Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 322: Cậu Lâm bao hết!




 

 "5 triệu á, giàu thế!" 

 "Cả đời tôi cũng không kiếm được con số đó, đúng là con nhà giàu, vung một phát là 5 triệu tệ!" 

 Đám người ngồi ở tầng 1 vừa bàn luận sôi nổi, vừa hâm mộ cùng ganh tị. 

 "Thì ra là cậu Thẩm!" 

 Vừa thấy Thẩm Xuân Phong, ánh mắt dì Trương liền bừng sáng: "Không ngờ cậu Thẩm lại vừa ý Tần Liên nhà chúng tôi, đúng là diễm phúc ba đời của Tần Liên! Tần Liên, nhanh chào cậu Thẩm đi!" 

 "Xin chào cậu Thẩm!" 

 Tần Liên xoay người, hướng về tầng 3 rụt rè cúi đầu. 

 Cô ấy có thể trở thành một người nổi tiếng trên mạng, ngoài việc giỏi múa cổ điển và ngoại hình xinh đẹp, cô ấy còn dựa vào hoạt động của phòng làm việc, vì vậy Tần Liên một mực nghe theo lời của dì Trương. 

 Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, Thẩm Xuân Phong càng ngắm lại càng thích, trong bụng bắt đầu rục rịch, khao khát muốn ký kết hợp đồng với Tần Liên ngay lập tức, sau đó mang cô ấy vào khách sạn trải nghiệm niềm sung sướng trong cuộc đời. 

 "Tôi vừa nói đấy, ký 2 năm 5 triệu tệ, bà thấy sao?", tầm mắt Thẩm Xuân Phong dời về phía dì Trương: 

 "Hạn hợp đồng 2 năm, năm đầu, tôi sẽ sắp xếp cô ấy về làm streamer thuộc nền tảng livestream dưới trướng của tôi. Năm thứ hai, tôi sẽ đưa cô ấy vào showbiz, đi làm diễn viên đóng phim, có nhà họ Thẩm - Hoa Đông của tôi đứng sau bồi dưỡng và tìm kiếm tài nguyên, sau này nhất định sẽ trở thành ngôi sao!" 

 "Đây đúng là cơ hội tốt!", ánh mắt dì Trương càng sáng hơn: "Cậu Thẩm, việc này không nên chậm trễ, tôi đi chuẩn bị hợp đồng ngay đây". 

 Vừa nói, bà ta liền bước ra ngoài. 

 "Tôi ra 7 triệu". 

 Bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên. 

 Toàn bộ thuyền hoa đột nhiên lặng im như tờ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nơi phát ra tiếng nói ấy. 

 Đó là giọng nói của một chàng trai ngồi ở tầng 1, ánh mắt anh tĩnh lặng như nước. 

 "Chú em, cậu bị điên à?" 

 Người thanh niên ngồi kế Lâm Hàn trừng mắt nhìn anh cứ như đang nhìn một thằng đần. 

 "Người ngồi ở tầng 3 ra giá là Thẩm Xuân Phong của nhà họ Thẩm - Hoa Đông đấy, cậu chán sống rồi à, lại đi so giá với cậu ta? Vả lại cậu có lấy ra nổi 7 triệu tệ không?" 

 Những người khách khác cũng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt đang nhìn một thằng điên. 

 Dù sao thì người ra giá cũng là Thẩm Xuân Phong, con cháu của gia tộc lớn ngồi tít trên cao ở Hoa Đông, đa số những người ngồi đây cũng chỉ là con kiến trong mắt cậu ta mà thôi. 

 Bây giờ anh muốn đấu giá, có bị điên không chứ? 

 Tần Liên cũng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt bất ngờ. 

 Cô ấy vẫn nhớ chàng trai này, người này đã dùng ô giúp cô ấy che mưa ở trạm dừng chân trên đường cao tốc, không ngờ lại gặp được anh ấy tại đây. 

 "Nhóc con, lại là cậu?" 

 Bà bầu dì Trương cũng nhận ra Lâm Hàn, đáy mắt bà ta tràn đầy chế giễu: 

 "Nhóc con, cậu chạy một con xe van thì đào đâu ra 7 triệu tệ hả? Đừng gây rối chứ!" 

 Trên tầng 3, ba người Thẩm Xuân Phong đều liếc mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Hàn, nhưng cũng không lên tiếng. 

 Bởi vì bọn họ cho rằng, bản thân vốn không cùng một thế giới với Lâm Hàn. 

 Những lời Lâm Hàn vừa nói cũng giống như người đi đường bị một con kiến cười nhạo vậy, hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến. 

 Con kiến này cũng chỉ muốn làm màu mà thôi. 

 "Cậu Thẩm, đừng để ý đến tên nghèo kiết xác này, 5 triệu khi nãy cậu nói...", dì Trương nhìn về phía Thẩm Xuân Phong cười xòa, bà ta đang sợ vì Lâm Hàn xen ngang mà Thẩm Xuân Phong không đồng ý ký hợp đồng nữa. 

 "Đi chuẩn bị hợp đồng đi", Thẩm Xuân Phong nhàn nhạt nói. 

 "Vâng!" 

 Dì Trương lại định xoay người đi. 

 "10 triệu tệ". 

 Lâm Hàn lại mở miệng. 

 Lần này, hiện trường im lặng đến mức dường như nghe được cả tiếng kim rơi. 

 "Nhãi ranh, cậu bị đần à?" 

 Dì Trương quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Hàn: "10 triệu? Sao cậu không tè rồi soi lại cái bản mặt của mình đi, cậu có nhiều tiền vậy sao? Mong cậu đừng có nói thêm câu nào làm màu với thiên hạ nữa". 

 "10 triệu tệ?" 

 Trên tầng 3, Thẩm Xuân Phong rốt cuộc có chút hứng thú, cậu ta nhìn Lâm Hàn với ánh mắt giễu cợt: 

 "Nhóc con, nói gì thì giá cả bộ đồ cậu mặc gộp lại cũng không tới 200 tệ nữa là! Nếu cậu thật sự lấy ra được 10 triệu, thì sao lại ngồi ở tầng 1 chứ, ít ra cũng ngồi ở tầng 2 mới phải!" 

 "Này nhá, tôi đấu giá với cậu cũng được, nhưng cậu cũng phải chứng minh bản thân mình có gì đi chứ, lấy ra 10 triệu thử xem nào!" 

 Nói xong, Thẩm Xuân Phong lẳng lặng quan sát Lâm Hàn. 

 Mọi người tại hiện trường đều nhìn chằm chằm Lâm Hàn, muốn xem anh xấu mặt thế nào. 

 Thẩm Xuân Phong nói không sai, người vung ra được 10 triệu tệ thì sao lại ngồi ở tầng 1 của thuyền Túy Hồng chứ? 

 Lâm Hàn gật đầu: "Nếu cậu muốn thì tôi cũng chứng minh vậy". 

 Lúc cần khiêm tốn thì nên khiếm tốn, bởi vì một khi tài sản lộ ra ngoài thì sẽ dẫn đến họa sát thân không hay. 

 Nhưng, lúc cần khoe khoang thì cũng nên show ra cho người ta thấy! 

 Nếu không, sẽ bị họ xem thường! 

 Anh lấy ra một cái thẻ mạ vàng đưa tới trước mặt người phục vụ bên cạnh: 

 "Quẹt thẻ đi, toàn bộ chi phí buổi tối hôm nay tôi bao hết!" 

 Người phục vụ kia ngẩn ra, tuy cô ta cũng có hơi khinh khỉnh Lâm Hàn, nhưng dù sao trước mặt cũng là khách, phải làm tốt trách nhiệm của mình: 

 "Xin anh đợi một lát!" 

 Người phục vụ lập tức đi vào một căn phòng, vài phút sau liền bước ra với chiếc máy POS trên tay. 

 "Thưa anh, thu ngân vừa thống kê lại, tiền vé lên thuyền tối nay tổng cộng là 1 triệu không trăm 20 ngàn tệ, cộng thêm chi phí đồ ăn của khách ở tầng 2 và tầng 3, tổng cộng là 1 triệu không trăm 46 ngàn tệ ạ". 

 "Quẹt thẻ đi", Lâm Hàn nói. 

 "Thằng nhóc này hài hước ghê! Cậu ta đào đâu ra 1 triệu không trăm 46 ngàn tệ chứ?" 

 "Đúng đó, đến lúc này rồi mà còn giả điên!" 

 "Anh nhìn biểu cảm cậu ta kìa, còn rất bình tĩnh đó, đúng là diễn như thật, không làm diễn viên uổng ghê đó!" 

 Tất cả mọi người nhìn Lâm Hàn cười cợt. 

 Người phục vụ nhận lấy thẻ rồi đưa vào máy POS: 

 "Thưa anh, mời anh nhập mã pin". 

 Lâm Hàn nhập mã vào. 

 Tít tít tít... 

 Biên lai đi ra từ trong máy POS, đã giao dịch thành công: 1 triệu không trăm 46 ngàn tệ! 

 "Ơ..." 

 "Giao dịch thành công rồi!" 

 "Không thể nào, thật sự có nhiều tiền thế á!" 

 "1 triệu không trăm 46 ngàn tệ lận đấy, có nhập thiếu 2 số không không vậy?" 

 Mọi người ngây ra tại chỗ. 

 "Thưa anh, mời anh ký tên ạ", người phục vụ đưa biên lai và bút xin chữ ký, ánh mắt cô ta có hơi đỏ lên. 

 Chàng trai này giàu quá đi mất, không biết là người của gia tộc nào, nhà họ Trương hay nhà họ Nghiêm nhỉ? 

 Lâm Hàn ký tên mình lên biên lai. 

 "Lâm Hàn..." 

 Khi nhìn thấy tên Lâm Hàn, ánh mắt người phục vụ chợt lóe, dường như ở Kim Lăng không có gia tộc nào họ Lâm cả. 

 Nhưng dù thế nào đi nữa, chàng trai này chắc chắn là người có tiền. 

 "Chi phí tiêu xài của buổi tối hôm nay đều do cậu Lâm bao hết!" 

 Người phục vụ cười rồi cao giọng nói với tất cả mọi người. 

 "Wowww!" 

 "Đỉnhhhh!" 

 "Sung sướng cuộc đời! Được ăn chơi chùa một bữa rồi!" 

 Lúc này mọi người đồng loạt hoan hô, nhất là người ở tầng 1, khoa tay múa chân vô cùng hưng phấn. 

 Có người trả tiền cho họ, không vui mới là lạ đó! 

 Ánh mắt Lâm Hàn nhìn về phía Thẩm Xuân Phong trên tầng 3, hờ hững nói: 

 "Chuyện này đủ chứng minh tôi có đủ khả năng đấu giá với cậu chưa?"