Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, rồi lại nhìn Dương Cảnh Đào:
“Tôi nhớ trong tiệc tân gia nhà Triệu Tứ Hải, ông đã nói sẽ không sống ở biệt thự của tôi nữa mà, sao lại quay về rồi?”
Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Cậu cũng vừa nghe đấy, biệt thự của Tứ Hải đã bán đi rồi, tôi không có chỗ nào để ở cả, lẽ nào cậu muốn bố vợ cậu ngủ đầu đường xó chợ?”
“Ông có thể sống ở nhà Triệu Tứ Hải hoặc trở về nhà cũ trước kia”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.
“Tứ Hải một nhà hai miệng ăn, bây giờ còn phải ở nhà thuê! Căn nhà cũ lúc trước chú Tư của cậu đang sống, tôi sao có thể về đó được? Tóm lại, tôi chẳng có chỗ nào để ở cả!”, Dương Cảnh Đào hơi biến sắc, mặt dày mày dạn nói.
“Hơ, tôi thấy ông sợ mất mặt thì có!”
Lâm Hàn cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ châm chọc: “Dù sao bấy lâu nay ông đã quen sống trong biệt thự núi Vân Mộng, sao có thể trở về căn nhà nhỏ trước kia được nhỉ?”
“Căn nhà đó của ông có 4, 5 phòng trống, tôi không tin không có chỗ cho ông ở!”
“Ông chắc chắn đang nghĩ, nếu như trở về căn nhà đó, tin tức truyền tới tai họ hàng thì sẽ rất mất mặt, sẽ bị bọn họ chê cười, đúng không?”
“Còn nói không có chỗ ở, tôi thấy ông trọng sỉ diện thì đúng hơn!”
“Lâm Hàn, tao là bố vợ của mày, mày lại dám nói chuyện với tao kiểu đó hả!”, Dương Cảnh Đào trợn mắt:
“Lẽ nào mày muốn tao ngủ ngoài đường hả?”
“Ông mà ngủ ngoài đường tôi vui mừng không hết ấy chứ!”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường: “Mấy hôm trước còn kêu tôi quỳ xuống xin lỗi ông, bây giờ lại mặt dày đến nhà tôi sống, Dương Cảnh Đào, ông lật mặt cũng nhanh thật!”
Ầm!
Dương Cành Đào đập bàn, ông ta đứng bật dậy, tức đến mức bốc khói, hốc mắt đỏ ngầu:
“Lâm Hàn! Lâm Hàn! Mày nói chuyện với tao vậy hả, hỗn xược!”
“Tôi hỗn xược với ông cũng đâu phải một hai lần”, Lâm Hàn cười lạnh.
“Biệt thự này là của tôi, ở đây không hoan nghênh ông tới, phiền ông ra ngoài, đừng ở đây nữa!”
“Mày, mày, mày!”
Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, hai mắt hằn lên tia máu: “Giữa đêm thế này, mày ép tao phải ra đường ngủ hả?”
“Tôi trước nay chưa từng ép ông, tất cả mọi thứ đều do ông tự chuốc lấy”, Lâm Hàn nói: “Còn không mau ra ngoài, đừng ở biệt thự của tôi làm chướng mắt!”
“Khốn nạn! Khốn nạn thật mà!”
Dương Cảnh Đào nổi cơn tam bành: “Con rể sống trong biệt thự lại ép bố vợ ngủ bờ ngủ bụi! Lâm Hàn, mày thật độc ác! Tiểu Lệ, đây là chồng của con đó? Con trơ mắt nhìn người bố một tay nuôi con khôn lớn ngủ ngoài đường giữa đêm giữa hôm sao?”
Vẻ mặt Dương Lệ bên cạnh có chút bối rối.
Một bên là bố cô, bên còn lại là chồng cô, đều là những người thân thiết nhất, kẹt giữa hai người bọn họ cô cũng rất khó xử.
“Bà xã, Dương Cảnh Đào có sống ở đây không, em quyết định đi”.
"Ông xã à...”
Dương Lệ cắn đôi môi mỏng: “Trong lòng em vẫn mong bố có thể sống ở đây, dù gì ông ấy cũng là bố em, nuôi em lớn từng này, cho dù ông ấy có làm sai nhưng xét cho cùng vẫn là bố em, là người lớn”.
“Nhưng mà...bố của em sống ở đây, ông xã, em không muốn thấy anh khó chịu”.
Lâm Hàn thở hắt ra, anh đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Dương Lệ.
“Dương Cảnh Đào, đã như vậy thì ông có thể sống ở đây”, Lâm Hàn mở miệng: “Nhưng mà có điều kiện”.
“Điều kiện gì?”, ánh mắt Dương Cảnh Đào loé lên.
“Điều kiện rất đơn giản, thứ nhất, trong nhà này tôi là người có quyền tuyệt đối, tất cả mọi chuyện ông đều không được đưa ra ý kiến”, Lâm Hàn lên tiếng.
“Thứ hai, chỗ nào không nên nói thì ít mở miệng lại, trước khi nói phải suy nghĩ cho kĩ địa vị của bản thân trong nhà nằm ở đâu, cái nào nên nói, cái nào không nên nói, hiểu chưa?”
“Tôi chỉ có 2 điều kiện như vậy, có thể làm được thì sau này ông vẫn sống ở đây, còn làm không được thì cuốn gói ra ngoài đường ngủ”.
“Lâm Hàn, cái gì, tao sống ở đây thì nói gì mày cũng quản hết hả?”, Dương Cảnh Đào nhíu mày.
“Không sai, tôi sẽ quản”, Lâm Hàn nghiêm mặt: “Không muốn tôi quản cũng được, vậy mau cút đi”.
“Mày!”
Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn, tức run người.
“Bố, bố đồng ý với Lâm Hàn đi!”
Dương Lệ bước lên trước kéo tay Dương Cảnh Đào: “Con cảm thấy 2 điều kiện này cũng không phải quá hà khắc với bố”.
Sắc mặt Dương Cảnh Đào hết xanh rồi lại trắng, hai điều kiện này quả thật không quá hà khắc, sau này chỉ cần an phận ở nhà thì cũng không vấn đề gì.
Nhưng điều kiện này lại khiến Dương Cảnh Đào cảm thấy rất mất mặt.
“Sao nào, Dương Cảnh Đào, đồng ý điều kiện của tôi khó lắm hả?”, Lâm Hàn hỏi: “Cho ông 3 giây suy nghĩ, hoặc là đồng ý, hoặc là cút đi”.
“1”.
“2”.
“Tao đồng ý!”, Dương Cảnh Đào nghiến răng.
Cuối cùng ông ta vẫn đồng ý.
Chỉ cần có thể sống ở biệt thự trên núi Vân Mộng, còn giữ mặt mũi với họ hàng thì chút thiệt thòi này tính là gì?
Cùng lắm thì sau này gặp tên vô dụng Lâm Hàn coi như không khí là xong!
Vả lại sống ở biệt thự này thoải mái hơn căn nhà kia nhiều.
Dương Cảnh Đào thầm nghĩ trong bụng.
“Nếu đã đồng ý thì cứ thế mà làm, đừng nói lời không giữ lời”, Lâm Hàn xuống lầu đi ngủ.
...
8h sáng hôm sau, Lâm Hàn lái xe ra khỏi núi Vân Mộng, chạy đến quán bar Dạ Sắc.
Hôm này là lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên, vốn dĩ Lâm Hàn định nói với Ngô Xuyên không đi, nhưng Hà Lộ hết mực nài nỉ nên cuối cùng anh cũng đồng ý.
Còn một lý do nữa, lễ kế nhiệm này Lâm Hàn cảm thấy sẽ không thuận lợi diễn ra như dự kiến, anh qua xem thử cũng yên tâm hơn.
Thời gian tổ chức lễ kế nhiệm là 10h trưa, lúc Lâm Hàn tới quán bar Dạ Sắc đã là 8h30 rồi.
“Lâm Hàn, tới đúng giờ quá ha!”
Xe vừa dừng lại, trong quán bar đã vang lên một giọng nói, chính là Hà Lộ.
Cô ta mặc áo màu trắng, tay áo xắn lên để lộ hình xăm hoa mai trên cánh tay trái, bên dưới mặc một chiếc quần da, mang lại cảm giác của đám trai gái giang hồ.
Bên cạnh Hà Lộ là Trần Nam
Ông ta mặc tây trang, đầu tóc chải bóng loáng, hàm râu cá trê được cắt tỉa gọn gàng trông rất cẩn thận tỉ mỉ.
Để tham dự lễ kế nhiệm này, 2 người bọn họ đã chuẩn bị rất chu đáo.
“Lâm Hàn, người tới dự lễ kế nhiệm hôm nay đều là ông trùm xã hội đen, anh đừng lái chiếc xe van của anh nữa, chúng ta ngồi chiếc A6 của anh Nam đi!”
Hà Lộ cười hi hi, bên đường đỗ một chiếc Audi A6I màu đen.