Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 312: Nhà họ Hoàng gửi lời hỏi thăm đến cậu




 

 Nghĩ đến đây, toàn thân Thạch Tông run lên, lưng ướt đẫm mồ hôi. 

 Cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều gọi như vậy thì thân phận của Lâm Hàn phải đáng sợ nhường nào! 

 Chẳng lẽ những lời anh nói khi ở phòng khách là thật? 

 Địa vị của anh chàng này ở Vùng Xám không thấp? 

 Người ngạc nhiên nhất không phải Thạch Tông, mà là Trần Nam và Hà Lộ. 

 Lúc này hai người họ đã hoàn toàn ngẩn người, há hốc mồm không dám tin. 

 Trần Vô Cực gọi Lâm Hàn là cậu Lâm! 

 Ngô Xuyên gọi Lâm Hàn là anh Hàn! 

 Điều này… điều này sao có thể? 

 Trần Nam và Hà Lộ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hoàng và khó tin trong mắt nhau. 

 Mấy ngày nay họ ở cùng Lâm Hàn, trong suy nghĩ của họ, ngoài thân thủ tốt, nói thật họ chẳng nhìn thấy ưu điểm nào khác từ Lâm Hàn, hơn nữa còn có một vài khuyết điểm. 

 Ví dụ như… thích bốc phét. 

 Nhất là vừa nãy ở trong phòng khách số 3, Lâm Hàn chém bão ngay trước mặt mọi người rằng anh có địa vị không thấp ở khu vực Vùng Xám. 

 Lúc đó mọi người đều cười ồ lên chế nhạo anh. 

 Ngay cả Trần Nam và Hà Lộ, thành thật mà nói, trong lòng họ cũng có chút bất mãn, vì điều anh bốc phét này là không có khả năng. 

 Nhưng bây giờ hai người đã phản ứng lại, Lâm Hàn… không chém gió! 

 Cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên cũng phải có thái độ như vậy với Lâm Hàn, vậy địa vị của Lâm Hàn có thể thấp được sao? 

 “Nhưng… Trần Vô Cực và Ngô Xuyên được coi là người có địa vị cao nhất trong Vùng Xám ở thành phố Đông Hải rồi! Hai người này đều có thái độ như thế với Lâm Hàn, vậy địa vị của Lâm Hàn phải cao đến mức nào?” 

 Nghĩ đến đây, hai người run lên không dám nghĩ tiếp nữa, cả hai đều nhìn chằm chằm chàng trai trên võ đài. 

 “Cậu nhóc, cậu là ai?” 

 Trên võ đài, Giang Sấm lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, hai mắt đỏ ngầu. 

 Giang Sấm không ngờ, tận mắt thấy bản thân đã sắp giết được Trần Vô Cực, chuẩn bị thế chỗ của ông ta, nhưng nửa đường lại nhảy ra một chàng thanh niên. 

 “Ông không cần biết tôi là ai, bảo người của ông rút lui đi”. 

 Lâm Hàn nói với vẻ mặt không cảm xúc. 

 “Rút lui? Nằm mơ, tôi…”, Giang Sấm cười khẩy. 

 Ông ta còn chưa nói xong, đoàng! 

 Tiếng súng vang lên! 

 Lâm Hàn bắn vào đầu gối bên kia của Giang Sấm. 

 Phịch! 

 Ông ta quỳ hai chân trước mặt Lâm Hàn. 

 “Đau quá… đau chết mất”. 

 Giang Sấm cắn răng, cảm giác cơn đau từ hai chân như thấu tim. 

 Trên thành lan can, những người đàn ông che mặt bằng vải đen đều thay đổi sắc mặt, họng súng từ từ chĩa vào Lâm Hàn. 

 “Tôi nói lần cuối cùng, bảo người của ông rút lui, nếu không, ông chết chắc”. 

 Họng súng của Lâm Hàn đặt ngay giữa trán Giang Sấm, một luồng sát khí lạnh lẽo toả ra khắp người anh. 

 Cảm nhận được luồng sát khí này, toàn thân Giang Sấm run rẩy, sống lưng lạnh toát, cảm giác như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương. 

 Ông ta tin chắc rằng nếu mình không hạ lệnh cho những người che mặt bằng vải đen trên lan can rút lui, người con trai trước mặt sẽ bắn chết ông ta không chút do dự. 

 Giang Sấm sợ chết, cực kỳ sợ chết! 

 Chết đi rồi sẽ chẳng còn gì nữa. 

 “Rút lui, tất cả rút lui hết đi!” 

 Giang Sấm không hề do dự hét lên. 

 Trên lan can, những kẻ bịt mặt nghe lệnh, lập tức rút lui. 

 Bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm lúc đầu thoáng chốc được thả lỏng. 

 Tiểu Sơn đứng sau Trần Vô Cực thấy tình huống này, lập tức đi tới trước mặt Giang Sấm, khống chế ông ta. 

 “Cậu Lâm!” 

 “Anh Hàn!” 

 Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều kính cẩn gọi Lâm Hàn. 

 “Lâm Hàn…” 

 Ở bên kia, gã họ Hoàng mặc áo khoác ngồi trên ghế gỗ, nhìn Lâm Hàn chằm chằm, nhịp tim hơi tăng lên, trong mắt hiện lên ý muốn giết người. 

 Hoàng Báo vì Lâm Hàn nên mới bị bắt, bây giờ đã bị kết án tử hình. 

 Những tin tức này, với thế lực của gã họ Hoàng có thể dễ dàng tìm thấy. 

 Hơn nữa Lâm Hàn còn giành được Giải thưởng Công dân Tốt vì việc này. Mặc dù lúc nhận giải mặt Lâm Hàn đã được làm mờ, nhưng gã họ Hoàng vẫn biết được diện mạo thực sự của anh thông qua các phương tiện kỹ thuật. 

 Chính là chàng trai trẻ trước mặt! 

 “Hoàng Báo có quan hệ huyết thống với nhà họ Hoàng, mối thù này không thể không báo!” 

 Sát khí trong mắt gã họ Hoàng dâng trào. 

 Mục đích lần này gã ta đến thành phố Đông Hải, thứ nhất là để trừ khử Lâm Hàn. 

 Dù sao Hoàng Báo cũng bị bắt vì Lâm Hàn, đây là trò cười lớn trong Vùng Xám, vô số người giễu cợt nhà họ Hoàng. 

 Để lấy lại thể diện, khôi phục danh tiếng cho nhà họ Hoàng, Lâm Hàn nhất định phải chết. 

 Thứ hai là để hỗ trợ Giang Sấm kế nhiệm. 

 Nhưng Giang Sấm đã bị bắt, mục tiêu này đến 80% không thể hoàn thành. 

 “Có điều Lâm Hàn nhất định phải giết”. 

 Gã họ Hoàng lặng lẽ đưa tay phải vào túi áo khoác, bên trong có một khẩu súng lục. 

 “Không ngờ lại có người tạo phản trong buổi lễ kế nhiệm”, nhìn Giang Sấm bị Tiểu Sơn đưa đi, Lâm Hàn thản nhiên ném khẩu súng lục cho Ngô Xuyên, khẽ mỉm cười. 

 “Tôi cũng không ngờ, mặc dù bình thường Giang Sấm độc ác, tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn coi ông ta như anh em ruột. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông ta sẽ tạo phản, còn gi ết chết năm nguyên lão”, Trần Vô Cực cười bất đắc dĩ. 

 “Anh Cực, những người che mặt bằng vải đen đó…” 

 Mắt Ngô Xuyên loé lên. 

 “Chắc là chạy hết rồi!”, Trần Vô Cực nói: “Dù sao Giang Sấm đã bị chúng ta bắt, đám người họ như rắn mất đầu, không chạy chẳng lẽ chờ chết?” 

 “Vậy thì tốt!”, Ngô Xuyên thở phào nhẹ nhõm. 

 “Mọi người tiếp tục buổi lễ kế nhiệm đi, tôi sẽ ở bên cạnh quan sát”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói, đi thẳng về phía chín chiếc ghế gỗ, ngồi vào vị trí chính giữa. 

 Mà gã họ Hoàng, ngồi ngay bên cạnh Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn vừa nghe Trần Vô Cực nói, gã họ Hoàng này từ Hoa Đông tới để xem lễ kế nhiệm, vì vậy anh cũng không để tâm lắm. 

 “Giang Sấm đã bị bắt, năm nguyên lão vừa nãy cũng đã đồng ý, Ngô Xuyên sẽ kế vị tôi, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Trần Vô Cực nhìn quanh võ đài, lớn tiếng nói. 

 “Không có ý kiến!” 

 “Tôi ủng hộ anh Xuyên!” 

 Mọi người liên tục hô lên, vang dội rung trời. 

 Nhưng họ vừa nói vừa lặng lẽ nhìn về phía chàng thanh niên ngồi ở ghế gỗ chính giữa, lòng đầy tò mò. 

 Điều họ tò mò nhất đương nhiên là thân phận của cậu thiếu niên này. 

 Vì họ chưa bao giờ nghe nói về người này ở khu vực Vùng Xám thành phố Đông Hải. 

 Thế nhưng Trần Vô Cực và Ngô Xuyên lại rất tôn trọng anh. 

 “Cậu thiếu niên này có thân phận gì nhỉ?” 

 “Không biết nữa!” 

 “Tóm lại không thể động vào, dù sao anh Cực và anh Xuyên cũng rất kính trọng người này!” 

 Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. 

 Trần Nam và Hà Lộ vẫn nhìn Lâm Hàn, đến giờ họ vẫn có chút chưa phản ứng lại kịp. 

 “Nếu mọi người đều hài lòng thì tôi tuyên bố, từ nay về sau, Ngô Xuyên sẽ thay thế vị trí của tôi!”, Trần Vô Cực lớn tiếng nói. 

 “Anh Xuyên!” 

 “Anh Xuyên!” 

 “Anh Xuyên!” 

 … 

 Dưới võ đài, tiếng hoan hô liên tục vang lên như sóng biển. 

 Ngô Xuyên thuận lợi kế thừa vị trí của Trần Vô Cực, trở thành người đứng đầu khu vực Vùng Xám thành phố Đông Hải. 

 Lâm Hàn cũng nở nụ cười, hài lòng gật đầu. 

 Vì Ngô Xuyên do anh một tay nâng đỡ, anh ta ngồi ở vị trí này, Lâm Hàn cũng có cảm giác thành tựu. 

 Đây là thực lực riêng của Lâm Hàn. 

 Khi Lâm Hàn đang vui cười thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.