Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 307: Ăn nói ngông cuồng




 

 "Tôi không có hứng thú với cái đó", Lâm Hàn nói. 

 Vẻ mặt Trần Nam cứng đờ, sau đó thở dài một tiếng: 

 "Haiz! Cậu em Lâm Hàn này, nói thật, tôi chẳng thể hiểu nổi cậu đang nghĩ gì nữa. Gia nhập Tôn Hàn Các thì địa vị của cậu ở trong Vùng Xám thành phố Đông Hải chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí còn tiếp xúc được những nhân vật đầu não như Ngô Xuyên". 

 "Nhưng cậu lại từ chối, một cơ hội tốt như vậy mà không bắt lấy, tôi thấy tiếc cho cậu luôn đấy". 

 "Tôi không cần thiết phải gia nhập vào đó, hơn nữa, địa vị của tôi ở trong Vùng Xám cũng không thấp", Lâm Hàn nhìn Trần Nam, thành thật nói. 

 Lời ấy vừa thốt ra, không chỉ Trần Nam, Hà Lộ sửng sốt, mà ngay cả Thạch Tông và mọi người trong phòng đều sững người. 

 Rồi tất cả mọi người chợt cười vang. 

 "Tên này có địa vị cao ở trong Vùng Xám á? Chọc tôi cười đó hả!" 

 "Ha ha ha, cười chết tôi, tôi chưa từng nghe thấy tên tuổi cậu ta trong Vùng Xám nữa là!" 

 "Đúng vậy, cậu ta còn bảo mình có địa vị cao!" 

 "Chỉ được cái nói phét! Lòe mọi người thôi!" 

 "Trần Nam, tên đàn em này của mày không những kiêu căng ngạo mạn mà bản lĩnh khoác lác cũng kinh thật", Thạch Tông cười cợt nhìn Lâm Hàn: 

 "Lại còn bảo mình có địa vị cao trong Vùng Xám, lẽ nào cậu ta cũng là người có máu mặt?" 

 "Ỷ mình có bản lĩnh cái, hất cằm lên trời, nhưng chẳng biết rằng, giới này không chỉ đánh đánh giết giết!" 

 Vẻ mặt Trần Nam đổi tới đổi lui: "Cậu em Lâm Hàn còn trẻ nên hơi kiêu ngạo là chuyện bình thường! Không cần Thạch Tông mày nói này nói kia!" 

 Ông ta nói xong thầm than, cậu em Lâm Hàn à, hình như cái ngông của cậu hơi quá rồi đó! Thế mà lại dám nói khoác như vậy trước mặt mọi người! 

 Ánh mắt Hà Lộ nhìn Lâm Hàn cũng có chút khó chịu. 

 "Buổi lễ kế nhiệm của anh Xuyên sắp bắt đầu rồi, mời mọi người ra ngoài!" 

 Bỗng nhiên, có giọng nói vang lên, một người đàn ông đô con đeo kính râm bước tới nói. 

 "Lễ kế nhiệm sắp bắt đầu rồi!" 

 "Chúng ta mau đi qua đi!" 

 Mọi người vội vàng đứng dậy. 

 "Lâm Hàn, chúng ta đi tham gia buổi lễ đi, cậu đừng để bụng những lời nói lúc nãy của bọn họ!", Trần Nam đứng lên nói. 

 Lâm Hàn gật đầu. 

 Mọi người đi theo người đàn ông đô con đeo kính râm kia ra khỏi phòng tiếp khách. 

 ... 

 Cùng lúc đó, trong căn phòng bí mật của Trần Công Quán, một người đàn ông mặc áo khoác đen, chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. 

 Người đàn ông này có dáng người cao to, chỉ lộ ra một nửa gương mặt ngăm đen, cả người tản mát ra một sự uy nghiêm. 

 "Ông Hoàng, lễ kế nhiệm của tên nhóc Ngô Xuyên kia sắp bắt đầu rồi, người bên ông đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?" 

 Một người đàn ông đô con đứng sau lưng gã ta hỏi. 

 Người này mặc một chiếc áo sơ mi với hai màu đen trắng, trên áo in một bức tranh sơn thủy mang phong cách cổ xưa. Ông ta cao khoảng 1m8, cả người cơ bắp cuồn cuộn, hai bên huyệt thái dương nhô cao như một ngọn núi nhỏ, trông rất âm trầm, mơ hồ còn tản ra sát khí. 

 "Giang Sấm, nhà họ Hoàng tôi làm việc mà ông còn không yên tâm à?", người đàn ông mặc áo khoác cười lạnh một tiếng: 

 "Tôi đã sắp xếp người hết rồi, yên tâm, thằng nhóc Ngô Xuyên hỉ mũi chưa sạch kia không kế thừa được vị trí của Trần Vô Cực đâu". 

 Người đàn ông đô con nghe vậy, thầm thở phào một hơi: 

 "Vậy làm phiền ông Hoàng rồi". 

 "Ha ha, đôi bên cùng có lợi thôi", ánh mắt người đàn ông mặc áo khoác lập lòe: 

 "Dù sao vào thế kỉ trước, Vùng Xám ở thành phố Đông Hải chính là của nhà họ Hoàng tôi. Ông cha tôi là Hoàng Kim Vinh - một trong ba ông trùm khét tiếng Đông Hải. Thế nên, sau khi chuyện này thành công, ông đừng có quên lời hứa của mình". 

 "Yên tâm, tôi nhớ mà, đợi đến khi tôi ngồi vào vị trí của Trần Vô Cực, tôi sẽ chuyển quyền quản lý Vùng Xám thành phố Đông Hải cho ông Hoàng, dù sao, đây cũng là thứ của nhà họ Hoàng", người đàn ông đô con vội nói. 

 "Còn Hoàng Báo kia, ông ta chảy dòng máu của nhà họ Hoàng, lại vì một thằng nhãi tên là Lâm Hàn mà ngồi tù, còn bị phán tử hình. Lâm Hàn dám ra tay với người nhà họ Hoàng, thì tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta!", trên người gã mặc áo khoác toát ra sát khí lạnh băng: 

 "Lần này tôi đến Đông Hải, một là vì giúp ông ngồi vào vị trí của Trần Vô Cực". 

 "Hai là vì giết chết Lâm Hàn, chờ đến khi buổi lễ kế nhiệm kết thúc, ông phải giúp tôi giải quyết chuyện này, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh của cậu ta cho ông". 

 "Vâng! Ông Hoàng!" 

 Giang Sấm run lên, lập tức nói. 

 ... 

 Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông đeo kính râm, Lâm Hàn và mọi người đi vào một gian tứ hợp viện. 

 Mỗi một tòa nhà đều rất lớn và có ba tầng. 

 Ở lan can tầng ba của mỗi tòa nhà đều có một loạt vệ sĩ đeo kính đen đứng, mặt mày nghiêm nghị cảnh giác nhìn xuống dưới, phòng ngừa phát sinh biến cố. 

 Bọn họ đều là người của Tôn Hàn Các, phụ trách giữ gìn trật tự đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. 

 Chính giữa tứ hợp viện đặt một cái võ đài cực lớn, chu vi 80m, cao 1m5, bốn góc có hai gã đeo kính đen đứng, cảnh giác nhìn xung quanh. 

 Quanh võ đài, mỗi bên sắp 20 chiếc ghế được trạm trổ hình rồng hổ, trông hết sức trang nghiêm. 

 Mà lúc này, những chiếc ghế ấy đã ngồi đầy người. 

 "Mấy người chỉ có thể đứng ở ngoài rìa, không thể tới gần võ đài trong bán kính 10m, biết không?", người đàn ông đeo kính dẫn Lâm Hàn và mọi người tới đây rồi cảnh cáo. 

 "Vâng vâng vâng!" 

 "Biết mà! Chúng tôi sẽ không đến gần đâu!" 

 Mọi người liên tục khẳng định, bọn họ đều là những nhân vật ở tầng dưới chót của Vùng Xám, được tham gia buổi lễ kế nhiệm này đã là vinh dự lắm rồi. Bảo bọn họ đứng, đương nhiên sẽ chẳng ai dám có câu oán trách nào. 

 Lâm Hàn liếc nhìn những chiếc ghế xung quanh võ đài, người ngồi trên đó ai ai cũng tràn đầy khí thế. 

 Người thì ánh mắt rét lạnh, cả người tỏa ra nhàn nhạt sát khí. 

 Người lại đeo dây chuyền vàng, trông như nhà giàu mới nổi. 

 Người mặt mày tươi cười, khiến người khác cảm thấy hòa nhã dễ gần, nhưng trong mắt lâu lâu lại lóe lên vẻ hung ác... 

 Những người đó hẳn là những nhân vật tầng giữa của Vùng Xám thành phố Đông Hải, nên mới có tư cách ngồi xung quanh võ đài. 

 80% phòng tiếp khách tiếp đãi bọn họ lúc nãy là phòng số 2. 

 Trên võ đài đặt chín chiếc ghế, lúc này cũng ngồi đầy người. 

 Ngồi ở trung tâm là một người đàn ông trung niên để râu cá trê, mặc áo kiểu thời Đường màu tím. Ông ta đang quan sát xung quanh võ đài, khóe miệng mỉm cười, hai mắt thâm thúy, khiến người ta có cảm giác khó đoán. 

 Tay trái ông ta cầm hai cục bi sắt, không ngừng vân vê, phát ra tiếng keng keng.