nói: 

 “Ngại quá, Lâm Hàn tôi vẫn luôn đứng trên cao”. 

 Dứt lời, anh chắp tay sau lưng, đi về chỗ chiếc xe. 

 Rìn rìn rìn… 

 Chiếc GMC chậm rãi rời đi. 

 “Vẫn luôn đứng ở trên cao? Thằng Lâm Hàn này chẳng thấy tiến bộ cái gì nhưng tài chém gió lại trở nên xuất thần rồi!”, Dương Duyệt cười nhạt. 

 “Không nhìn lại mình xem trước đây như nào, một thằng vô dụng chỉ biết ở nhà tinh ăn lười làm, ngồi chờ chết, là loại người nằm dưới đáy xã hội, ấy vậy còn mở miệng nói mình vẫn luôn đứng trên cao! Đúng là không biết xấu hổ là gì!” 

 “Tiểu Duyệt, chúng ta đi thôi, đi gặp mấy người thương nhân kia đi, không cần phải tức giận với tên Lâm Hàn làm gì”, Triệu Tứ Hải nói. 

 “Tên Lâm Hàn giờ được đà lên mặt, cằm vênh ngược lên trời rồi! Sau này sẽ có lúc nó gặp xui thôi!” 

 “Ừm ừm!” 

 Dứt lời, hai người lên xe. 

 … 

 Khách sạn Hilton. 

 Lâm Hàn cùng Dương Khiết bước vào trong.