"Đương nhiên rồi, anh Cực có thể ngồi lên vị trí như bây giờ hoàn toàn là dựa vào hai bàn tay của mình xông pha ra. Cả quãng đường ấy, chỉ hơi sơ suất một chút thôi sẽ bị mất mạng như chơi!", Thạch Tông nhìn Trần Vô Cực bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái:
"Cho nên, anh ấy mới có khí thế như giờ, tôi vẫn luôn xem anh Cực là thần tượng của mình".
"À đúng rồi!"
Ánh mắt Thạch Tông chợt nhìn sang Lâm Hàn, chế giễu nói: "Trần Nam, tên này nói mình có địa vị cao trong Vùng Xám! Mày nói xem anh Cực biết cậu ta không?"
"Biết không á? Sao anh Cực có thể biết cái tên vô danh tiểu tốt này được?"
"Đúng thế! Lời nói ban nãy của cậu ta chi để lòe mọi người thôi!"
Những người xung quanh lập tức chế giễu Lâm Hàn.
"Thạch Tông, chuyện lúc nãy đã qua rồi, mong mày đừng có lảm nhảm nữa, ok!", Trần Nam nhướng mày:
"Cậu em Lâm Hàn có chút ngông của tuổi trẻ nên nói vậy thì bình thường thôi, khi mày còn trẻ không nổ à? Nếu mày còn chế giễu Lâm Hàn nữa, đừng hỏi sao tao trở mặt với mày!"
Thạch Tông trợn mắt khinh thường, không thèm cãi lại.
Chẳng phải gã ta sợ Trần Nam, nhưng giờ là lễ kế nhiệm, nên Thạch Tông cũng không dám gây chuyện.
"Người kia chắc là Ngô Xuyên hả!"
Hà Lộ chỉ vào thanh niên ngồi bên tay trái Trần Vô Cực nói.
Thanh niên để tóc húi cua, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, cả người toát lên vẻ uy nghiêm, quả thật là Ngô Xuyên.
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện trong Vùng Xám, khí chất cả người Ngô Xuyên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không còn là thanh niên thích bài bạc thuộc tầng lớp dưới dưới đáy của khu Bành Hộ nữa. Anh ta của hiện tại đã thấp thoáng vóc dáng của một ông trùm xã hội đen rồi.
"Đúng vậy!"
Trần Nam gật đầu: "Anh ta chính là Ngô Xuyên, người này còn rất trẻ nhưng lại được Trần Vô Cực coi trọng. Và mới nổi lên trong Vùng Xám vài tháng thôi. Trước kia, Ngô Xuyên cũng chỉ là loại dân đen của khu Bành Hộ".
"Mới có vài tháng thôi á!"
Hà Lộ kinh ngạc há hốc mồm:
"Tốc độ vùng lên đáng sợ quá rồi đó! Một người bình thường muốn leo lên vị trí hiện giờ như anh ta, có lẽ phải mất ba bốn mươi năm chứ đùa!"
"Ai bảo anh ta được anh Cực coi trọng chứ!"
Thạch Tông đứng cạnh cũng cười ha ha: "Có điều, có tin đồn, người coi trọng Ngô Xuyên không đơn giản chỉ là anh Cực, còn có ông lớn đứng đằng sau đề cử cơ. Không thì, Ngô Xuyên chẳng thể nào vùng lên nhanh như vậy cả".
"Ông lớn? Là ai đây ta?", gương mặt Hà Lộ lộ ra vẻ tò mò: "Trong Vùng Xám thành phố Đông Hải thì người lớn nhất chính là Trần Vô Cực rồi còn đâu".
"Chưa biết chừng ông lớn kia lại là cậu em này của Trần Nam ấy chứ!"
Thạch Tông lại liếc Lâm Hàn đá xéo anh: "Dù sao cậu ta cũng nói mình có địa vị rất cao trong Vùng Xám mà. Có lẽ anh Xuyên được như ngày hôm nay chính là do cậu ta đào tạo ra!"
"Thạch Tông, mày câm miệng đi!"
Trần Nam nổi giận: "Mày không nói gì chẳng ai bảo mày câm đâu! Lâm Hàn chỉ nói quá có một câu thôi mà mày cứ nhắc mãi, đó là phong độ của người làm đại ca hả? Không ngờ bụng dạ mày lại hẹp hòi như thế!"
Trần Nam tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, gã Thạch Tông này thật là độc miệng!
Nếu không phải trong buổi lễ kế nhiệm không được gây rối, ông ta đã không nhịn nổi mà ra tay dạy cho gã ta một bài học rồi!
"Được được được, tao không nói nữa, tức cái gì chứ!", Thạch Tông xua tay nói: "Hơn nữa, cậu em của mày nổ thế, đương nhiên phải chuẩn bị tinh thần bị cười nhạo chứ, nó tự làm tự chịu thôi!"
"Mày!"
Trần Nam tức run người.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hà Lộ vội vàng nói sang chuyện khác: "Người đàn ông ngồi bên phải Trần Vô Cực là ai thế, tôi nhìn khí thế thì hình như cũng chẳng phải loại đơn giản".
Người đàn ông kia mặc áo sơ mi hoa có in một bức tranh sơn thủy cổ kính. Hai bên huyệt thái dương gồ lên, cả người tản ra sát khí âm trầm lạnh lẽo, cách hơn 10m mà chỉ liếc nhìn một cái đã khiến Hà Lộ ớn lạnh.
"Ông ta là Giang Sấm!"
Sắc mặt Trần Nam trở nên nghiêm nghị: "Người này là một trong những đàn em chủ lực, vô cùng trung thành và tận tâm với Trần Vô Cực. Anh Cực có mấy lần bị vây trong nguy hiểm, đều được Giang Sấm cứu ra. Vì vậy, ở Vùng Xám thành phố Đông Hải, ngoài Trần Vô Cực ra thì Giang Sấm là người có địa vị cao nhất".
"Có điều, tính cách ông ta khá tàn bạo, ngay cả đàn em của mình cũng đối xử nghiêm khắc và dùng những hình phạt tàn nhẫn. Nghe nói có người chỉ mắc lỗi nhỏ đã bị ông ta chặt đứt năm ngón tay. Cách làm hết sức độc địa nên không được thích cho lắm".
"Tàn nhẫn như vậy á!"
Hà Lộ sợ tới mức run bắn người.
Lúc này, trên võ đài, Tiểu Sơn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian đã đến, bèn lớn tiếng hét lên:
"Lễ kế nhiệm chính thức bắt đầu!"
Hiện trường đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía võ đài.
Trần Vô Cực nắm bi sắt, đứng dậy, bước tới chính giữa võ đài.
Giang Sấm nhìn bóng lưng Trần Vô Cực, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Ngô Xuyên thì vẫn ngồi im, mặt mày không dao động dù là mảy may.
"Hôm nay, là ngày Trần Vô Cực tôi rửa tay gác kiếm, cũng là ngày truyền vị trí lại cho Ngô Xuyên", Trần Vô Cực liếc nhìn hiện trường, giọng nói hồn hậu lớn tiếng nói:
"Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đến chung vui".
"Mọi người đều là những người anh em trong Vùng Xám, cách làm việc nhanh gọn dứt khoát, nên tôi cũng nói ngắn gọn thôi. Hôm nay, mục đích tôi tập hợp tất cả tới chắc ai cũng biết, Trần Vô Cực tôi muốn truyền vị trí của mình lại cho Ngô Xuyên!"
Mọi người dưới võ đài nghe vậy đều chấn động.
Trước đó đã có tin tức lộ ra là sẽ truyền vị trí lại cho Ngô Xuyên.
Nhưng câu đó do chính miệng Trần Vô Cực nói ra thì vẫn có chút bất ngờ.
Giang Sấm đằng sau yên lặng siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong da thịt, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Mà ngồi bên cạnh ông ta còn có một gã mặc áo khoác khuôn mặt ngăm đen, gã ta giơ tay đặt lên cánh tay Giang Sấm, trong mắt lập lòe vẻ cảnh cáo, ý bảo ông ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Giang Sấm đương nhiên hiểu được điều đó, ông ta hít thở sâu, thả lỏng bàn tay ra, giấu vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt đi.
"Chắc các anh em trong Vùng Xám đều biết tôi rất coi trọng Ngô Xuyên. Trong khoảng thời gian này, cậu ta đã làm được rất nhiều chuyện đóng góp vô cùng lớn cho chúng ta mà chắc ai cũng thấy".
"Tôi thấy hết sức yên tâm khi truyền vị trí cho cậu ta, đương nhiên, sau đây tôi sẽ đưa ra vài lý do mình làm vậy cho mọi người nghe", Trần Vô Cực nói:
"Thứ nhất, mặt ngoài, Ngô Xuyên là tổng phụ trách công việc sắp xếp đền bù dự án cải tạo khu Bành Hộ, có quan hệ rất thân thiết với các nhà lãnh đạo của thành phố Đông Hải".
"Chắc ai cũng biết giờ công tác lùng quét tội phạm diễn ra nghiêm ngặt như vậy, nếu không có quan hệ tốt với chính phủ, chúng ta sẽ rất khó sống thoải mái. Thế nên, tôi để cậu ta kế nhiệm vị trí này, mọi người cũng yên tâm kinh doanh sản nghiệp của mình hơn. Mọi người thấy tôi nói có đúng không?"
"Đúng thế!"
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website