Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 319: Sông Tần Hoài




 

 Ầm! 

 Tiếp đó, một tiếng sấm vang dội trên bầu trời. 

 Gió lớn gào rít, mưa rơi lộp bộp như trút nước. 

 “Mưa rồi!” 

 Người bên ngoài trạm dừng chân đều vội vàng chạy lên xe. 

 “May mà chúng ta có mang theo ô, nếu không thì ướt như chuột lột rồi”, Trần Nam cầm ô, cười khà khà. 

 Lúc này, cô gái mặc váy trắng ban nãy cũng đi đến cửa. 

 Nhìn màn mưa trắng xoá bên ngoài, đôi mày rậm của cô khẽ nhíu lại, hình như không mang ô. 

 “Tôi bảo người đưa cô qua đó nhé”. 

 Lâm Hàn chỉ về phía Trần Nam, mỉm cười với cô gái: “Vừa hay xe của cô đỗ ngay bên cạnh xe chúng tôi, tiện đường”. 

 Nếu như lúc nãy không nghe nhầm thì tên của cô gái này là Tần Liên. 

 “Được thôi!” 

 Ánh mắt Trần Nam chợt loé lên sau đó nhanh chóng mở ô, ông ta cảm thấy Lâm Hàn chắc chắn đã nhìn trúng cô gái này rồi, muốn tán tỉnh đây mà. 

 “Không cần đâu, cảm ơn”, Tần Liên lắc đầu, giọng nói cực kì dễ nghe: “Trong xe tôi có ô, đợi lát nữa trợ lý sẽ đem đến”. 

 “Ok” 

 Lâm Hàn gật đầu, cũng không nhiều lời nữa. 

 Anh chỉ nghĩ đơn giản tiện tay giúp đỡ, nếu Tần Liên đã từ chối, vậy thì anh cũng không miễn cưỡng. 

 “Này, nhóc con, cậu làm cái gì vậy!” 

 Bỗng nhiên một giọng nói giận dữ vang lên. 

 Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đeo kính, thân hình hơi mập mạp bước nhanh tới, anh mắt lạnh lẽo, cảnh giác nhìn Lâm Hàn; 

 “Sao nào, dám tán tỉnh Tần Liên chúng tôi giữa thanh thiên bạch nhật vậy hả? Cậu không chịu xem bộ dạng của mình trong bãi nước tiểu là cái thứ gì!” 

 Trong mắt bà ta đầy vẻ châm chọc. 

 “Dì Trương, không phải vậy đâu”, còn chưa đợi Lâm Hàn mở miệng thì Tần Liên đã lên tiếng: “Mưa lớn như vậy, anh trai này có ô, anh ấy chỉ tiện đường nên muốn đưa tôi ra xe mà thôi, xe anh ấy đỗ cạnh xe chúng ta, vừa hay cùng đường”. 

 “Cạnh xe chúng ta?” 

 Ánh mắt dì Trương dao động, nhìn bên ngoài. 

 Bên cạnh chiếc Mercedes-Benz của bọn họ quả thật có một chiếc xe màu trắng. 

 Nhưng mưa to quá làm cho tầm nhìn trở nên mờ ảo, chiếc xe đó hình như là xe Van. 

 “Hơ, lái một chiếc Van mà cũng đòi chở Tần Liên của chúng tôi? Nhóc con, cậu thật không biết tự lượng sức mình!” 

 Dì Trương ngó nghiêng Lâm Hàn, ánh mắt càng thêm châm chọc: 

 “Cậu cũng không chịu nghe ngóng thử Tần Liên của chúng tôi là ai! Cả vùng Dương Châu, Kim Lăng, Đan Đồ này không ai không biết cô ấy, người muốn tán tỉnh cô ấy tài sản cũng phải hơn chục triệu. Cậu có bản lĩnh đó không?” 

 Lâm Hàn liếc mắt xem thường, không ngờ mụ đàn bà đó lại độc mồm độc miệng như vậy, anh còn chưa nói lời nào, bà ta đã nói bao nhiêu thứ. 

 Hơn nữa, Lâm Hàn cũng chỉ đơn giản muốn giúp đỡ thôi. 

 “Trần Nam, chúng ta đi”. 

 Lâm Hàn bước ra ngoài, anh lười nói lời thừa thãi với mụ đàn bà đó. 

 Trần Nam vội vàng bật ô che cho Lâm Hàn, hai người đi ra xe. 

 Lúc này, hai gã cao to đeo kính đen cũng đi ra từ nhà vệ sinh. 

 “Hơ, nhìn thấy vệ sĩ tới liền muốn chạy, thằng nhóc cậu cũng có mắt đấy!” 

 Dì Trương nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Hàn, hừ lạnh một tiếng: “Nếu không thì vệ sĩ nhất định sẽ đánh cậu một trận ra hồn!” 

 “Cậu, nhanh ra xe lấy ô lại đây! Hôm nay cô Tần Liên của chúng ta có buổi biểu diễn ở sông Tần Hoài, ở đó toàn là con cháu nhà giàu, chúng ta không thể chậm trễ dù chỉ một giây”. 

 Dì Trương chỉ vào một tên vệ sĩ. 

 “Vâng!” 

 Vệ sĩ lập tức chạy vào màn mưa. 

 … 

 Rời khỏi trạm dừng chân, hai người Lâm Hàn đi vào cao tốc tiếp tục đến Kim Lăng. 

 Bởi vì trời mưa to nên phải chạy chậm, hơn 3 tiếng đồng hồ chiếc GMC mới chạy vào thành phố Kim Lăng. 

 Kim Lăng là tỉnh lị của Tô Tỉnh, là cố đô của 6 triều đại. 

 Đây là một thành phố phồn hoa, dân thường trú ở đây lên tới chục triệu hộ, GDP xếp thứ nhất thứ hai trong GDP của cả tỉnh Tô. 

 Là một thành phố du lịch điển hình, đền thờ Khổng Tử, sông Tần Hoài, lăng Trung Sơn... 

 Cũng là một thành phố hứng chịu nhiều đau thương, đặc biệt trong thời kỳ kháng chiến ở thế kỷ trước. 

 Và còn là một thành phố tranh giành quyền lực vô cùng tàn khốc. 

 Có thể nắm trong tay thành phố Kim Lăng thì việc nhậm chức ở Thiên Kinh, trở thành người sở hữu quyền lực tối cao của Hoa Hạ trong tương lai về cơ bản là điều hiển nhiên. 

 Có thể nói, Kim Lăng là “long môn” của tỉnh Tô. 

 Bước qua long môn, chuyển mình thành rồng mới thực sự là đứng trên đỉnh cao quyền lực. 

 Nếu như không thể vượt qua long môn thì cả đời cũng chỉ có thể làm một chú cá nhỏ trong hồ. 

 Đồng thời đây cũng là một thành phố ngoạ hổ tàng long. 

 Tổng bộ của ba gia tộc lớn ở Hoa Đông và nhà họ Hồng đều đặt ở Kim Lăng, còn có thế lực của vô số các gia tộc lớn nhỏ khác đang tranh giành, hợp tác, xung đột lẫn nhau. 

 … 

 “Cậu Lâm, nơi chúng ta đang đứng là khu vực Tần Hoài của Kim Lăng, tiếp theo phải đi đâu?”, Trần Nam xem bản đồ rồi hỏi Lâm Hàn. 

 “Tìm một khách sạn ở tạm trước đã”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói. 

 “Được!” 

 Khách sạn Hilton. 

 Lâm Hàn và Trần Nam đặt một phòng tổng thống. 

 Sắp xếp hành lý xong, Lâm Hàn thay một bộ quần áo rộng rãi, thoáng mát sau đó đi tìm Trần Nam. 

 “Đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng, lần đầu tiên tôi tới Kim Lăng, nhân tiện thưởng thức một chút phong cảnh nơi đây”. 

 “Được” 

 Hai người rời khỏi khách sạn. 

 Phong cảnh nổi tiếng nhất ở khu vực Tần Hoài của Kim Lăng đương nhiên là sông Tần Hoài. 

 Bây giờ đã là chạng vạng, mưa cũng đã tạnh từ lâu, sau cơn mưa không khí cực kì mát mẻ, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời phía tây. 

 Lái xe khoảng 1 giờ đồng hồ thì Lâm Hàn và Trần Nam cũng đã đến thắng cảnh sông Tần Hoài. 

 Trời chập tối, người đến đây rất đông. 

 Nước sông Tần Hoài chảy róc rách, trên mặt sông phủ kín đèn hoa trông vô cùng đẹp mắt. 

 “Cảnh sắc thực sự rất đẹp”. 

 Lâm Hàn chắp tay sau lưng, ngắm nhìn phong cảnh. 

 Mười dặm quanh Tần Hoài là nơi phát triển rực rỡ của sáu triều đại. 

 Hoa dại dưới chân cầu Chu Tước, ánh chiều tà trong ngõ Ô Y. Ngõ Ô Y, cầu Chu Tước, nhà cổ Vương Tạ... đủ các cảnh đẹp khiến Lâm Hàn không kịp thưởng thức hết. 

 Lúc này, một chiếc thuyền hoa 3 tầng màu đỏ trên sông chậm chậm dạt vào bờ. 

 Trên thuyền treo một bức màn màu đỏ, bên trong có bàn ăn, còn có rất nhiều bóng dáng thướt tha khiến khách du lịch phải dừng chân lại nhìn ngắm. 

 “Chậc, chậc, chậc, thuyền hoa này oách thật!” 

 “Thật đấy, bên trong hình như còn có người nhảy múa, muốn đi xem thử quá!” 

 “Anh chỉ có thể nghĩ thôi, không thấy mấy chữ dán trên thuyền hả? Vào một lần, 20 ngàn tệ”. 

 “20 ngàn!” 

 Người muốn đi xem lúc nãy liền hít một hơi, 20 ngàn tệ gần bằng một năm tiền lương của anh ta rồi. 

 “Đúng là người có tiền mới có thể vui chơi ở đây được!” 

 … 

 “Trần Nam, chúng ta vào chơi một lát không?”, Lâm Hàn nhìn thuyền hoa, khẽ cười. 

 Thuyền hoa neo lại bên bờ đợi khách vào thăm quan.