Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 294: Anh sẽ phải hối hận




 

 “Lâm Hàn, tao thật không ngờ rằng cái đồ lưỡi không xương như mày còn lừa được cả mẹ tao, khiến bà ấy kí hợp đồng hợp tác với công ty ship đồ nát của chúng mày!” 

 Vương Huy tức đến run người: “Cái mồm dẻo của mày cũng lợi hại thật đấy!” 

 Mặc dù đã xé tập tài liệu thành hai mảnh nhưng Vương Huy vẫn nộ khí xung thiên, không giải tỏa được. 

 Xẹt! 

 Anh ta lại dừng sức xé tập tài liệu. 

 Xẹt! 

 Xẹt! 

 Chỉ trong chốc lát, tập tài liệu dày cộp ban đầu đã bị Vương Huy xé tan tành. 

 Anh ta vung tay một cái. 

 Rào! 

 Những mảnh giấy lớn rơi xuống đất như mưa tuyết. 

 “Phù...” 

 Vương Huy thở phù một tiếng, cảm giác sự tức giận trong lòng giảm đi nhiều hơn. 

 “Lâm Hàn, bây giờ hợp đồng đã bị tao xé rồi, cho dù trên đó có chữ ký của mẹ tao nhưng cũng coi như vô hiệu lực!”, Vương Huy chế giễu nhìn Lâm Hàn. 

 “Có phải hiện giờ mày rất buồn? Rất muốn khóc? Khó khăn lắm mày mới hợp tác thành công với mẹ tao, bám được vào cành cao của nhà họ Vương tao, nhưng trong lúc mày còn đang nằm mơ thì tao đã lập tức xé vụn giấc mơ đẹp của mày ra!” 

 Sắc mặt Lâm Hàn có chút thay đổi nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Vương Huy. 

 “Anh sẽ phải hối hận!” 

 “Hối hận?”, Vương Huy nhếch mép cười: “Nhà họ Vương của tao hợp tác với loại người dưới đáy xã hội như mày mới là sự hối hận của tao! Hơn nữa, sau đây, người phải hối hận không phải tao mà là mày!” 

 Anh ta vừa vung tay, bốn tên vệ sĩ lập tức vây chặt Lâm Hàn, ánh mắt lạnh băng nhìn anh, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. 

 “Lâm Hàn, chẳng phải mày đánh đấm giỏi lắm sao? Được, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là giỏi đánh đấm! Bốn người vệ sĩ này là nhà họ Vương bỏ giá cao để thuê, trước đây đều từng đi lính, cơ thể cường tráng. Cho dù Lâm Hàn mày có giỏi đến mức nào cũng chẳng phải đối thủ của bọn họ!” 

 Ánh nhìn của Vương Huy hiện lên sự tàn nhẫn, lạnh lùng lên tiếng: 

 “Lên, đánh gãy hai chân của nó cho tao!” 

 Bốn người vệ sĩ nhận được lệnh, ánh mắt hung hãn, hơi lạnh toát ra quanh người, nắm chặt tay, chuẩn bị xông tới. 

 Hiện trường bỗng trở nên ngột ngạt. 

 Lâm Hàn cười khểnh, cho dù những người vệ sĩ này từng là bộ đội, anh cũng chẳng để vào mắt. 

 “Dừng tay!” 

 Ngay lúc hai bên chuẩn bị lao vào nhau, một giọng nói mềm mại vang lên. 

 “Hử?” 

 Lâm Hàn nhìn sang bên đường, một người con gái đi tới. 

 Người con gái này khoảng hai mươi tuổi, tóc ngắn qua tai, nhuộm vàng, khuôn mặt rất “đẹp trai” khiến người khác cảm thấy giống một cậu trai. 

 “Sao mấy người lại đánh người ngay giữa đường vậy?” 

 Cô gái bước tới, ánh mắt tức giận, nói với bốn người vệ sĩ. 

 Sau đó cô gái rút điện thoại ra, mở camera lên quay. 

 “Hiện giờ đang là xã hội sống theo pháp luật, đánh người giữa đường giữa chợ là phạm pháp đó! Hơn nữa còn bốn đánh một!” 

 Sau đó cô gái mỉm cười với Lâm Hàn, để lộ ra hàm răng trắng bóc. 

 “Anh trai này, anh đừng sợ, nếu bọn họ đánh anh, tôi sẽ quay video lại, sau đó báo cảnh sát cho cảnh sát gô cổ họ lại, giam vào tù!” 

 Nghe thấy lời nói này, Lâm Hàn đứng hình ba giây, sau đó cạn lời, lắc đầu. 

 Nếu thực sự quay video lại, vậy thứ mà cô ta quay được không phải cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh mà là hình ảnh bốn người vệ sĩ kia bị Lâm Hàn hành ra bã. 

 “Cô gái, tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng”, Vương Huy nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô gái. 

 “Đây là chuyện của nhà họ Vương chúng tôi, một người qua đường như cô lượn càng xa càng tốt!” 

 “Nhà họ Vương? Nhà họ Vương nào? Chưa từng nghe qua”, khuôn mặt cô gái mông lung, đáp lại. 

 “Hơn nữa, mấy người đánh người giữa đường là không đúng! Tôi thấy chuyện bất bình thì đứng ra ngăn cản, tôi đúng thì sợ gì chứ? Chỉ cần mấy người dám ra tay, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát”. 

 “Báo cảnh sát?” 

 Vương Huy bật cười: “Cô gái, không giấu gì cô, cô có báo cảnh sát cũng vô dụng. Chúng tôi đánh người cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ cần nộp chút tiền bảo lãnh là được ra ngoài thôi! Nhà họ Vương chúng tôi chả có gì, chỉ có mỗi tiền!” 

 “Á?” 

 Nghe thấy vậy, sắc mặt cô gái tái nhợt, cô ta vội vã nhìn Lâm Hàn, sốt ruột nói: 

 “Anh trai, mau chạy đi! Đám người này có tiền, có quyền, anh không đấu lại bọn họ đâu!” 

 “Chạy? Khó khăn lắm mới tóm được thẳng nghèo kiết xác này, tôi sẽ dễ dàng để nó chạy sao?”, Vương Huy trợn ngược mắt, vẫy tay một cái. 

 “Một người lấy chiếc điện thoại của con nhóc lo chuyện bao đồng này lại đây, tránh để cô ta quay lung tung, gây ra rắc rối! Ba người còn lại lên đánh cho tôi! Nhớ cho kỹ, hai cái chân!” 

 “Rõ, cậu Vương!” 

 Một người vễ sĩ sải bước đi đến chỗ cô gái, nhanh như chớp giật được chiếc điện thoại của cô gái. 

 Sau đó tay phải của người này tóm lấy vai trái cô gái, chỉ bằng một tay mà đã có thể giữ chắc được cô gái. 

 “Đau quá! Buông tôi ra!” 

 Cô gái không ngừng giãy giụa, nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Cô gái lập tức nhìn về phía Lâm Hàn. 

 “Anh trai, anh mau chạy đi!” 

 “Chạy? Chạy được sao? Còn không mau ra tay cho tao!” 

 Vương Huy quát lớn, ba người vệ sĩ lập tức xông tới chỗ Lâm Hàn. 

 “Thôi rồi, chắc chắn anh trai này sẽ bị đánh đến nỗi bố mẹ không nhận ra mất”, cô gái sợ đến mức phải nhắm nghiền mắt. 

 Bịch bịch bịch! 

 Bên tai cô gái vang lên âm thanh nặng nề, đấy là tiếng những nắm đấm đấm vào da thịt. 

 “Ây, hy vọng không bị đánh chết!” 

 Cô gái than thầm trong lòng. 

 Sau đó, mấy tiếng gào thảm thiết vang lên. 

 “Á!” 

 “Nhanh quá, chân của tôi!” 

 “Đau chết tôi rồi!” 

 Những tiếng kêu thảm thiết này không giống nhau, chắc chắn là không phải đến từ một người. Điều này khiến cô gái ngỡ ngàng. 

 Cô gái mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến cô gái kinh ngạc. 

 Cô gái trông thấy ba người vệ sĩ nằm bò dưới đất, có người ôm bụng, người ôm chân, người thì ôm vai, sắc mặt tím tái, đau đến toát mồ hôi. 

 “Chuyện...chuyện này...” 

 Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô gái. 

 Cảnh tượng mà cô gái nghĩ tới là hình ảnh Lâm Hàn bị đánh cho toàn thân bầm dập, bố mẹ nhận không ra. 

 Nhưng mọi chuyện hoàn toàn trái ngược, ba người vệ sĩ mới là những tên bị đánh bầm dập. 

 Còn chàng trai kia vẫn đứng vững tại chỗ. 

 Vương Huy nhăn mặt, hít một hơi dài, trong lòng dấy lên sự sợ hãi. 

 Anh ta đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra. 

 Ba người vệ sĩ mà nhà họ Vương thuê về với giá cao chẳng là gì khi ở trước mặt Lâm Hàn. Từng người đấu tay đôi với Lâm Hàn đều bị anh hạ gục. 

 Dễ dàng như một người lớn đánh với đứa trẻ con bốn, năm tuổi. 

 “Thân thủ của tên này thật đáng sợ quá!” 

 Trong mắt Vương Huy hiện lên sự sợ hãi. 

 Vương Huy biết thân thủ của Lâm Hàn rất giỏi nhưng anh ta không ngờ rằng lại xuất sắc đến mức này. 

 Cần biết rằng, ba người vệ sĩ kia đều từng là bộ đội, hai trong số họ còn từng đoạt giải nhất kick boxing. 

 Có điều, bọn họ vẫn không phải đối thủ của Lâm Hàn. 

 “Không được, không thể dùng mỗi vũ lực để đối phó với tên Lâm Hàn này được! Chỉ có thể dùng nguồn tài nguyên và tiền bạc mới đàn áp được hắn! Tìm người đánh hắn đúng là tự chuốc vạ vào thân!” 

 Ánh mắt Vương Huy lập tức dời đi, sau đó nghiến răng nói với người vệ sĩ còn lại: 

 “Anh, lên đó ngăn cậu ta lại!”