Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 331: Eiffel




 

 “Một người bạn của tôi”, Lâm Hàn mặt không biểu cảm liếc Trần Thông nói. 

 “Bạn của cậu? Lâm Hàn, sao tôi lại có cảm giác cậu đang đùa giỡn tôi vậy”. 

 Khuôn mặt Trần Thông toát lên vẻ khó hiểu: “Một tên nghèo kiết hủ lậu như cậu, cũng không phải người bản địa Kim Lăng, ở đây ngay cả một căn nhà cũng không có, làm sao có thể kết bạn với mỹ nữ xinh đẹp như vậy? Nói đi, có phải hôm qua cô ấy hỏi đường cậu không?” 

 “Nếu là hỏi đường, anh còn tới tìm tôi hỏi wechat của cô ấy?”, Lâm Hàn nhìn Trần Thông giống như đang nhìn một đứa ngốc. 

 Dứt lời anh liền bước vào lớp chuẩn bị giảng dạy… 

 “Cậu!” 

 Trần Thông giọng điệu ngưng trệ, trong mắt lộ ra lạnh lùng: “Tên nghèo kiết xác chết tiệt, cậu không xứng với mỹ nữ đó, còn ì ạch không chịu đưa id wechat cho tôi, đúng là đồ keo kiệt! Nếu cậu đã như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!” 

 Lúc Lâm Hàn đến lớp cũng đã sắp vào giờ học. 

 “Chào thầy!” 

 Các bạn nhỏ trong lớp đồng thanh hô to chào Lâm Hàn. 

 “Chào các em”, Lâm Hàn mỉm cười, bỗng nhiên phát hiện trong góc có nhiều thêm một bạn học nữ. 

 Bạn học nữ này tầm mười bảy mười tám tuổi, có lẽ vẫn đang là học sinh phổ thông. 

 Cô mặc đồng phục học sinh xanh trắng, trông trưởng thành hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi. Mái tóc dài đen nhánh buông sau lưng, làn da trắng nõn, bộ ngực nở nang, tràn đầy hơi thở thiếu nữ thanh xuân. 

 "Bạn học mới đến, mời em giới thiệu bản thân với mọi người." 

 Lâm Hàn mỉm cười với cô gái. 

 Nữ sinh đó đứng lên và nói với mọi người: "Xin chào mọi người, tớ tên là Tạ Huyên, là học sinh năm ba khoa nghệ thuật trung học số một Kim Lăng”. 

 “Được rồi, mời em ngồi”. 

 Lâm Hàn gật đầu bảo Tạ Huyên ngồi xuống. 

 Hệ thống kiểm tra đầu vào đại học ở tỉnh tỉnh Tô chắc chắn là đứng số một số hai trong những khuôn mẫu khắc nghiệt nhất ở Hoa Hạ nói chung. 

 Vì vậy, một số học sinh học văn hóa không tốt lắm sẽ chọn học các môn học nghệ thuật như hội họa, piano, violin…. 

 Đến lúc đó có thể thi vào học viện nghệ thuật, loại học viện này không yêu cầu quá cao về điểm văn hóa mà coi trọng điểm nghệ thuật. 

 Tạ Huyên này năm thứ 3 cấp ba lại đến đây để học guitar, đương nhiên, cô ta cũng là một học sinh khoa nghệ thuật. 

 Tiếp đó Lâm Hàn bắt đầu tiết học. 

 Trong lớp, Lâm Hàn nhận thấy Tạ Huyên vẫn luôn im lặng lắng nghe, rất ít khi phát biểu đặt câu hỏi, có chút trầm lặng ít nói so với các bạn học khác. 

 “Thời kỳ thanh xuân của người trẻ tuổi có lẽ đều là như vậy, mình khi còn trẻ cũng có chút kiệm lời". 

 Lâm Hàn thầm nghĩ trong lòng. 

 Đã gần trưa, khi tiết học của Lâm Hàn kết thúc, Khúc Hà đột nhiên gọi anh tới phòng họp. 

 Đẩy cửa phòng họp tiến vào, các giáo viên khác đều đã ở đó, Trần Thông đang ngồi ở đó, trước mặt đặt một tờ chứng chỉ. 

 "Chứng chỉ guitar cấp bảy!” 

 “Thầy Trần Thông thật là lợi hại, 25 tuổi đã thi đậu chứng chỉ guitar cấp bảy!” 

 “Thế này thì ông chủ của chúng ta nhất định sẽ tăng lương cho thầy Trần Thông thôi, thu nhập một tháng trên mười ngàn tệ cũng không phải là không thể!” 

 Các giáo viên nữ gần đó vô cùng hâm mộ nhìn vào tấm giấy chứng nhận, bàn luận sôi nổi. 

 Đặc biệt có một nữ giáo viên nghe nói thu nhập hàng tháng của Trần Thông trên mười ngàn tệ thì ánh mắt sáng ngời nhìn anh ta. 

 Đối với những lời này, Trần Thông rất hưởng thụ, khuôn mặt tràn đầy đắc ý cười nói: 

 "Chỉ cần các cô nỗ lực luyện tập guitar thì đạt được chứng chỉ cấp bảy chỉ là việc trong tầm tay”. 

 Mắt anh ta lại lóe sáng khi thấy Lâm Hàn bước vào phòng họp, cầm tờ giấy chứng nhận trên bàn và lắc lắc với Lâm Hàn. 

 “Lâm Hàn, thấy chưa, tôi đã thi đỗ chứng chỉ guitar cấp bảy rồi”. 

 “Ồ”. 

 Lâm Hàn đáp nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình đạm. 

 “Lâm Hàn, chúng ta đều là đồng nghiệp, thầy Trần Thông đã đạt được chứng chỉ cấp bảy, anh không phải là nên chúc mừng một tiếng sao?”, Khúc Hà đứng ở bên cạnh cau mày nói. 

 “Đúng vậy thầy Lâm Hàn, thầy như vậy quá bất lịch sự!” 

 “Trong lòng thầy không phải là sẽ ghen tị với thầy Trần Thông đã đạt được cấp bảy đó chứ!” 

 Các thầy cô giáo khác đều lên tiếng. 

 “Chỉ là chứng chỉ cấp bảy mà thôi, có cái gì để ghen tị cơ chứ”, Lâm Hàn trợn trắng mắt. 

 “Chứng chỉ cấp bảy mà thôi!” 

 Nét mặt của các nữ giáo viên trong văn phòng thay đổi. 

 “Lâm Hàn, anh có biết thi lấy chứng chỉ cấp bảy khó như thế nào không?" 

 “Đúng vậy! Anh vậy mà nói chỉ cấp bảy mà thôi, không lẽ anh có chứng chỉ cấp bảy?” 

 “Guitar cấp bảy, không bỏ ra tâm huyết khổ luyện thì hoàn toàn không thể đạt được!” 

 Thái độ của các giáo viên nữ dành cho Lâm Hàn có chút bất mãn. 

 Thấy Lâm Hàn trở thành mục tiêu công kích của mọi người, Trần Thông cười thầm trong lòng, nhưng vẫn lên tiếng: 

 “Mọi người đừng nói Lâm Hàn như vậy, các cô phải biết rằng, tên nhóc này chỉ có thể gảy một khúc “Kỷ niệm yêu”, căn bản chưa bao giờ làm bài kiểm tra trình độ guitar thì làm sao có thể hiểu được độ khó của bài kiểm tra cấp bảy này như thế nào?” 

 “Thầy Trần Thông nói đúng, Lâm Hàn này, căn bản chẳng hiểu gì, cùng anh ta nói guitar cấp bảy, anh ta cũng không thể hiểu được”, một nữ giáo viên nói rồi cười: 

 “Thầy Trần Thông, trình độ guitar của thầy đã qua cấp bảy, đạt được chứng chỉ, có phải là nên mời chúng tôi một bữa cơm chúc mừng hay không”. 

 “Chiêu đãi mọi người đương nhiên là việc phải làm!” 

 Trần Thông đáp, lại hỏi Lâm Hàn: “Lâm Hàn, cậu có muốn đi không?” 

 “Tôi không đi”. 

 Lâm Hàn lắc đầu, anh không có hứng thú dùng cơm chung bàn với Trần Thông này. 

 “Tôi đoán anh có lẽ sẽ phải hối hận nếu không đi, vì tôi quyết định sẽ mời mọi người đến Eiffel dùng bữa”, Trần Thông thần thần bí bí nói. 

 “Eiffel!” 

 “Thầy Trần Thông, anh muốn mời chúng tôi tới Eiffel dùng cơm sao?” 

 “Đó thế nhưng là một nơi cao cấp, một bữa cơm, ít nhất cũng phải năm sáu ngàn tệ, đắt thì phải trên mười ngàn đó!” 

 “Đúng vậy, quá xa xỉ!” 

 “Hơn nữa tôi còn nghe nói ông chủ của Eiffel có xuất thân từ nhà họ Thẩm của Hoa Đông, đó là gia tộc lớn, ở đó có thể gặp được không ít các công tử phú nhị đại!” 

 “Thầy Trần Thông, thầy quả thật muốn mời chúng tôi đến Eiffel?” 

 Nghe nói đến Eiffel, những nữ giáo viên kia đều bùng nổ, vừa kích động, vừa hưng phấn và mong đợi. 

 Chỉ tùy tiện một bữa ăn ở đó cũng đã ngang ngửa một tháng tiền lương của họ. 

 “Đương nhiên là tôi chắc chắn!”, Trần Thông nhếch mép cười, cảm giác được người khác phái vây quanh thật sảng khoái: 

 “Hôm qua nhà tôi vừa bán một căn phòng, kiếm được hơn 5 triệu, không thiếu chút tiền này”. 

 Anh ta lại nhìn hướng Lâm Hàn nói: “Lâm Hàn, chúng tôi muốn tới Eiffel dùng bữa, cậu thực sự không muốn đi à?” 

 Lâm Hàn vuốt cằm: “Đi!” 

 Nghe những nữ giáo viên này nói rằng ông chủ của Eiffel là người của nhà họ Thẩm của Hoa Đông, rất rõ ràng, là sản nghiệp của Thẩm Hoài Xuân, anh vừa vặn cũng muốn gặp ông chủ của họ.