Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 195: Tôi sẽ giết người





 

 “Tôi thế nào? Chị nói cho tôi xem, tôi sai ở đâu?” 

 Lâm Hàn ngẩn ra, vô cùng ngạc nhiên nhìn Dương Duyệt. 

 “Mày thế nào? Mày còn không biết ngại mà hỏi mày thế nào?” 

 Dương Duyệt điên tiết, chảy cả nước mắt: 

 “Mày là con rể của bố tao. Bố ở nhà mày, mày không có việc làm, ngày nào cũng ở nhà nằm rung đùi, ăn no rửng mỡ. Thế mà mày không giành thời gian để chăm sóc bố? Đây không phải là bổn phận, trách nhiệm của mày à?” 

 “Bây giờ, bố tao nằm trên giường bệnh, là kết quả của việc mày chăm sóc ông ấy đấy?” 

 Trong ánh mắt Dương Duyệt đầy sự oán hận, nếu không phải bị Lý Cường cản lại thì cô ta đã tát cho Lâm Hàn một phát. 

 “Xin lỗi nhé, khi Dương Cảnh Đào uống thuốc bổ, tôi đã từng nhắc nhở ông ta uống ít một chút nếu không thân thể sẽ không chịu nổi”. 

 Lâm Hàn lạnh nhạt nói: “Nhưng ông ta không nghe lời tôi, tôi cũng không có cách nào. Bây giờ kết quả này hoàn toàn là ông ta tự làm tự chịu”. 

 “Lâm Hàn, mày còn mặt dày chối bỏ trách nhiệm như thế à?” 

 Dương Duyệt lạnh lùng nói: “Nhắc nhở? Mày có thể giấu những đồ bổ đó, không để cho bố ăn mà? Tao thấy mày muốn mưu hại bố! Mày không xứng làm con rể bố!” 

 “Hơn nữa, lúc bố tao ngã xuống thì tại sao mày không gọi xe cứu thương? Mà lại đứng đó khoanh tay thờ ơ? Mày đừng tưởng chuyện này tao không biết, lúc bố tỉnh lại đã nói với tao! Hành động đó của mày chính là giết người!” 

 Dương Duyệt lạnh giọng, hỏi ngược lại Lâm Hàn: “Mày tự đặt tay lên ngực hỏi xem, nhà họ Dương tao đối xử với mày thế nào? Đối xử với mày bạc bẽo sao! Mà mày lại báo đáp nhà tao thế nào? Đối xử với bố vợ mày thế nào?” 

 “Tôi nói lại một lần nữa, Dương Cảnh Đào, tự làm tự chịu”, ánh mắt Lâm Hàn trở nên lạnh lẽo, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo. 

 Mọi người có mặt ở đó cũng cảm nhận được hơi thở này thì run rẩy, lạnh toát sống lưng. 

 “Ông ta tự gây nghiệp, tại sao phải bắt người khác chùi đít?” 

 “Còn chị nói, nhà họ Dương đối xử với tôi không bạc? Ha ha. Lần nào ăn cơm, mấy người nhà chị còn không lạnh giọng chế giễu tôi sao?” 

 “Sinh nhật của Dương Cảnh Đào, họ hàng đều có mặt, quà của Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào cười lớn nhận lấy. Dựa vào cái gì mà quà của tôi thì Dương Cảnh Đào lại trực tiếp từ chối, còn bảo tôi cầm ra ngoài không thì xấu hổ? Một lòng hiếu thảo của tôi bị ông ta coi ra gì? Còn nói tôi là con rể của Dương Cảnh Đào, ông ta có coi tôi là con rể không?” 

 “Lời mày nói có ý gì, tao nói cho mày biết, Lâm Hàn…” 

 “Còn chị, Dương Duyệt”, Lâm Hàn cắt lời của Dương Duyệt, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta: 

 “Khi chị và Triệu Tứ Hải kết hôn, cuộc sống nghèo khó, chị quên là ai đã giúp chị sao? Mỗi tháng, vợ tôi đều chia một phần lương cho nhà chị, còn cô ấy thì sao? Không có đủ tiền ngồi xe bus!” 

 “Nhà chị thì hay rồi, nói vợ tôi giấu tiền mua nhà! Còn lừa chị không có tiền ngồi xe bus! Ha ha, ngay cả khi cô ấy giấu tiền riêng mua nhà thì sao, giúp chị là vì tình nghĩa không phải bổn phận! Tôi thật không ngờ, vợ tôi chân thành giúp chị, cuối cùng lại thành ra giúp một kẻ thù!” 

 Nghe đến đây, Dương Duyệt há hốc mồm không nói nổi một câu. 

 Đúng vậy. 

 Cô ta đã kết hôn, Dương Lệ giúp cô ta đó là tình nghĩa chứ không phải là bổn phận! 

 Lúc này, Dương Duyệt chợt không nghĩ ra lời nào để phản bác. 

 “Điều đó cũng thôi đi, nhà chị thì hay rồi, móc nối với Lưu Hạo bày mưu tính kế muốn làm vợ tôi bị thương. Chị thật sự cho rằng, tôi không biết chuyện này sao?”, Lâm Hàn lại nói. 

 “Lâm Hàn! Mày đừng có ngậm máu phun người!” 

 Sắc mặt Dương Duyệt thay đổi: “Lưu Hạo nào, tao không biết!” 

 “Quen biết hay không, tự chị rõ, dù sao nói thế nào cũng là người một nhà, cho nên tôi cũng không truy đuổi vụ này, tránh làm tổn hại hòa khí trong gia đình”, trong ánh mắt Lâm Hàn dường như có một tia sát khí. 

 Biết được âm mưu của Triệu Tứ Hải và Lưu Hạo, lúc đó Lâm Hàn thật sự muốn giết cả nhà Triệu Tứ Hải. 

 Chạm phải vảy ngược của rồng thì bắt buộc phải chết! 

 Dương Lệ chính là cái vảy ngược của Lâm Hàn! 

 Nhưng cân nhắc kỹ càng, cho dù nói thế nào thì vẫn là người một nhà, Lâm Hàn đành bỏ qua ý định muốn giết người. 

 Lúc này, Dương Duyệt bị Lâm Hàn nói cho khiến sắc mặt tái mét, hơi thở dồn dập, nghiến răng nghiến lợi nói: 

 “Lâm Hàn, mày là thằng vô dụng, đừng có quen thói hắt nước bẩn vào người khác. Chuyện tao đang nói với mày là mày không chăm sóc tốt cho bố! Mày là con rể, chăm sóc cho bố là trách nhiệm và nghĩa vụ của mày!” 

 “Con rể? Ha ha”, Lâm Hàn cười lạnh: 

 “Tôi coi Dương Cảnh Đào là bố vợ, ông ta coi tôi là gì? Thằng vô dụng, thằng ngu!” 

 “Tôi với Tiểu Lệ tâm đầu ý hợp. Ông ta thì hay rồi, luôn tỏ cái vẻ ép tôi và Tiểu Lệ ly hôn. Đây là chuyện mà bố vợ nên làm sao? Ông ta có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi?” 

 “Tiểu Lệ trở thành tổng phụ trách khu Bành Hộ. Ông ta lại bảo Tiểu Lệ từ chức nhường vị trí đó cho Triệu Tứ Hải, ha ha, Triệu Tứ Hải là con rể, Lâm Hàn tôi không phải là con rể? Sao ông ta lại đối xử với nhà tôi như vậy?” 

 “Tôi bị thương nằm viện, người khác tặng tôi thuốc bổ, Dương Cảnh Đào mặt dày vô sỉ, cầm hết những thuốc bổ này đi, còn không nghe lời khuyên, miệng không ngừng uống cho lắm vào. Bây giờ nằm trên giường bệnh, chị nói xem, còn không phải là tự làm tự chịu sao?” 

 Lâm Hàn lại nói tiếp: 

 “Người khác đối xử với tôi thế nào thì tôi sẽ đối xử lại như thế! Ông ta không coi tôi là con rể thì đương nhiên tôi sẽ không coi ông ta là bố vợ!” 

 “Dương Duyệt, chị đã nói chăm sóc ông ta là bổn phận, trách nhiệm của tôi, nằm mơ à?” 

 “Dương Cảnh Đào đối xử như thế với tôi, tôi không đuổi ông ta ra khỏi biệt thự đã là tận tình tận nghĩa rồi!” 

 Lời nói này khiến Dương Duyệt há hốc mồm, kinh ngạc thất thần. 

 Cô ta không ngờ, thằng ngốc này lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như thế. 

 “Lâm Hàn, mày muốn vùng lên à? Thằng vô dụng như mày, dám nói bố như thế!”, Dương Duyệt hét lên. 

 “Đợi bố tỉnh lại, có tin…” 

 “Ự ự…” 

 Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị chặn lại, giọng nói tắc nghẹn trong cổ họng. 

 Chỉ thấy Lâm Hàn giơ tay trái lên, ngón tay c ắm vào họng của Dương Duyệt, nhấc bổng cô ta lên như một con gà! 

 “Khụ khụ khụ… thả tao ra… thằng vô dụng như mày… ngu đần…” 

 Dương Duyệt không ngừng vùng vẫy nhưng không có tác dụng gì. 

 Lúc này, cô ta nhìn thấy ánh mắt vô tình trên gương mặt của anh. 

 Ánh mắt này, lạnh lẽo như băng, mang theo vẻ chết chóc, chỉ nhìn một cái đã khiến Dương Duyệt cảm thấy mình đang bị một con quái thú đáng sợ nhìn chằm chằm, sau lưng chợt ướt sũng mồ hôi. 

 “Ánh mắt thật đáng sợ…”