Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 358: Khách sạn Kim Lăng




 

 Lâm Hàn biết Tạ Huyên thích mình. 

 Nhưng anh không ngờ cô bé này lại cả gan dám gài anh. 

 Đầu tiên là bày đồ lót lên giường rồi đi tắm, nhờ anh đưa khăn lông. Sau đó quấn khăn tắm ngồi xuống bên cạnh anh, giả bộ hỏi bài, cuối cùng vờ bị té, khăn tắm tuột xuống... 

 Cả quá trình này, chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều sẽ không cưỡng lại được. 

 Tuy Tạ Huyên vẫn học cấp ba, nhưng đã được 18 tuổi rồi. Ngoại hình thì trong sáng ngọt ngào, đặc biệt là cái sức sống thanh xuân trên người cô bé, là ai cũng sẽ rung động thôi. 

 Nếu không phải Lâm Hàn yêu Dương Lệ, nên chẳng hứng thú với những người phụ nữ khác thì có lẽ ban nãy anh đã làm ra chuyện nông nổi gì rồi. 

 "Anh Lâm Hàn ơi, anh đồng ý đi mà". 

 Bị Lâm Hàn từ chối, Tạ Huyên vẫn cứ mè nheo, bĩu môi nói: 

 "Anh đừng cảm thấy em còn nhỏ, cái gì em cũng biết hết đó! Vả lại, em đâu có ghét việc anh lớn tuổi hơn em đâu!" 

 "Anh Lâm Hàn của em đã kết hôn rồi", Lâm Hàn bất lực: "Hơn nữa, bây giờ em phải dồn mọi suy nghĩ vào học tập để mà thi đậu đại học đi. Đừng có nghĩ ba cái chuyện tình yêu lăng nhăng kia". 

 "Kết hôn? Không thể nào, anh Lâm Hàn còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi á!" 

 Tạ Huyên sững sờ, không tài nào tin nổi nói: "Anh Lâm Hàn, anh chắc chắn là đang lừa em đúng không? Có phải anh chê em còn nhỏ nên ghét em chứ gì?" 

 Lâm Hàn đau đầu. 

 Bỗng có tiếng chìa khóa mở cửa vang lên. 

 "Mẹ em về rồi!", Tạ Huyên giật giật mí mắt: "Anh Lâm Hàn, em về phòng làm bài tập đây, chuyện giữa chúng ta nói sau nhé!" 

 Cô bé nói xong lập tức trở về phòng ngủ. 

 Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, Tạ Linh về đúng lúc ghê, không thì anh thật sự chẳng biết đối phó Tạ Huyên như thế nào. 

 "Lâm Hàn", Tạ Linh bước vào, thấy Lâm Hàn thì cười nói: "Để thầy đợi lâu rồi, hôm nay tôi bận chút việc". 

 Tạ Linh mặc bộ đồ công sở màu đen, không cài cúc áo trước ngực lộ ra làn da trắng ngần, dáng người vô cùng gợi cảm giống như trái cây chín mọng tỏa hương thơm ngát. 

 "Không sao, sắp xếp một chút rồi chúng ta đi thôi!", Lâm Hàn cười nói. 

 "Được!" 

 Tạ Linh gật đầu, cầm một xấp tài liệu dày cộm trên bàn làm việc lên rồi ra khỏi chung cư với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn lái xe, Trần Nam ngồi ở ghế phụ lái, đợi Tạ Linh lên xe, anh mới giới thiệu: 

 "Đây là bạn của tôi, Trần Nam. Hồi trước làm khai thác mỏ bên Châu Phi kiếm toàn tiền đô. Giờ về nước, trong tay có tiền nên muốn tham gia vào một ngành sản xuất công nghiệp". 

 "Thì ra là anh Trần, chào anh!" 

 Tạ Linh vươn tay, mỉm cười chào Trần Nam. Chị ta thấy đối phương mặc bộ vest Versace, tay đeo đồng hồ Patek Philippe, trong lòng âm thầm gật đầu, người này vừa nhìn đã biết là ông chủ lớn, trông sang trọng thế mà. 

 "Chào cô". 

 Trần Nam bắt tay Tạ Linh, sau đó rút tay về không nói thêm gì nữa. 

 Tạ Linh đương nhiên sẽ không giận, theo chị ta, ông chủ lớn thì phải thế. 

 "Chúng ta đến khách sạn Kim Lăng đi! Ông Hồng đã chuẩn bị tiệc sẵn rồi", Tạ Linh cười nói. 

 "Được!" 

 Lâm Hàn khởi động xe, lái đến khách sạn Kim Lăng. 

 Bởi vì là giờ cao điểm buổi chiều tối nên tắc đường cả tiếng mới đến được, vừa vặn đến đúng 7h tối luôn. 

 Có thể nói, khách sạn Kim Lăng là khách sạn năm sao sang trọng nhất ở đây. Trước cửa có bức tượng 5 con ngựa cao to kéo một chiếc xe chiến đấu ở cổ đại, trông vô cùng hoành tráng. 

 Mà bướcvào đây được đều là người có chức có quyền trong xã hội. 

 Sau khi đỗ xe xong, Trần Nam đi ở chính giữa, Lâm Hàn và Tạ Linh đi hai bên, coi anh ta như ông chủ bước vào khách sạn. 

 "Kính chào quý khách!" 

 Nhân viên khách sạn đứng hai bên cửa cúi đầu mỉm cười chào đón. 

 Trong sảnh được trang trí nguy nga lộng lẫy, có hai hàng cột đá điêu khắc hoa văn tinh xảo, tựa như đang đặt mình trong cung điện của vua chúa cổ đại. 

 Phòng ăn đã sớm được đặt trước, là phòng SVIP nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Kim Lăng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, ba người lên tháng máy rồi đi vào phòng. 

 Bên trong đặt một cái bàn tròn thật lớn, xung quanh đã có kha khá người ngồi. 

 Những người đó đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, đang trên đỉnh của sự nghiệp nên ai ai cũng trông vô cùng tài giỏi. 

 "Anh Trần, bọn họ đều là những ông chủ có cổ phần trong công ty của nhà họ Hồng, sở hữu khối tài sản ít nhất cũng hơn 5 triệu tệ, có vài người đạt cả trăm triệu". 

 Tạ Linh giới thiệu. 

 Mà khi nhìn thấy đám Lâm Hàn bước vào, mấy ông chủ kia đều nhìn sang với ánh mắt tò mò. 

 Trần Nam gật đầu, nhấc chân bước đến vị trí chủ xị rồi ngồi hẳn xuống, Lâm Hàn ngồi bên cạnh anh ta. 

 "Ngồi ở ghế chủ xị? Người này là ai?" 

 "Đấy là vị trí của ông chủ Hồng đó!" 

 "Đúng vậy, anh ta không sợ ông chủ Hồng tức giận hả?" 

 Sắc mặt đám ông chủ kia đều thay đổi hẳn, ngay cả Tạ Linh cũng hơi ngây người ra. 

 "Ha ha, để các đối tác đợi lâu rồi!" 

 Một tiếng cười sang sảng đầy khí thế truyền tới, mọi người ở đây đều giật mình nhìn về phía cửa phòng. 

 Một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi chắp tay sau lưng bước vào. 

 Hai bên má ông ta có vài nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời đầy thần thái, tựa như một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu linh hồn người khác. Khi nhìn nhau, sẽ không kiềm nổi cảm thấy bị lép vế, khiến người ta không thở nổi. 

 Khí chất ấy chỉ những người giữ chức quyền cao mới có được. 

 Người đó chính là Hồng Chính - người phụ trách sản nghiệp của nhà họ Hồng ở Kim Lăng! 

 Có thể nói ông ta có đầu óc cực kỳ xuất sắc, mạnh vì gạo bạo vì tiền, phong cách làm ăn tàn nhẫn quyết đoán. 

 Nhà họ Hồng có thể khiến các ngành nghề thị trường quanh Kim Lăng đều thấp thoáng bóng dáng mình, đa số là nhờ cách phân bổ kinh doanh của ông ta. 

 Ở trong nhà họ Hồng, địa vị của ông ta đứng trước hàng ngũ thứ 5! 

 "Ông chủ Hồng!" 

 "Ông chủ Hồng, lâu quá không gặp, dạo này sức khỏe thế nào?" 

 "Ông chủ Hồng, lát nữa ông phải uống với tôi một ly nhé!" 

 Mấy ông chủ kia đều đứng lên, mặt mày nịnh nọt, cười lấy lòng ông ta. 

 Sau lưng Hồng Chính còn có một thanh niên đi theo. 

 Cậu ta có chiếc cằm nhọn, da dẻ trắng nõn như con gái, cả người tràn đầy tự tin, giơ tay nhấc chân thôi đã khiến người ta cảm thấy phải khuất phục trước cậu ta. 

 Đó chính là Hồng Ngọc!