“Anh Cực, với em không quan trọng, cùng lắm thì chết”.
Ngô Xuyên nở nụ cười.
“Từ một thanh niên dưới đáy xã hội ở khu phố ổ chuột trong vòng một hai tháng leo lên đến vị trí hiện tại, con đường này, sóng to gió lớn nào còn chưa gặp qua, đời này sống cũng đáng rồi. Chỉ là trước khi chết, không thể gặp được anh Hàn, em vẫn có chút tiếc nuối”.
"Em có thể đạt được địa vị như hiện tại đều là anh ấy cho”.
"Trước khi chết không gặp được cậu Lâm, tôi cũng có hối tiếc. Dù sao mục đích của lễ truyền vị này vẫn là để hỗ trợ cho cậu ấy, nhưng tôi lại làm rối tung mọi chuyện, tạo cơ hội cho bọn tiểu nhân đâm sau lưng”, Trần Vô Cực cảm khái.
“Trần Vô Cực, ông mong mỏi chết như vậy, xem ra là không muốn nhường lại địa vị cho tôi?”, Giang Sấm cau chặt mày.
“Ông đừng quên, cho dù ông chết, tôi cũng có thể thuận lợi tiếp quản vị trí của ông. Dù sao một khi ông chết, địa vị và uy vọng của Giang Sấm tôi là cao nhất cả Vùng Xám của thành phố Đông Hải”.
“Bởi vậy ông chết, không đáng, cũng không cần thiết. Dù gì chúng ta cũng từng là anh em, chỉ cần ông nhường vị trí của mình cho tôi trước mặt mọi người, tôi đảm bảo nửa đời sau của ông không cần lo đến cơm áo gạo tiền”.
“Đã từng là anh em?”, đôi mắt Trần Vô Cực lộ ra tia chế nhạo.
“Giang Sấm, năm vị nguyên lão, đều là anh em của chúng ta, ngay cả họ ông cũng giết, ông tưởng rằng, tôi còn tin vào lời đạo đức giả tình anh em đó của ông?”
“Trong lòng ông đang nghĩ gì, thật sự cho rằng tôi không biết sao?"
"Nếu tôi giao lại cho ông vị trí trước mặt mọi người, thì ông có thể danh chính ngôn thuận ngồi vững chắc trên vị trí lão đại của Vùng Xám”.
"Nhưng nếu như ông giết tôi, cưỡng đoạt chiếm lấy vị trí này, phía dưới ắt hẳn sẽ có oán thán! Nói không chừng còn có người tạo phản! Vì vậy không cần dùng tới chiêu bài tình anh em kia để lừa gạt tôi! Ông chỉ là vì lợi ích của mình mà thôi".
Trong mắt Trần Vô Cực ánh lên cái nhìn quyết tuyệt.
"Do đó tôi không thể truyền vị cho ông! Truyền lại cho ông chính là không có trách nhiệm với các anh em phía dưới!”
“Trần Vô Cực, ông quyết định không nhường phải không?”
Suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Giang Sấm triệt để bùng cháy lửa giận, ông ta hét lên một tiếng, bước tới trước mặt Trần Vô Cực, đầu súng lạnh băng chĩa vào ấn đường của Trần Vô Cực.
“Ông thực sự cho rằng tôi không dám giết ông?”
“Muốn chém muốn giết tùy ông, chỉ trách mắt Trần Vô Cực tôi bị mù, coi ông như anh em”, Trần Vô Cực chắp tay sau lưng, nói với giọng đạm mạc.
“Được, vậy tôi giết ông trước rồi giết Ngô Xuyên!”, trong mắt Giang Sấm tràn ngập sát ý.
Mọi người dưới võ đài đều thay đổi sắc mặt, đè nén lại hô hấp, không dám thở mạnh.
Giang Sấm, thực sự muốn giết Trần Vô Cực trước đám đông sao?
Đây là dĩ hạ phạm thượng!
"Lâm Hàn, chúng ta rút thôi", Trần Nam kéo góc áo Lâm Hàn, nhẹ giọng nói:
"Trần Vô Cực và Ngô Xuyên hôm nay phải chết là điều không còn nghi ngờ gì nữa, chỗ này là nơi thị phi, nhân lúc Giang Sấm còn chưa chú ý tới chúng ta thì nhanh chóng rời đi thôi".
"Đúng vậy", Hà Lộ gật đầu, cũng có ý rút lui.
"Tốt hơn là rời khỏi nơi nguy hiểm này, Không ai có thể đảm bảo rằng sau khi Giang Sấm gi ết chết anh Trần và anh Xuyên có giết chúng ta diệt khẩu hay không".
Trên trán Thạch Tông toát ra mồ hôi lạnh, chân lùi về sau ba bước.
Những người xung quanh cũng thận trọng lùi về phía sau, trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự.
Lâm Hàn lại chắp tay sau lưng, đi từng bước về phía lôi đài.
"Lâm Hàn, cậu làm gì đó!"
Đồng tử Trần Nam co rút lại, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, đè thấp giọng kêu lên, muốn giữ chặt lấy Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Hàn đã đi xa.
"Lâm Hàn! Anh ... anh định làm gì!"
Hà Lộ mí mắt cũng giật giật, trong lòng kinh hoảng.
"Các ông lớn của vùng Xám đang tranh giành quyền lực trên võ đài, anh lên đó là muốn đi chết sao?"
“Đứa nhỏ này là đang chê mạng mình dài sao?”
Thấy Lâm Hàn đi về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ, Thạch Tông sửng sốt, trong mắt hiện lên tia giễu cợt:
"Đúng là một tên ngốc! Não tàn! Trước khi lên được đến lôi đài có lẽ đã bị người đàn ông mặc áo đen trên lan can trực tiếp bắn chết rồi!”
“Hửm? Tên nhóc này muốn chết sao?”
Những người khác cũng sửng sốt khi thấy hành động này của Lâm Hàn.
"Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi hắn hình như có nói thân phận của mình tại Vùng Xám cũng không thấp. Bây giờ đi lên không lẽ là muốn khuyên can?”
“Ha ha ha, không phải la can ngăn, mà là tìm chết!”
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Hàn mang theo nhạo báng cùng khinh thường, giống như đang nhìn một người sắp chết.
“Hử?”
Lan can tầng 3, người đàn ông mặc áo đen phụ trách theo dõi hiện trường, lập tức phát hiện một nam thanh niên đang đi về phía lôi đài.
“Thế nào, muốn gây chuyện?”
Người đàn ông đó thầm nghĩ trong lòng, giơ lên khẩu súng chuẩn bị gi ết chết anh.
Nhưng ngay khi anh ta dương súng lên, bóng dáng của Lâm Hàn đã biến mất tại chỗ.
Trên lôi đài.
Trần Vô Cực nét mặt kiên quyết mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Sấm, chờ chết.
Ngô Xuyên bên cạnh lại phảng phất sự tuyệt vọng cùng tiếc nuối.
“Trước khi chết, không gặp được anh Hàn quả thực là đáng tiếc!”, Ngô Xuyên nhìn lên bầu trời thầm nghĩ.
“Trần Vô Cực, nếu ông đã không đồng ý, vậy thì chết đi!”
Sát khí trong mắt Giang Sấm càng thêm nồng đậm, ông ta muốn bóp cò súng.
Vút!
Đột nhiên bên tai ông ta xẹt qua tiếng gió.
Một người thanh niên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, tiếp đó một cánh tay trái trắng nõn hướng về phía cổ tay của Giang Sấm mà tóm lấy, nhanh như chớp điện!
Từ khi Lâm Hàn bước lên lôi đài cho đến khi xuất hiện, tất cả kể ra thì dài, nhưng nó xảy ra trong tích tắc.
Người đàn ông mặc áo đen vừa mới phát hiện Lâm Hàn biến mất, bóng dáng của anh đã xuất hiện trên lôi đài rồi.
Giây tiếp theo.
Răng rắc!
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Tay trái trắng nõn rơi xuống cổ tay của Giang Sấm, vừa hung ác dùng lực, xương cổ tay của Giang Sấm trực tiếp bị gãy rời, một cơn đau nhói ập đến.
“A!”
Vẻ mặt Giang Sấm thay đổi, hét lên một tiếng kêu thảm thiết mà kìm nén.
Khẩu súng trong tay ông ta rơi xuống đất, nhưng bàn tay còn lại của Lâm Hàn đã đỡ lấy, rồi dùng ngón tay bóp cò.
Pằng!
Tiếng súng kêu lên!
Viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu gối phải của Giang Sấm!
Máu bắn tung tóe!
Bịch!
Chân phải Giang Sấm mềm nhũn, cả người khụy xuống, một chân quỳ trên đất.
Tất cả điều này từ đầu đến cuối, còn chưa tới hai giây.
Sau đó, họng súng lạnh lẽo chĩa vào giữa hai đầu lông mày của Giang Sấm.
Một người thiếu niên, tay cầm súng nhìn Giang Sấm với ánh mắt lạnh băng, toàn thân sát khí đằng đằng:
“Đừng cử động, nếu không ông sẽ phải chết”.
“Cậu Lâm!”
“Anh Hàn!”
Nhìn thấy người thanh niên này, hai mắt của Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều sáng lên, buột miệng kêu.
Người thiếu niên đó, tất nhiên là Lâm Hàn!
“Chuyện gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dưới lôi đài lập tức trở nên hỗn loạn, bởi vì tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, còn chưa tới năm giây đồng hồ.
Họ đều nghĩ rằng Trần Vô Cực và Ngô Xuyên sẽ chết dưới họng súng của Giang Sấm.
Nhưng giây tiếp theo, thế cục thay đổi cực lớn.
Giang Sấm quỳ xuống trước mặt một người thiếu niên, súng trong tay còn bị đoạt mất, giữa trán bị dí sát họng súng.
“Lâm Hàn…”