"Từ chỗ Hinh Nhi sao?", Lâm Hàn ngẩn ra.
Tống Ngọc lại tiếp tục giải thích: "Tôi với Hinh Nhi đã quen biết từ bé. Thật ra thì hôm anh giúp tôi lấy lại túi xách ở Fortune Plaza, lúc nghe được tên của anh tôi đã cảm thấy có hơi quen quen rồi".
"Còn lúc ở trang viên Hoàng Gia, sau khi anh đi rồi thì tôi mới nhớ ra, anh chính là người đã tặng kim loại Californium trong tiệc sinh nhật của Hinh Nhi, cô ấy cũng từng kể cho tôi nghe chuyện đó".
"Cũng khó trách, anh đánh Vương Huy mà bảo vệ nhà họ Hàn lại không có động thái gì, tôi đoán là bọn họ đã được Hinh Nhi nhắc nhở từ trước".
Lâm Hàn gật đầu: "Thì ra là như vậy, vậy cô Tống Ngọc tìm tôi có chuyện gì không?"
"Lâm Hàn, chẳng phải anh muốn bắt tay hợp tác với nhà họ Vương mảng vận chuyển sao, về chuyện này tôi cảm thấy có thể giúp được anh đấy", Tống Ngọc trả lời.
Lần này, Lâm Hàn mới thật sự ngoài ý muốn.
"Cô Tống Ngọc định giúp tôi thế nào vậy?", Lâm Hàn hỏi.
"Lâm Hàn à, anh gọi tôi là Tống Ngọc được rồi", Tống Ngọc cười nói: "Về chuyện giúp thế nào thì mời anh đến nhà tôi một chuyến nhé, chúng ta sẽ gặp mặt nói rõ".
"Khi nào? Nhà cô ở đâu vậy?", Lâm Hàn nói.
"7 giờ tối mai, nhà tôi ở Sky Garden, sau khi anh đến trước cổng thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ ra đón anh", Tống Ngọc nói.
"Được!"
...
Cùng lúc đó, tại Sky Garden ở thành phố Đông Hải, đây là khu biệt thự đẳng cấp chỉ kém núi Vân Mộng một chút ở thành phố Đông Hải, nhưng giá cả của những căn biệt thự bên trong vẫn cao ngất ngưỡng, ít nhất cũng phải từ 8 triệu tệ.
Với giá tiền này, phần đông người cũng đã ngại đắt rồi.
Trong một căn biệt thự, có một cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh đang đặt điện thoại xuống, nhìn về phía nhà bếp nói lớn:
"Mẹ ơi, tối mai mẹ nấu giúp con vài món nhé, sẽ có khách đến nhà đấy ạ".
Cô gái này chính là Tống Ngọc.
"Có khách đến à, ai thế?", một giọng nói của phụ nữ vang lên từ trong bếp: "Tiểu Ngọc à, đừng nói là bạn trai con đó nha!"
"Không phải mà!"
Khuôn mặt Tống Ngọc đỏ lên: "Không phải bạn trai con, là người lần trước lấy lại túi xách giúp con ở Fortune Plaza mà con đã kể với mẹ đó, tên là Lâm Hàn. Con muốn mời anh ấy đến nhà ăn một bữa cơm để cảm ơn và để giúp lại cho anh ấy một việc".
"Thì ra là vậy, chàng trai kia dám làm việc nghĩa, đúng là nên mời đến nhà chúng ta làm khách để còn bày tỏ cảm ơn nữa", mẹ của Tống Ngọc cũng nói.
7 giờ tối ngày hôm sau, Lâm Hàn đúng hẹn lái xe đến Sky Garden.
An ninh ở Sky Garden rất nghiêm ngặt, xe của Lâm Hàn vừa chạy đến cổng đã bị bảo vệ ngăn lại:
"Chào anh, khu này không cho phép xe lạ vào, nếu như anh quen biết chủ nhà trong khu, anh có thể gọi điện thoại cho người đó ra đón vào ạ".
"Tôi biết rồi".
Lâm Hàn điềm đạm gọi điện thoại cho Tống Ngọc.
Lát sau, một cô gái đi từ bên trong ra.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài, hai mắt to tròn, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền đáng yêu, trông có hơi đầy đặn, người này là Tống Ngọc.
"Lâm Hàn, anh đến thật đúng giờ", cô ấy đi đến trước mặt Lâm Hàn, mỉm cười nói.
"Được một người đẹp mời, ai lại không đúng giờ chứ".
Lâm Hàn cũng cười đáp.
Vốn dĩ với tính cách của Lâm Hàn, rất hiếm khi nói lời lấy lòng con gái, dù sao anh cũng là người đã có gia đình.
Nhưng người ta là Tống Ngọc có thể giúp anh hợp tác mảng vận chuyển đó, lúc này ăn nói ngọt miệng chút cũng nên.
Quả nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ngọc ửng đỏ, trong lòng vừa vui vẻ lại hơi ngại ngùng nói:
"Chúng ta đi vào thôi".
Khi bảo vệ nhìn thấy Tống Ngọc thì đã mở thanh chắn xe lên.
"Ôi, là Business Star GMC?", vừa nhìn kỹ lại xe Lâm Hàn, ánh mắt Tống Ngọc sáng bừng, đột ngột quay sang nói với Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, đây là xe của anh ư?"
Chiếc Business Star GMC này Tống Ngọc biết được là nó hơn cả triệu tệ một chiếc.
Tống Ngọc không ngờ Lâm Hàn lại lái một chiếc xe đắt đỏ như vậy.
Vương Huy nói Lâm Hàn là shipper kia mà? Một shipper sao có thể đi được một chiếc xe đắt như vậy?
"Là của tôi", Lâm Hàn thản nhiên thừa nhận.
"Không ngờ anh giàu đến vậy, mua được một chiếc xế xịn hơn cả triệu tệ, nhưng vẫn đi làm shipper", Tống Ngọc cười nói.
"Ách... Tôi muốn đính chính lại, tôi không phải là shipper".
Lâm Hàn cạn lời, kể sơ lại một lượt chuyện hôm anh giúp cậu shipper đưa một đơn ở BBQ Phi Thường.
"Đơn hàng đó trùng hợp là do Vương Huy đặt, thế nên anh ta cứ cho rằng tôi là shipper", Lâm Hàn nói.
"Thì ra là như vậy!"
Nghe xong, Tống Ngọc chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Nghĩ lại cũng đúng, người lái một chiếc Business Star GMC trị giá hơn triệu tệ mà đi làm shipper sao?
Nói thế thì, hôm ở trang viên Hoàng Gia, bộ vest Armani Lâm Hàn mặc cũng không chắc là đồ thuê, có thể do chính anh ấy mua rồi.
Trò chuyện vài câu cũng đã đến trước biệt thự nhà Tống Ngọc.
"Tiểu Ngọc, đây chính là chàng trai ra tay tương trợ con tên Lâm Hàn à?", người phụ nữ đứng trước cổng biệt thự vừa thấy Lâm Hàn liền nở nụ cười.
Người phụ nữ này đã ngoài 40 tuổi, nhưng chăm sóc khá tốt, nước da trắng nõn, khuôn mặt đầy đặn không lộ ra một nếp nhăn nào cả, trên cổ bà ta đeo một sợi dây chuyện kim cương lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng sang trọng.
Người này là mẹ của Tống Ngọc, tên Trương Lan.
"Đúng rồi ạ", Tống Ngọc gật đầu, nói tiếp: "Lâm Hàn, giới thiệu với anh, đây là mẹ của tôi".
"Chào dì ạ!"
Lâm Hàn cười nói.
"Chào cháu, chào cháu!"
Trương Lan mỉm cười, ánh mắt khẽ liếc về phía chiếc GMC sau lưng Lâm Hàn bỗng sáng lên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
"Nhanh nào, nhanh vào nhà ăn cơm đi! Không thì lát nữa đồ ăn lại nguội hết".
"Dạ!"
Ba người cùng vào nhà.
Biệt thự nhà Tống Ngọc rất lớn, trang hoàng vô cùng lộng lẫy, trên tường nạm rất nhiều kim cương, phỉ thúy lấp la lấp lánh để trang trí, trong bầu không khí còn phảng phất mùi đàn hương.
Trong bốn gia tộc lớn, nhà họ Tống lập nghiệp bằng kinh doanh các mặt hàng xa xỉ, thế nên Lâm Hàn cũng không mấy ngạc nhiên với những món đồ trang trí kiểu này.
Đến phòng ăn, trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn.
"Lâm Hàn à, những món này đều do dì tự nấu, nhanh chóng ngồi xuống nếm thử xem", Trương Lan nhiệt tình nói:
"Cháu giúp con gái dì lấy lại túi xách ở Fortune Plaza, dì cảm ơn cháu nhiều lắm!"
"Chỉ tiện tay giúp đỡ thôi ạ, nếu không có cháu thì cũng sẽ có người khác giúp mà thôi", Lâm Hàn mỉm cười, cũng không khách sáo ngồi xuống ăn.
Trương Lan nhiệt tình hiếu khách làm Lâm Hàn có chút hảo cảm với bà ta.
"Sao cháu nói thế được, ở cái xã hội bây giờ, đa phần đều rất vô cảm, nếu không nhờ có cháu, cái túi kia chắc chắn đã bị cướp mất rồi", Trương Lan nói, giả vờ dò hỏi:
"Lâm Hàn à, bố cháu là người thành phố Đông Hải à?"