Nghiêm Thương sợ đến mức run cả người, vội vã xin tha: “Xin lỗi cậu Hồng, tôi lỡ miệng rồi! Thành thật xin lỗi!”
“Tự vả miệng hai mươi cái rồi cút cho tao!”
Hồng Ngọc lạnh lùng nói.
“Vả miệng…”
Sắc mặt Nghiêm Thương trở nên khó coi vô cùng: “Cậu Hồng, cánh tay tôi bị tên này đánh cho tàn rồi, không…không tự vả miệng được”.
“Hở?”
Lúc này Hồng Ngọc mới nhận ra, hai cánh tay của Nghiêm Thương đang buông thõng.
“Ai làm?”, cậu ta nói.
“Là tên ôn con này!”
Nghiêm Thương nhìn về phía Lâm Hàn, hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sự căm hận.
Hồng Ngọc cũng nhìn sang Lâm Hàn, tò mò nói: “Chuyện này là sao?”
Nghiêm Thương kể qua toàn bộ mọi chuyện một lần.
Sau khi nghe xong, Hồng Ngọc chau mày, nhìn chằm chằm về phía Lâm Hàn, ánh mắt lộ ra sự khinh bỉ.
“Loại chó cậy mặt chủ!”
“Lần trước, trên thuyền Tuý Hồng, mày cậy vào anh Trần rồi đắc tội với nhà họ Thẩm của Hoa Đông”.
“Bây giờ mày lại cậy có anh Trần chống lưng mà đánh người nhà họ Nghiêm! Mày thực sự cho rằng anh Trần có thể che chở cho mày cả đời sao?”
“Đến một ngày nào đó, mày đắc tội với tất cả tam đại thế gia và những gia tộc nhỏ khác của Hoa Đông, thì cho dù anh Trần có nhiều tiền cỡ nào cũng chẳng cứu nổi mày đâu!”
“Yên tâm, nếu tôi đã dám làm ra những chuyện ấy thì chắc chắn phải có chỗ dựa cả rồi”, mặt Lâm Hàn lạnh tanh, cất tiếng nói.
“Chỗ dựa? Không phải chỗ dựa của mày do anh Trần mà ra sao?!”
Hồng Ngọc lạnh lùng nói: “Có điều, không phải mày thực sự cho rằng có anh Trần chống lưng cho thì mày muốn làm gì cũng được đấy chứ!? Chưa biết chừng, một ngày nào đó mày chết ở đầu đường xó chợ, anh Trần cũng chưa chắc đã biết đâu!”
“Mà tất cả những chuyện này đều do loại chó dại như mày cứ gặp người là cắn đấy!”
“Anh Trần là ai? Tên ranh này còn có thân thế gì sao?”, Nghiêm Thương đứng một bên nghe được cuộc nói chuyện thì trong lòng có chút ngứa ngáy.
“Mày có thể cút được rồi”.
Hồng Ngọc nhìn sang Nghiêm Thương.
“Được, được, được. Cậu Hồng, tôi cút ngay đây!”
Mặc dù trong lòng còn đầy nghi vấn nhưng Nghiêm Thương không dám làm trái lời Hồng Ngọc. Hắn ta vác cái mặt hotboy mạng xám xịt rời khỏi.
Hồng Ngọc đi vào phòng.
“Ngọc Nhi, ở ngoài vừa xảy ra chuyện gì mà lớn tiếng quát mắng thế, ồn quá!”, Hồng Chính hỏi, trong tay ông ta còn ôm một cô gái có cơ thể nóng bỏng.
“Bố, chuyện là như này”.
Hồng Ngọc tóm tắt lại câu chuyện vừa xảy ra.
Nghe xong, ánh mắt Hồng Chính bỗng dao động, nói với Trần Nam:
“Anh Trần, tôi thấy, nên dạy dỗ cẩn thận tên đàn em Lâm Hàn này của cậu một chút rồi! Loại đàn em như này thích chó cậy thế chủ, về sau chắc chắn sẽ mang lại hiểm hoạ cho cậu”.
“Mặc dù nhà họ Nghiêm chỉ là một gia tộc nhỏ nhưng đều có người thuộc hệ thống công thương và hệ thống phòng cháy chữa cháy của Kim Lăng. Nếu chẳng may Nghiêm Thương ghim chuyện này rồi trả thù, vậy rất có thể trong tương lai, nhà máy của chúng ta sẽ có người đến thanh tra mỗi ngày”.
“Tuy nói chỉ là chuyện nhỏ, nhà họ Hồng có thể xử lý nhanh gọn nhưng dù sao đi nữa ruồi nhặng vẫn luôn khiến người khác khó chịu”.
Sắc mặt Trần Nam hơi thay đổi, cười xoà rồi nói: “Ông chủ Hồng nói đúng”.
Trong lòng anh ta cảm thấy rất cạn lời. Phải biết rằng, thân phận của anh là do Lâm Hàn ban cho.
Muốn nói đến chuyện cậy thế vậy chắc chắn là anh ta cậy thế Lâm Hàn rồi.
“Ừm”, Hồng Chính gật đầu, nói với Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, tôi khuyên cậu nên tem tém lại chút đi, đừng có cậy có anh Trần đây chống lưng cho mà đi cắn người như chó dại nữa! Kim Lăng này rất khó lường, thậm chí còn có cả con cháu nhà tài phiệt ẩn thân, nhà họ Hồng đây còn chẳng dám đắc tội với ai”.
“Nếu có ngày cậu chọc tức con cháu nhà tài phiệt nào đó, đừng nói là anh Trần, đến cả nhà họ Hồng cũng phải chịu liến đới theo”.
“Ông chủ Hồng dạy rất phải”.
Tuy Lâm Hàn mở miệng nói vậy nhưng anh lại chẳng để mấy lời đó trong lòng.
“Chỉ biết thôi chưa đủ, còn phải để trong lòng nữa”.
Hồng Chính nói: “Anh Trần, phải đối xử với đàn em của mình thật nghiêm khắc vào, cái gì mà không có khuôn phép thì chẳng làm ăn được gì đâu. Anh phải đặt ra quy tắc cho đàn em của mình, giống như một cái nhà giam vậy, kiểm soát lời nói và hành vi của bọn chúng. Như đám công nhân của tôi ấy, bây giờ trên mạng đang thịnh hành cái 996 gì mà 9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối tan làm, một tuần làm 6 ngày”.
“Tôi lại có những quy định nghiêm ngặt hơn đối với công nhân của mình. Bảy rưỡi sáng bọn họ phải đến xưởng sản xuất dây chuyền làm việc, 10 giờ tối tan làm, một tuần làm 7 ngày, một tháng được phép nghỉ 3 ngày. Đấy là quy tắc tôi đặt ra”.
“Ông chủ Hồng, công nhân của ông làm việc vất vả như vậy, chắc tiền lương rất cao nhỉ!”
Lâm Hàn lên tiếng, trong lòng cảm thấy rất ghê tởm. Đây đâu phải là làm việc, rõ ràng là bóc lột sức lao động một cách trắng trợn mà, một cái xưởng sản xuất hút máu.
“Tiền lương, ngại quá, tiền lương trung bình của bọn họ chỉ khoảng ba, bốn ngàn tệ thôi. Có liều mạng làm việc cả một tháng cũng chỉ được hơn bốn ngàn tệ”, Hồng Chính bình thản đáp.
“Liều mạng làm việc mới có hơn bốn ngàn tệ!”
Trần Nam thay đổi sắc mắt, tiền lương như này đúng là quá thấp với tình hình của Kim Lăng.
Phải biết rằng, dù thế nào đi nữa, Kim Lăng cũng là thành phố của tỉnh, mức lương phải cao mới đúng.
Hơn nữa, thời gian làm việc của những công nhân kia đều cỡ 12 tiếng một ngày.
“Anh Trần, không phải anh đồng cảm với đám công nhân đó chứ?”
Thấy Trần Nam thay đổi sắc mặt, Hồng Chính tò mò hỏi.
“Anh Trần, tôi phải nhắc nhở anh, ký xong hợp đồng, anh chính là cổ đông lớn của xưởng sản xuất chúng tôi rồi, vậy nên tất cả những suy tính của anh đều phải đứng ở góc độ lãnh đạo cấp cao để suy xét”.
“Ví dụ như lượng điện tiêu thụ của nhà máy, vấn đề hư hỏng thiết bị sản xuất, bỏ cũ lấy mới, năm loại bảo hiểm và quỹ hỗ trợ nhà ở cho công nhân các thứ. Những thứ này đều phải bỏ tiền, vậy nên chúng ta phải suy nghĩ về ngân sách”.
“Số tiền này đến từ đâu thì chỉ có thể nghĩ cách ở chỗ người công nhân thôi”.
Hồng Chính nói như đúng rồi: “Theo tôi thấy, những người công nhân đó cũng chỉ có cái mạng quèn, chẳng qua chỉ là công cụ để tạo lợi nhuận cho tôi mà thôi. Vậy nên, có kiếm được chút tiền nào từ chỗ bọn họ thì ráng mà kiếm”.
“Chỉ cần đến muộn 1 phút thì sẽ bị trừ toàn bộ tiền chuyên cần của tháng đó! Không mặc đồng phục, trừ lương! Không hoàn thành KPI, trừ lương! Xin nghỉ, trừ lương! Tóm lại phải nghĩ cách trừ lương! Có thế chúng ta mới tiết kiệm chi phí, tạo lợi nhuận càng lớn được!”
Khuôn mặt Hồng Nhai vô cùng đắc ý, dường như đang có ý khoe khoang: “Những quy tắc này phải chiếm đến 50% công lao góp phần giúp cho nhà họ Hồng có thể phát triển nhanh trong giới thương mại”.
Trần Nam và Lâm Hàn liếc nhìn nhau, không nói gì, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Ngành thương nghiệp của nhà họ Hồng phát triển đến mức này đúng là hút máu không ít người.
Mỗi trái tim của một công nhân đều bị một con đỉa bám dính, ngày đêm hút máu.
“Có ngày tôi sẽ thay đổi tất cả điều này!”, Lâm Hàn nghĩ thầm trong lòng.
Trong đầu anh lại xuất hiện câu nói của bố mình.
“Tiền càng nhiều, trách nhiệm càng lớn, con có bao nhiêu tiền đồng nghĩa với việc con phải gánh lấy bấy nhiêu trách nhiệm”.