Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 318: Tần Liên




 

 Bên cạnh, ánh mắt Hà Lộ dao động. 

 Tuy cô ta không giỏi ăn nói nhưng đầu óc không có vấn đề, liền nghĩ ngay tới việc Lâm Hàn đi Kim Lăng chắc chắn là để trả thù gã mặc áo khoác đen đã ám sát anh. 

 “Tôi đi cùng cậu!”, Trần Nam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cũng có một số việc ở Kim Lăng vẫn chưa làm, vừa hay phải giải quyết”. 

 Lâm Hàn nhìn Trần Nam, không hỏi chuyện gì, Trần Nam có thể dứt khoát đồng ý như vậy anh đã rất hài lòng. 

 Sở dĩ kêu Trần Nam đi cùng, trong lòng Lâm Hàn tự có tính toán. 

 “Anh Nam, Lâm Hàn, tôi cũng đi!” 

 Hà Lộ bên cạnh vội vã nói: 

 “Kim Lăng là cố đô của 6 triều đại! Nghe nói ở đó có nhiều cảnh đẹp, sông Tần Hoài, đền thờ Khổng Tử,… tôi vẫn luôn muốn đến đó tham quan!” 

 “Tiểu Lộ, lần này đi là có việc cần giải quyết, không phải đi du lịch!”, Trần Nam trừng Hà Lộ: “Cho nên, cô không thể đi!” 

 “A…” 

 Nghe những lời này, gương mặt Hà Lộ tỏ ra thất vọng: “Nhưng mà tôi cũng muốn đi”. 

 “Trần Nam đi rồi, quán bar phải có người quản lý, cô vẫn nên ở lại thì hơn”. 

 Lâm Hàn mỉm cười nhìn Hà Lộ, lần này đi Kim Lăng nguy hiểm trùng trùng, mang theo Hà Lộ có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

 “Thôi được, vậy tôi không đi nữa!” 

 Trần Nam và Lâm Hàn đều không đồng ý, Hà Lộ càng thất vọng hơn. Vả lại cô ta cũng biết Trần Nam đi rồi, quán bar cần cô ta quản lý. 

 “Còn về thời gian, 8h sáng mai, tới lúc đó tôi đến đón anh”, Lâm Hàn lại nói. 

 “Được!” 

 Trần Nam gật đầu. 

 … 

 7h30 sáng hôm sau. 

 Tại biệt thự núi Vân Mộng. 

 “Ông xã, anh thật sự phải đi Kim Lăng hả?” 

 Dương Lệ đứng trước cửa biệt thự, vẻ mặt lưu luyến, tuy cô không biết Lâm Hàn đi Kim Lăng để làm gì, nhưng cô hiểu rõ nếu như không phải chuyện quan trọng thì Lâm Hàn sẽ không đi. 

 “Ừm”, Lâm Hàn gật đầu, bỏ hành lý vào cốp xe. 

 Trong hành lý có mấy bộ quần áo và thuốc của Lâm Hàn. 

 Vết thương trên eo Lâm Hàn vẫn chưa lành, vì thế phải mang theo một số thuốc chống viêm, làm liền vết thương… 

 “Bà xã, khoảng thời gian anh đi Kim Lăng, nếu em gặp phiền phức gì thì có thể liên lạc với Ngô Xuyên. Nếu như Ngô Xuyên không giải quyết được thì gọi cho anh”. 

 Lâm Hàn hôn lên trán Dương Lệ, dặn dò. 

 “Vâng!” 

 Dương Lệ ngoan ngoãn gật đầu, lại nói: “Phải rồi ông xã, Nhã Thiến đã nghỉ việc ở công ty chúng ta rồi, cũng đi đến Kim Lăng, hơn nữa đã đi được một khoảng thời gian rồi, cậu ấy chắc sẽ hiểu rõ tình hình bên đó”. 

 “Đến đó nếu anh có gặp trở ngại gì thì có thể liên hệ với cậu ấy”. 

 “Anh biết rồi”. 

 Lâm Hàn mỉm cười nhưng không quá để tâm những lời Dương Lệ nói. 

 Nói thêm một hồi, Lâm Hàn mới lưu luyến tạm biệt Dương Lệ. 

 Rời khỏi núi Vân Mộng, Lâm Hàn lái xe đến quán bar đón Trần Nam. 

 … 

 9h sáng, một chiếc GMC chầm chậm đi vào trạm thu phí cao tốc thành phố Đông Hải, sau đó rẽ vào cao tốc Kim Hải. 

 “Hôm nay trời âm u quá, hình như sắp mưa rồi”. 

 Lâm Hàn ngồi bên ghế lái phụ nhìn ra ngoài cửa sổ. 

 Thời tiết âm u, mây đen gom lại thành từng đám khiến bầu trời tối đen như mực, không khí có chút oi bức. 

 Trên người Lâm Hàn đặt một tập tài liệu. 

 Đây là những tài liệu liên quan đến vị trí, quy mô các chuỗi cửa hàng của siêu thị Hoa Nhuận do Lương Huy chuẩn bị. 

 Lần này Lâm Hàn đến Kim Lăng ngoại trừ giải quyết vấn đề giữa hai nhà Hoàng - Hồng, thì vẫn còn một việc khác đó là khai trương chi nhánh của siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Kim Lăng, rộng hơn là cả tỉnh Tô. 

 Dù gì anh cũng chỉ có 1 năm để mở rộng chuỗi cửa hàng của siêu thị Hoa Nhuận, thế nên phải đẩy nhanh tiến độ. 

 Trần Nam đang lái xe cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: 

 “Đúng vậy, thời tiết Giang Nam vào mùa này là như vậy, rất thất thường. Trước khi tới đây tôi đã xem dự báo thời tiết, nói rằng có mưa lớn”. 

 Lâm Hàn gật đầu, không nói gì. 

 Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là ông Vân. 

 “Cậu Lâm, có tin tức cần báo cho cậu”, giọng của ông Vân cung kính truyền tới. 

 “Tin tức gì?”, Lâm Hàn hỏi. 

 “Cậu có thể kí hợp đồng vận chuyển với nhà họ Vương, tuy rằng hơi chậm nhưng những người đứng đầu trong gia tộc đều rất kinh ngạc, đặc biệt là ông bà chủ Lâm. Coi như bọn họ đã công nhận năng lực của cậu rồi”, ông Vân nói: 

 “Bà chủ Lâm kêu tôi thông báo cho cậu, bà ấy sẽ dành chút thời gian đến Hoa Hạ thăm cậu”. 

 “Mẹ tôi tới tìm tôi?” 

 Lâm Hàn ngẩn người, hít thở khó khăn. 

 “Đúng vậy, nhưng chưa có thời gian cụ thể”, ông Vân nói. 

 “Được rồi, tôi biết rồi”. 

 Lâm Hàn gật đầu, nhưng không hy vọng gì nhiều. 

 Bởi vì trong trí nhớ của anh, từ nhỏ bố mẹ đã rất bận rộn, căn bản không có thời gian bên cạnh anh. Nói đến thăm anh có lẽ 8 phần cũng chỉ là lời nói ra miệng, nhất định không thể ôm quá nhiều hy vọng. 

 Dù sao càng hy vọng sẽ càng thất vọng. 

 Sau khi tắt máy, Lâm Hàn nhắm mắt dưỡng thần, từ từ chìm vào giấc ngủ, Trần Nam im lặng lái xe. 

 Không biết đã ngủ bao lâu, Lâm Hàn lúc này mới tỉnh giấc. 

 “Còn chạy bao lâu nữa?”, Lâm Hàn ngáp một cái, xoa trán. 

 “Còn khoảng 2 tiếng nữa là ra khỏi cao tốc”. 

 Trần Nam ngậm điếu thuốc, mở cửa sổ xe: 

 “Lâm Hàn, phía trước là trạm dừng chân, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một lát không?” 

 “Cũng được!” 

 Lâm Hàn gật đầu, anh không mệt nhưng quan trọng là Trần Nam, ông ta lái xe lâu như vậy, cộng thêm thời tiết âm u, tầm nhìn không tốt nữa, nhất định sẽ rất mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một lát. 

 5 phút sau, xe chạy vào trạm dừng chân. 

 Dừng xe xong, hai người đều xuống xe. 

 Trạm dừng chân Kim Dương. 

 Lâm Hàn nhìn tấm biển cỡ lớn, bên trong có không ít cửa tiệm, bán xúc xích nướng, bánh chưng, bánh bao, nồi hấp bốc khói nghi ngút, còn có tiếng rao bán vang vọng. 

 Con đường cao tốc này người qua lại nhiều, do đó người ở trạm dừng chân cũng rất nhiều, xe tư nhân, xe khách đường dài đỗ kín trạm. 

 Brừm… 

 Tiếng động cơ vang lên, một chiếc Mercedes-Benz thương mại V260 từ từ chạy tới, dừng bên cạnh xe Lâm Hàn. 

 Cửa xe mở, một cô gái, bàn tay xinh đẹp nắm lấy lưng váy, bước ra từ trong xe. 

 Cô gái này khoảng chừng 20 tuổi, cơ thể nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dài màu trắng, chân váy chạm đất, cả người cô ấy toát ra sự cao quý nhưng cũng có chút thuần khiết. 

 Cô ấy có khuôn mặt tròn xinh đẹp, cánh môi mỏng hồng hào và đôi mắt long lanh, giữa ấn đường còn có một nốt ruồi đỏ, chẳng khác nào bước ra từ tranh vẽ. 

 Phía sau cô gái có 2 người đàn ông đeo kính đen lực lưỡng, hình như là vệ sĩ, còn có một người phụ nữ tầm 40 đến 50 tuổi, cơ thể hơi mập mạp đi theo phía sau. 

 Cô gái ấy vừa bước xuống xe đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, đặc biệt là mấy gã đàn ông nhìn thấy cô ấy, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng. 

 “Xinh đẹp quá đi mất!” 

 “Giống y như tiên nữ vậy!” 

 “Nhìn quen quá…hình như là Tần Liên”.