Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 349: Bạch mã hoàng tử




 

 “Chuyện ăn quỵt đã cho thấy nhân cách của Lâm Hàn này thực sự có vấn đề”. 

 Tống Thanh mang vẻ mặt suy ngẫm nhìn Lâm Hàn: 

 “Lâm Hàn, không thể không thừa nhận trình độ chơi ghi-ta của cậu rất tuyệt, vượt xa cả tôi, cậu làm giáo viên chắc chắn không vấn đề gì”. 

 

 “Nhưng mà”. 

 “Tôi thật không ngờ cậu lại ăn quỵt, nhân cách như vậy sao có thể làm giáo viên, dạy học sinh? Đối với chuyện này cậu có gì muốn nói không?” 

 “Tôi chẳng có gì muốn nói cả”, Lâm Hàn hờ hững nói: 

 “Con người tôi xưa nay không thích giải thích, chỉ cố gắng làm tốt chuyện của mình. Có điều, tôi cũng không thích bị người khác vu oan. Tôi chỉ nói điều này, tôi không ăn quỵt, tôi có rất nhiều tiền nên không cần thiết phải làm vậy”. 

 “Có rất nhiều tiền?”, Trần Thông cười nhạo nói: “Lâm Hàn, một người ngoại tỉnh như cậu thì lấy đâu ra tiền?” 

 “Đúng đấy Lâm Hàn, anh có tiền thì cũng nhiều được bao nhiêu cơ chứ, mấy ngàn tệ à?”, Khúc Hà cũng đùa cợt nói: 

 

 “Một lần ăn quỵt bằng một năm tiền lương của anh. Nếu như anh thật sự không ăn quỵt, vậy vết thương trên mặt anh phải giải thích thế nào đây?” 

 “Lâm Hàn, nếu cậu đã không có gì để nói vậy thì đến phòng tài chính nhận lương rồi nghỉ việc đi”, Tống Thanh mở miệng, Lâm Hàn này, anh ta khó có thể tin tưởng được. 

 Bây giờ anh ta thực sự cho rằng Lâm Hàn đã ăn quỵt, nhân cách khiếm khuyết rất lớn. 

 “Lâm Hàn, nghe thấy chưa! Ông chủ Tống kêu cậu nhận lương nghỉ việc kìa!” 

 Trần Thông lớn giọng nói, gương mặt lộ vẻ đắc ý: “Còn không mau cút đi!” 

 “Cút! Lâm Hàn!” 

 Khúc Hà nói: “Loại người như anh không xứng làm đồng nghiệp của tôi! Tôi không thích qua lại với những kẻ nhân cách không tốt!” 

 Lâm Hàn khẽ cười không nói nửa lời, đi thì đi, anh cũng không phải dựa vào công việc này để kiếm cơm, đến đây làm giáo viên chẳng qua cũng chỉ muốn làm chút việc. 

 

 “Trên đường Thần Xuyên dưới lầu có xe của giáo viên trong ghi-ta punk các người đỗ không?” 

 Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc như công nhân, đội mũ bảo hiểm bước vào phòng lên tiếng. 

 “Thưa anh, có chuyện gì vậy?” 

 Trần Thông mở miệng hỏi, chiếc BMW 3-series của anh ta đang đỗ trên đường Thần Xuyên. 

 “Chính quyền thành phố quy hoạch công trình mở rộng một số tuyến đường, Thần Xuyên là một trong số đó. Bây giờ phải tiến hành giải toả, nếu có xe đỗ dưới lầu thì nhanh chóng lái vào bãi đỗ xe đi, tránh gây rắc rối cho quá trình thi công của chúng tôi”, người đàn ông nói. 

 “Tôi đi ngay!” 

 Sắc mặt Trần Thông thay đổi, vội vàng đi ra ngoài. 

 Đây là công trình nhà nước, sau lưng mấy công nhân kia có cơ quan nhà nước chống lưng, đụng phải những chiếc xe cản đường nhất định sẽ không nhẹ tay, nói không chừng còn dùng xe kéo kéo đi luôn ấy chứ. 

 BMW 3-series của anh ta mới mua chưa được mấy ngày, nếu như xảy ra sự cố gì thì đau lòng chết mất. 

 “Tôi cũng đi". 

 Tống Thanh đứng dậy, xe của anh ta cũng đỗ ở đường Thần Xuyên dưới lầu. 

 “Tôi…tôi cũng đi!” 

 Khúc Hà đảo mắt, lập tức cất lời. 

 “Cô Khúc, cô không có xe thì đi làm gì?”, Trần Thông tò mò hỏi. 

 "Anh không hiểu gì cả, chiếc GMC của anh nhà giàu kia cũng đỗ dưới lầu, nếu đã giải phóng mặt bằng con đường đó thì chủ nhân của chiếc GMC nhất định sẽ đến! Anh ấy là bạch mã hoàng tử của tôi!” 

 Khúc Hà đẩy gọng kính, ánh mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Chiều hôm qua tôi muốn đợi chủ xe đó tan làm, ai ngờ lại tốn công vô ích, xe chạy đi mất, không gặp được chủ xe. Lần này nhất định phải nắm lấy cơ hội mới được!” 

 “Ôi trời, cô Khúc, cô cũng toan tính thật đấy, nhân lúc chúng tôi không chú ý liền đi đợi chủ xe!” 

 “Không ngờ nha!” 

 “Không được! Tôi cũng muốn đi! Đi gặp chủ xe GMC. Anh ấy là bạch mã hoàng tử của cô cũng là bạch mã hoàng tử của tôi!” 

 Những giáo viên nữ khác đều xôn xao, tranh nhau nói sau đó chạy ra bên ngoài muốn gặp chủ xe. 

 Vẻ mặt Trần Thông hơi u ám, không nghĩ tới mấy người này vẫn còn nhớ chủ xe GMC. 

 Trong lòng anh ta có phiền não, có tức giận, cũng có bất mãn, khó khăn lắm mới khiến Tống Thanh đuổi cổ thằng khốn nghèo hèn kia đi, bây giờ lại lòi ra một tên chủ xe GMC không biết mặt mũi thế nào làm anh ta điên đầu. 

 Cảm giác này thật bức bách! 

 Nhưng cho dù không thoải mái thì sự bực bội trong lòng anh ta cũng không có nơi nào để giải toả cả. 

 Lâm Hàn cất bước ra ngoài. 

 “Hửm? Lâm Hàn, cậu làm gì đấy?” 

 Ánh mắt Trần Thông dao động, cười giễu cợt: “Phòng tài chính ở bên trái của cậu, cậu đi ra ngoài làm gì? Không phải mấy ngày lương này cậu không cần đấy chứ? Số tiền đó phải mấy trăm tệ, đối với cậu cũng không phải khoản tiền nhỏ nhỉ!” 

 “Tôi xuống dưới dời xe đi”. 

 Lâm Hàn nhàn nhạt nói. 

 “Dời xe?” 

 Nghe những lời này, cả người Trần Thông sững sờ. 

 “Lâm Hàn, không ngờ cậu cũng có xe, sao bình thường không thấy cậu rút chìa khoá xe ra?” 

 Trần Thông nói bằng giọng chế nhạo, còn lấy cầm chìa khoá chiếc BMW của mình quăng lên quăng xuống trong không trung. 

 Anh ta đang khoe khoang. 

 “Thầy Trần Thông, Lâm Hàn đã bị đuổi việc rồi anh còn chọc anh ta”, Khúc Hà không còn lời nào để nói: 

 “Cho dù anh ta có xe thì chắc cũng là xe điện, nói không chừng còn là xe đạp ấy chứ!” 

 “Phải đó, có điều Lâm Hàn, tôi cảm thấy anh không cần phải dời xe đâu. Chiếc xe điện tàn đó của anh bỏ trên đường cũng sẽ không hư hại gì đâu!” 

 “Anh vẫn nên đến phòng tài chính nhận lương rồi nghỉ việc đi”. 

 Mấy giáo viên nữ đồng loạt nói. 

 Lâm Hàn không thèm quan tâm bọn họ, đi thang cuốn xuống dưới. 

 “Chúng ta cũng đi nhanh đi!” 

 Khúc Hà nói: “Đi muộn quá không khéo bạch mã hoàng tử của tôi lái xe đi mất đấy, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc”. 

 “Được!” 

 “Nhanh lên, nhanh lên, sắp gặp được bạch mã hoàng tử rồi, xúc động quá đi, tim đập loạn xạ lên rồi này!” 

 Mấy giáo viên nữ càng tăng nhanh tốc độ. 

 … 

 Dưới lầu Wanda Plaza, đường Thần Xuyên. 

 Hai bên đường đã phong toả, đặt biển cảnh báo dòng kẻ màu vàng, máy múc, xe lu làm việc ầm ầm, công nhân đội mũ bảo hiểm đi qua đi lại trên đường. 

 “Kim Lăng phát triển nhanh thật đấy! Đường Thần Xuyên này đã rộng như vậy rồi còn muốn mở rộng thêm, chính quyền thành phố đúng là dư tiền! Những công nhân này phần lớn đều là người ngoại tỉnh như Lâm Hàn cống hiến hết mình cho sự phát triển của Kim Lăng, cuối cùng đến nhà cũng không thể mua nổi!” 

 Trần Thông quan sát xung quanh, gương mặt anh ta vô cùng tự mãn, cảm giác vinh dự khi là người bản địa lại dâng lên trong lòng. 

 Tiếp đó, anh ta ấn vào chìa khoá xe. 

 Tít, tít! 

 Đèn trước và sau của chiếc BMW 3-series nhấp nháy. 

 “Xe GMC chưa đi!” 

 “Chủ xe vẫn chưa tới! Chúng ta đợi ở đây đi!” 

 Khúc Hà đợi một giáo viên nữ đồng thời nhìn chiếc GMC vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cô ta đột nhiên cảm thấy háo hức, khuôn mặt ửng hồng. 

 “Lát nữa phải gặp bạch mã hoàng tử của tôi rồi, có cần trang điểm thêm chút nữa để lưu lại ấn tượng tốt với anh ấy không?”, Khúc Hà lấy ra một chiếc gương trang điểm nhỏ. 

 “Hơ, cô Khúc Hà này, cô đừng đắc ý quá, biết đâu lát nữa chủ xe GMC lại nhìn trúng tôi thì sao!” 

 Một giáo viên nữ khác bĩu môi. 

 Nhìn thấy cảnh này, Trần Thông tức giận trợn mắt. 

 

 Mấy giáo viên nữ này lại vì một tên chưa bao giờ gặp mà tranh giành ghen ghét nhau, coi người lái BMW như anh ta là người vô hình, Trần Thông rất không thoải mái. 

 “Lâm Hàn, xe điện của cậu đâu?”