Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 300: Đánh gãy hai chân




 

 "Thật ra việc hợp tác mảng vận chuyển có lợi cho cả nhà họ Vương lẫn tập đoàn nhà họ Lâm chúng tôi", Lâm Hàn mở miệng nói, ánh mắt liếc sang Vương Huy: 

 "Có điều, ngày hôm qua, lúc Vương Huy xé hợp đồng, anh ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn nói muốn đánh gãy hai chân của tôi. Lâm Hàn tôi cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, muốn ký hợp đồng lại chứ gì, đơn giản thôi, đánh gãy hai chân anh ta là được". 

 Anh chỉ vào Vương Huy nói. 

 "Hả!" 

 Sắc mặt Vương Huy chợt thay đổi hẳn, giận tím mặt nói: 

 "Lâm Hàn, mày đừng có mà được nước làm tới! Hôm nay nhà họ Vương tao tới cửa xin lỗi là đã nể mặt mày lắm rồi, còn đòi đánh gãy hai chân tao à, mày đúng là..." 

 Chát! 

 Anh ta còn chưa nói xong, thì có tiếng bạt tai giòn tan vang lên. 

 Một dấu bàn tay đỏ ửng nóng rát xuất hiện trên má trái của Vương Huy. 

 Cái tát ấy là do Sở Nhiên đánh. 

 "Con câm miệng lại!" 

 Sở Nhiên lạnh lùng trừng Vương Huy: "Nếu không phải thằng trời đánh con thì sự hợp tác về mảng vận chuyển giữa nhà họ Vương và tập đoàn họ Lâm đã sớm ký kết rồi, làm sao còn nhiều rắc rối như này nữa!" 

 "Mẹ..." 

 Vương Huy mấp máy môi, không nói gì thêm. 

 Lâm Hàn đứng lên, cầm lấy cây gậy bóng chày trong góc, đặt tại trước mặt Sở Nhiên, nhàn nhạt nói: 

 "Đánh gãy hai chân anh ta, việc hợp tác giữa hai nhà sẽ tiếp tục. Nếu không thì coi như hết. Không có mảng vận chuyển bên nhà họ Vương, tập đoàn họ Lâm chúng tôi vẫn có thể đào tạo ra một cái khác, chỉ là sẽ hơi tốn chút thời gian và tiền của thôi". 

 Sở Nhiên im lặng, ánh mắt lập lòe, mặt mày do dự, chưa trả lời ngay. 

 Vương Huy là con trai ruột của bà ta, đánh gãy hai chân nó thì sao không đau lòng cho được. 

 Nhưng nếu không đánh, cơ hội lần này sẽ bị vuột mất khỏi tầm tay. 

 Đây là chuyện liên quan đến lợi ích của nhà họ Vương trong hai mươi ba mươi năm nữa. 

 Trên mặt Sở Nhiên hiện lên vẻ do dự. 

 Thấy vẻ mặt ấy của mẹ mình, Vương Huy biến sắc: 

 "Mẹ, đừng nói là mẹ sẽ nghe theo lời Lâm Hàn đánh gãy hai chân con đó nha..." 

 Sở Nhiên không nhìn Vương Huy mà nhìn về hai người đàn ông trung niên sau lưng, khẽ thở dài một tiếng nói: 

 "Hai chú mang thằng trời đánh này ra ngoài đánh gãy chân đi ạ!" 

 Bà ta nói xong, nhặt gậy bóng chày lên đưa tới. 

 Hai người kia gật đầu, túm lấy cánh tay Vương Huy, lôi anh ta ra ngoài. 

 "Mẹ! Đừng mà!" 

 Mặt mày Vương Huy trắng bệch, hét lên, ôm chặt lấy cánh tay Sở Nhiên: 

 "Con là con trai mẹ đó! Là đứa con mẹ mang nặng đẻ đau! Vậy mà mẹ muốn đánh gãy hai chân con ư!" 

 "Đừng mà mẹ!" 

 Sở Nhiên khẽ dùng lực hất tay Vương Huy ra, lẩm bẩm: 

 "Huy Nhi, mẹ làm thế đều là vì lợi ích của nhà họ Vương". 

 "Đắc tội ai không tốt, cứ đắc tội Lâm Hàn... Đây là con tự làm tự chịu! Chuyện ngày hôm nay, cũng mong sẽ mang lại một bài học cho con". 

 "Mẹ! Đừng mà!" 

 Tiếng kêu của Vương Huy càng ngày càng xa, một lát sau, anh ta đã bị kéo ra ngoài cửa. 

 Bốp! 

 Bốp! 

 Mơ hồ có tiếng vang trầm đục vọng lại. 

 Sau đó là tiếng hét thảm của Vương Huy: 

 "Á!" 

 "Đau quá đi!" 

 "Mẹ, bảo họ đừng đánh nữa mà!" 

 "Đau chết con rồi!" 

 ... 

 Tiếng hét ấy vô cùng thảm thiết, giống như đang phải gánh chịu một cơn đau cùng cực. 

 Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Sở Nhiên, con mình bị đánh, sao bà ta không đau lòng cho được? 

 Khoảng 10 phút sau, tiếng hét thảm của Vương Huy dần dần biến mất. 

 Hai người đàn ông trung niên kéo anh ta vào. 

 Lúc này, gương mặt Vương Huy tái mét, miệng chảy máu, hơi thở mong manh, mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã ngất xỉu. 

 Đặc biệt là hai chân, chúng rũ rượi trên đất, trông chẳng có tý sức lực nào. 

 "Bà chủ, đã đánh gãy chân rồi". 

 Một người đàn ông nói. 

 "Cậu Lâm, chân con tôi đã bị đánh gãy, vậy chuyện hợp đồng..." 

 Sở Nhiên nhìn Lâm Hàn, trái tim đau đớn như muốn nhỏ máu, Huy Nhi, con đừng trách mẹ, mẹ làm thế đều là vì nhà họ Vương. 

 Hơn nữa, Lâm Hàn là người nhà họ Lâm, chúng ta không thể chọc vào! 

 "Ký lại đi!" 

 Lâm Hàn nhàn nhạt nói, in một bản hợp đồng khác giống ngày hôm qua, rồi ký tên lên. 

 Sau khi ký xong, Sở Nhiên cũng lấy bản của mình về, để tránh lại xảy ra chuyện bị xé rách. 

 "Cậu Lâm, gây thêm rắc rối cho cậu rồi". 

 Sở Nhiên cầm hợp đồng, thở phào một hơi, cố gắng mỉm cười nói: "Con tôi nó..." 

 "Đưa anh ta đến bệnh viện đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói. 

 "Vâng, vậy tôi đi trước đây!" 

 Sở Nhiên như được tha chết: "Nếu hôm nào cậu Lâm tới nhà họ Vương làm khách, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón thật tốt, khiến cho cậu vừa lòng!" 

 Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa. 

 Sở Nhiên lập tức rời đi, việc tiếp theo, chính là nhanh chóng đưa Vương Huy đến bệnh viện. 

 Hai chân bị đánh gãy thì không nghỉ ngơi nửa năm, có lẽ sẽ không hồi phục được. 

 Sở Nhiên mới vừa đi chưa được bao lâu thì điện thoại Lâm Hàn chợt vang lên. 

 Anh cầm lên nhìn, là Ngô Xuyên gọi tới. 

 "Anh Hàn!", vừa bắt máy, giọng Ngô Xuyên đã truyền tới. 

 "Có chuyện gì hả?", Lâm Hàn hỏi. 

 "Ngày mai, anh Cực sẽ trao vị trí lại cho tôi, địa điểm cũng đã được đặt, là ở Trần Công Quán. Đến lúc đó, các nhân vật của Vùng Xám trong thành phố Đông Hải sẽ đến tham gia", Ngô Xuyên nói: 

 "Anh Hàn, anh có tới không?" 

 Lâm Hàn suy nghĩ một lát rồi bảo: 

 "Tôi không đi đâu, dù sao cũng là chuyện của Vùng Xám mấy người". 

 "Vâng!", tuy Ngô Xuyên có hơi thất vọng vì Lâm Hàn không đến tham gia, nhưng anh ta cũng không bắt ép. 

 "Đương nhiên, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể báo cho tôi biết bất cứ lúc nào". 

 Lâm Hàn lại nói. 

 Dù sao Ngô Xuyên cũng còn trẻ, Trần Vô Cực truyền vị trí của mình cho anh ta, khó mà đảm bảo không bị một số tay già đời hơn nói ra nói vào, thậm chí là gây ra chuyện gì trong buổi lễ. 

 Có điều, xác suất xảy ra điều đó không lớn, nói gì thì Lâm Hàn vẫn vô cùng tin tưởng vào khả năng làm việc của Trần Vô Cực. 

 "Yên tâm đi anh Hàn, nếu có chuyện gì, tôi sẽ báo cho anh đầu tiên", Ngô Xuyên cười nói. 

 "Ừ!" 

 Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn ăn sáng tiếp. 

 Cùng lúc đó, tại trung tâm giao dịch nhà đất thành phố Đông Hải. 

 Triệu Tứ Hải kẹp cặp táp vội vàng đi ra. 

 Nhìn hợp đồng mua bán nhà ở trong tay, anh ta thở phào một hơi. 

 "Cuối cùng cũng bán được căn biệt thự trên núi Vân Mộng đi, vậy thì có tiền trả 10 triệu lại cho ekip chương trình 'Tôi là triệu phú' rồi". 

 Ngay sau đó, Triệu Tứ Hải lại thở dài, chán nản lẩm bẩm: 

 "Tiếc ghê, căn biệt thự kia ở thoải mái quá trời, có thể nói là căn nhà sống đã nhất trong suốt cuộc đời mình. Nhưng chưa ở được một tuần đã phải bán cho người khác, haiz, đau lòng chết mất!" 

 "Không phải chỉ mình mình phải chuyển đi, mà ngay cả bố vợ cũng phải về nhà cũ ở". 

 ...