Vườn Ngự cảnh Vạn Thành là một khu dân cư bình thường.
Khu dân cư này được xây dựng cách đây khoảng mười năm trước, diện tích xanh hoá ở mức trung bình, đều là thang bộ, không có thang máy.
Gia đình Tạ Huyên sống ở tầng bốn, cô bé dẫn anh lên nhà.
“Mẹ, nhà có khách này!”
Sau khi mở cửa, Tạ Huyên đã hét lớn.
Lâm Hàn thay dép vào nhà.
“Ai đến vậy?”
Giọng một người phụ nữ vọng lại, giọng nói này trưởng thành, còn mang theo chút mê hoặc, quyến rũ.
Một người phụ nữ bước ra khỏi phòng.
Chị ta có dáng người gợi cảm, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, bộ đồ ngủ như một tấm lụa, rất mỏng, để lộ đôi chân trắng như tuyết, toàn thân toát lên vẻ trưởng thành.
Phụ nữ ngoài ba mươi giống như trái đào chín mọng, đàn ông nhìn thấy tim cũng phải đập thình thịch.
Nhìn thấy chị ta, Tạ Huyên lập tức giới thiệu: “Anh Lâm Hàn, đây là mẹ em. Mẹ, anh ấy là Lâm Hàn, giáo viên dạy ghi-ta của con”.
“Chào thầy Lâm, tôi là Tạ Linh”.
Người phụ nữ mỉm cười với Lâm Hàn, rất lịch sự nhưng đằng sau sự lịch sự lại là sự lãnh đạm.
“Chào chị, tôi là Lâm Hàn”.
Lâm Hàn cũng mỉm cười, chị ta cùng họ với Tạ Huyên, hiển nhiên Tạ Huyên theo họ mẹ.
“Thầy Lâm, thầy cứ ngồi tự nhiên đi, tôi còn chút việc chưa xử lý xong. Khi nào tôi xong việc sẽ ra tiếp thầy nhé?”, Tạ Linh nói, có vẻ đang rất bận.
“Không sao”, Lâm Hàn không để bụng.
“Được!”
Tạ Linh lại về phòng.
Lâm Hàn ngồi lên sofa, anh phát hiện trên bàn nước có một chồng giấy tờ, chắc là tài liệu công việc của Tạ Linh.
Anh cầm lên nhìn lướt qua, tên tài liệu là “Tóm tắt về thiết bị mua sắm hoá chất Vinh Hạo”, “Mua sắm thiết bị dầu thô Đại Khánh”, “Đại cương bán hàng thiết bị y tế của bệnh viện nhân dân Kim Lăng”…
Một chồng tài liệu về thiết bị nhà máy, thiết bị y tế, bán hàng, và một chồng dày các báo cáo kế toán.
Điều khiến mắt Lâm Hàn loé lên là phía trên tài liệu, người cấp vốn mua hàng không có ai khác, đều là một người tên Hồng Chính!
Mà tên của bên bán “Bán thiết bị y tế bệnh viện nhân dân” là cái tên Lâm Hàn rất quen thuộc, Hồng Nhai!
“Hồng Chính… Hồng Nhai…”
Trong mắt Lâm Hàn hiện lên tia lạnh lẽo.
Hồng Chính, trong thông tin Thẩm Hoài Xuân gửi cho anh, có đoạn giới thiệu về người này.
Hồng Chính là giám đốc điều hành của nhà họ Hồng ở Kim Lăng, người chịu trách nhiệm chính việc quản lý và phát triển của nhà họ Hồng trong giới kinh doanh. Kim Lăng có hơn mười nhà máy hoá chất, nhà máy dầu thô, nhà máy sợi hoá học, tất cả đều do nhà họ Hồng có cổ phần lớn nhất, được quản lý bởi Hồng Chính.
Còn về Hồng Nhai thì đương nhiên không cần phải nói nhiều, một phần ba thiết bị y tế ở Hoa Đông đều do nhà máy của Hồng Nhai cung cấp!
“Trên tài liệu đa phần đều có tên của người nhà họ Hồng, mà tài liệu này lại ở nhà Tạ Linh, vậy Tạ Linh…”
Lòng Lâm Hàn nghi hoặc.
“Anh Lâm Hàn, uống nước đi này”.
Tạ Huyên mang cho Lâm Hàn một cốc nước ấm, cười tươi tắn:
“Từ khi ba em qua đời, tính mẹ em cũng trở nên lạnh lùng, dốc hết tâm sức cho công việc. Vậy nên anh Lâm Hàn đừng để ý thái độ vừa rồi của mẹ em nhé!”
“Ừm, không sao đâu”.
Lâm Hàn xua tay, thản nhiên nói: “À đúng rồi, mẹ em làm nghề gì vậy?”
“Mẹ em là nhân viên kế toán có chứng chỉ của một công ty kế toán. Nói thế nào nhỉ, mẹ em làm kế toán cho những công ty lớn. Những công ty đó khá lớn, hình như tên là cái gì tập đoàn nhà họ Hồng ấy”, Tạ Huyên ngẫm nghĩ rồi trả lời:
“Hình như là vậy đó, em cũng rất ít khi hỏi về công việc của mẹ”.
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm nữa, chỉ nhìn tập tài liệu trong tay.
Khoảng nửa giờ sau.
Cộc cộc cộc, có tiếng bước chân vang lên.
Tạ Linh bước tới, ngồi đối diện Lâm Hàn, thấy anh đang cầm tài liệu công việc trong tay thì tò mò hỏi:
“Thầy Lâm còn hiểu về sổ sách kế toán nữa sao?”
“Biết một chút thôi”.
Lâm Hàn cầm tài liệu, mỉm cười đáp.
Lâm Hàn chỉ có thể hiểu chút kiến thức cơ bản về tài chính, tất nhiên chuyên sâu hơn nữa thì anh không hiểu được.
Anh không phải người thuộc chuyên ngành này.
Mục đích giáo dục từ nhỏ của Lâm Thiên Tiếu với anh là đào tạo anh trở thành một người điều khiển toàn cục, đối với mỗi ngành nghề, anh đều hiểu biết một chút chứ không chuyên sâu.
Vì nghiên cứu chuyên sâu sẽ tốn rất nhiều năng lượng, một người điều khiển không cần phải làm những việc này.
Anh chỉ cần nắm được những kiến thức cơ bản, còn chuyên sâu thì để những người cấp dưới làm.
Nói một cách đơn giản, con trai của Hoàng đế, từ nhỏ đã phải học được thuật hiểu tâm tư Hoàng đế và nghệ thuật điều khiển thiên hạ.
Con cái của người bình thường chỉ cần học kỹ năng, trong tương lai có thể nuôi được bản thân.
“Tôi thấy những tài liệu này đều là thu mua những thiết bị bảo vệ môi trường”, Lâm Hàn đặt tài liệu xuống, cười nói.
“Ừm”, nhắc đến công việc, Tạ Linh dường như có hứng thú giao tiếp hơn:
“Gần đây nhà nước đã tham gia vào việc tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải. Các thiết bị trong nhà máy đã được sử dụng hơn mười năm, đều không đạt chuẩn, ô nhiễm quá nhiều, không qua được thẩm duyệt, vậy nên chỉ có thể mua những sản phẩm đáp ứng các yêu cầu này thôi”.
“Vậy thì tốt quá, bảo vệ môi trường”, Lâm Hàn nói.
“Bảo vệ môi trường là tốt, nhưng giá thiết bị đạt tiêu chuẩn khí thải đắt gấp mấy lần thiết bị ban đầu. Nếu nhà máy bỏ vốn ra thì phải ba, bốn năm mới hoàn vốn, cấp trên sẽ không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy”, Tạ Linh lắc đầu bất lực:
“Những gì thầy Lâm nhìn thấy đều là hợp đồng được dự tính trước, vẫn chưa ký kết”.
“Cấp trên mà chị nói, là tập đoàn nhà họ Hồng sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Đúng thế, tập đoàn nhà họ Hồng”.
Tạ Linh lên tiếng, đây cũng không phải bí mật gì đối với chị ta:
“Phía sau tập đoàn nhà họ Hồng là nhà họ Hồng ở Kim Lăng, mà người điều khiển tập đoàn nhà họ Hồng tên là Hồng Chính. Người này đầu óc kinh doanh nhạy bén, nhưng lại có tính tham lam, cho dù là những lợi nhuận lặt vặt cũng rất coi trọng”.
“Ví dụ như lần này nhà nước bắt đầu khuyến nghị đóng cửa các nhà máy không đạt tiêu chuẩn khí thải. Dưới trướng Hồng Chính có rất nhiều nhà máy bị kiểm tra không đạt chuẩn, nên chỉ có hai lựa chọn”.
“Một là đóng cửa nhà máy. Hai là mua thiết bị đạt tiêu chuẩn phục vụ sản xuất, nhưng những thiết bị bảo vệ môi tường đạt tiêu chuẩn đó lại đắt đỏ, nên Hồng Chính không nỡ bỏ tiền”.
Nói đến đây, Tạ Linh day lông mày, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi: