Mấu chốt là anh còn không thèm để Thẩm Hoài Xuân gia chủ của nhà họ Thẩm vào mắt, còn dám nói câu “Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu”.
Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Thẩm phải để đâu?
“Cậu nhóc, to gan lắm! Không lâu nữa nhà họ Thẩm tôi sẽ tìm tới cửa, để tôi xem cậu có còn can đảm nói lời này nữa không!”, Thẩm Xuân Phong cười khẩy nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn hoàn toàn phớt lờ lời đe doạ này, anh nhìn quản lý Trương:
“Một trăm triệu tệ đã ký hợp đồng được với Tần Liên chưa?”
“Được! Tất nhiên là được rồi!”
Dì Trương gật đầu lia lịa: “Cậu Lâm, cậu chờ một chút, tôi đi chuẩn bị hợp đồng!”
Nói xong, dì Trương lập tức rời khỏi sân khấu, lát sau bà ta cầm một bản hợp đồng đến kính cẩn đưa cho Lâm Hàn:
“Cậu Lâm, cậu xem qua các điều khoản trong hợp đồng này đi, nếu có gì không hài lòng, chúng tôi có thể thay đổi! Chỉ cần cậu ký vào bản hợp đồng này là được!”
Lâm Hàn nhận lấy hợp đồng rồi đọc.
Hợp đồng rất đơn giản, thời hạn ký hợp đồng với Tần Liên là hai năm.
Trong hai năm này, Tần Liên sẽ làm việc, kiếm tiền cho Lâm Hàn.
Đồng thời, Lâm Hàn phải cung cấp cho Tần Liên cơ hội việc làm và các kênh đang nổi phù hợp để phát triển sự nghiệp của cô ấy.
Trong hai năm này, nếu Tần Liên nhảy việc, ký hợp đồng với người khác thì sẽ phải trả gấp ba lần phí ký kết.
Sau hai năm, hợp đồng hết hạn, có thể lựa chọn gia hạn thêm hoặc chấm dứt hợp đồng.
“Được, tôi ký”.
Lâm Hàn đọc hợp đồng xong thì chuyển cho dì Trương một trăm triệu tệ, sau đó ký tên lên hợp đồng.
Ting, ting!
Nhìn thấy thông báo tiền đã chuyển vào tài khoản ngân hàng, tim dì Trương kích động đập rộn ràng, bà ta cũng ký tên lên hợp đồng rồi đưa cho Tần Liên:
“Tiểu Liên, cô cũng ký đi! Ký hợp đồng xong, tôi chuyển năm mươi triệu tệ cho cô!”
Tần Liên nhận lấy bản hợp đồng, đôi mắt ngấn nước nhìn Lâm Hàn, cuối cùng ký tên mình lên đó.
“Cậu Lâm, bắt đầu từ bây giờ, trong hai năm tới, Tiểu Liên sẽ là người của cậu!”
Dì Trương đưa hợp đồng cho Lâm Hàn và mỉm cười.
Trên sân khấu, Thẩm Xuân Phong nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ u ám, dường như có thể chảy ra nước.
“Anh Lâm!”
Tần Liên cúi đầu với Lâm Hàn, nhẹ giọng gọi.
Lâm Hàn gật đầu: “Ký hợp đồng xong rồi, chúng ta về đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô”.
Nói xong Lâm Hàn bước ra ngoài thuyền hoa.
“Vâng!”
Tần Liên đáp lời rồi đi theo Lâm Hàn.
“Tên nhóc họ Lâm này… lát nữa tôi sẽ nhờ ông chủ thuyền hoa tra tên tuổi cậu. Cậu đắc tội nhà họ Thẩm, còn cướp người mà tôi vừa ý, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận!”
Nhìn bóng lưng Lâm Hàn, trong mắt Thẩm Xuân Phong đầy vẻ hung ác.
Sau khi ra khỏi thuyền hoa, không khí bên ngoài mát mẻ, gió lạnh khẽ thổi.
Vầng trăng sáng chiếu trên mặt sông Tần Hoài, sóng gợn lăn tăn, phủ lên mặt nước một lớp bạc mỏng.
“Đi về trước đã”.
Lâm Hàn và Trần Nam đi về phía cửa vào khu thắng cảnh, xe của họ đã ở đó.
Tần Liên nhấc váy đi theo phía sau, không nói gì, dường như có chút sợ hãi.
Một lúc sau, cả ba người lên xe.
Trần Nam lái xe, Lâm Hàn và Tần Liên ngồi ở ghế sau.
“Nói tôi nghe kinh nghiệm làm việc trước đây của cô đi”, Lâm Hàn lên tiếng.
Tần Liên ngồi bên cạnh, Lâm Hàn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cô ấy.
Vì múa cổ trang nên dáng người Tần Liên rất đẹp, vòng eo thon một tay có thể ôm trọn, cánh tay trắng như ngọc, không chút mỡ thừa, hai bắp chân trắng nõn như thịt non mềm mại.
“Mẹ tôi là thành viên của đội nghệ thuật quốc gia, vậy nên từ nhỏ tôi đã học múa cổ trang dưới sự ảnh hưởng và giáo dục của mẹ”, Tần Liên cất lời, giọng nói thanh tao:
“Sau này tốt nghiệp đại học, tôi dạy múa cổ trang cho lớp vũ đạo ở Dương Châu. Nhưng khi ấy bố tôi bỗng nhiên bệnh nặng phải nhập viện, ngày nào cũng cần đến tiền mà tiền lương thôi thì không đủ”.
“Hết cách, tôi chỉ có thể quay video ngắn múa cổ trang lên mạng, thu hút sự chú ý của người hâm mộ, nhận quảng cáo để kiếm tiền, sử dụng nó làm chi phí chữa bệnh cho bố tôi”.
Lâm Hàn gật đầu, nhìn bề ngoài Tần Liên có vẻ khá dịu dàng, nhưng thực chất lại là một cô gái rất mạnh mẽ, cầu tiến.
Với vẻ ngoài của mình, cô ấy hoàn toàn có thể kết hôn với một người đàn ông giàu có mà không cần phải nỗ lực khổ sở như vậy.
“Sau này tôi quen dì Trương, bà ấy mở hẳn studio, chuyên quảng cáo cho những người nổi tiếng trên mạng. Dưới sự điều hành của bà ấy, tài khoản video ngắn của tôi đã có bốn năm trăm triệu người hâm mộ. Chỉ một khoản phí quảng cáo cũng vài ngàn tệ”.
Tần Liên nói tiếp: “Nhưng những số tiền đó vẫn chưa đủ trả chi phí chữa bệnh cho bố tôi. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành đi diễn, chẳng hạn như lần này đến thuyền Tuý Hồng, họ trả tôi hai trăm ngàn tệ tiền phí”.
“Đương nhiên, tất cả thu nhập của tôi đều phải chia một nửa cho dì Trương, dù sao cũng là bà ấy dẫn dắt tôi”.
“Ừm, bắt đầu từ ngày mai cô đến công ty tôi làm streamer đi”, Lâm Hàn nói: “Không nói tới phí khác, với khả năng của cô, cộng thêm sự điều hành của nền tảng livestream bên tôi, một tháng đảm bảo kiếm được ít nhất một trăm ngàn tệ”.
“Khi nào cô đủ nổi tiếng, rất có thể kiếm được hàng triệu tệ”.
“Anh Lâm, nền tảng livestream của anh tên gì?”, Tần Liên mở to mắt tò mò nhìn Lâm Hàn.
“Livestream Sa Ngư”, Lâm Hàn nhẹ giọng trả lời.
“Livestream Sa Ngư!”
Mí mắt Tần Liên khẽ giật: “Là app Sa Ngư đột nhiên nổi lên một cách khác thưởng trong giới livestream thời gian gần đây sao?”
Tần Liên đã nghe nói đến livestream Sa Ngư từ lâu.
Nền tảng livestream này đang phát triển cực kỳ nhanh, trước mắt ở giới livestream Hoa Hạ, ngoài Hồ Nha và Đậu Ngư, nền tảng này đang đứng ở vị trí thứ ba.
Hơn nữa cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa nó có thể vượt qua top hai và ngồi vững ở vị trí đầu tiên!
“Đúng thế”.
“Vậy anh Lâm là nhân viên quản lý của livestream Sa Ngư sao?”, Tần Liên lại hỏi.
“Không phải”, Lâm Hàn lắc đầu: “Tôi là ông chủ của livestream Sa Ngư”.
“Ông chủ của livestream Sa Ngư!”
Tần Liên trợn mắt há mồm, không ngờ Lâm Hàn lại là ông chủ của livestream Sa Ngư.
Cô tưởng Lâm Hàn chỉ là cậu chủ nhà giàu mới nổi nào đó, nhưng không ngờ thân phận anh lại đáng kinh ngạc như thế.
“Thế nào? Có ông chủ là tôi bảo kê cho cô, cô đến nền tảng của chúng tôi nhất định sẽ được đề xuất rất nhiều hoạt động, cô muốn không kiếm tiền cũng không được!”, Lâm Hàn cười nói.
“Ừm ừm!”
Tần Liên gật đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng dù thế nào, anh cũng đã ký hợp đồng với tôi một trăm triệu tệ, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, phấn đấu trả lại anh một trăm triệu tệ tiền ký kết trong vòng hai năm này, để anh không bị lỗ vốn!”