Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 127




Chương 127: Được, tôi quỳ!

Nghe đến đây, cả Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều sững sờ. 

"Lâm Hàn, thằng vô dụng cậu đừng có mà ngậm máu phun người! Chuyện nhà hàng Nippon là sao, tôi vốn chẳng hiểu cậu đang nói gì cả!", Triệu Tứ Hải lạnh giọng. 

"Đúng đấy, Lâm Hàn, lúc này mà cậu lại bẻ lái qua chuyện khác, cậu có ý gì hả?" 

Dương Duyệt đanh mặt nói: "Chuyện bây giờ chúng ta cần bàn là thái độ vô lễ của cậu với bố tôi! Cậu nói đi, chuyện này cậu tính xử lý thế nào đây!" 

Ting, ting, ting! 

Bỗng dưng, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát. 

Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhìn về phía Lâm Hàn. 

"Lâm Hàn, cậu báo cảnh sát?", Dương Duyệt hỏi. 

"Đúng vậy!", Lâm Hàn gật đầu. 

"Lâm Hàn, cậu có còn là con người hay không, cậu thật sự dám báo cảnh sát bắt bố chúng ta!", Triệu Tứ Hải lớn tiếng nói. 

"Ai là người báo cảnh sát?", lúc này, cảnh sát đi từ ngoài vào nhà. 

Thấy cảnh sát đến, mọi người lập tức im bặt, không dám hó hé câu nào. 

"Là tôi". 

Lâm Hàn mở miệng, chỉ vào Dương Cảnh Đào nói: "Là người này, ông ta trộm sừng trâu vàng của tôi, trị giá 300 ngàn, trâu vàng ở đây". 

Lâm Hàn đưa trâu vàng cho cảnh sát. 

Cảnh sát nhận lấy trâu vàng quan sát rồi nghiêm túc nói: 

"Trộm 300 ngàn được quy vào tội trộm cắp tài sản có giá trị cao, nếu như bị định tội, ít nhất cũng phải ngồi tù 8 năm. Nhưng, bây giờ vẫn còn trong diện tình nghi, chưa xác nhận được ông ta có phải là người trộm hay không, thế nên cần mọi người đi cùng tôi đến sở cảnh sát phối hợp điều tra ". 

"Đến sở cảnh sát sao?" 

Sắc mặt Dương Cảnh Đào tái mét, chuyện này một khi đã điều tra thì chắc chắn sẽ tra ra được, hơn nữa vừa rồi ông ta cũng đã thú nhận. 

"Đồng chí cảnh sát, anh khoan hãy dẫn bố tôi về sở cảnh sát". 

Ánh mắt Dương Duyệt chợt lóe, vội bước lên nói: 

"Tuy rằng bố tôi là người đã cắt sừng trâu vàng, nhưng chuyện này là chuyện trong nhà chúng tôi, sao có thể nói là trộm cắp chứ?" 

"Nó chính là con rể của bố tôi". 

Dương Duyệt chỉ vào Lâm Hàn: "Bố vợ chỉ lén lấy chút đồ của con rể, làm sao có thể gọi là trộm chứ?" 

"Đúng đấy, thưa đồng chí cảnh sát, chuyện này nói qua quýt chỉ là chuyện trong nhà, sao có thể định tội được chứ!", Triệu Tứ Hải cũng cười nói. 

"Chuyện nhà sao?" 

Cảnh sát sững sốt: "Dù là chuyện trong nhà, số vàng này cũng trị giá 300 ngàn rồi, số tiền lớn như vậy tốt nhất vẫn nên đến sở cảnh sát với tôi đi. Nếu đương sự muốn truy cứu, thì vẫn bị định tội. Mà đương nhiên, nếu đương sự không muốn truy cứu thì xem như bỏ qua". 

"Đương sự sao? Lâm Hàn, cậu có tư cách làm đương sự chứ?" 

Dương Duyệt cười nhạo nói: "Trâu vàng này là của Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, thuộc quyền sở hữu của Tiểu Lệ, liên quan gì tới cậu chứ?" 

"Đúng vậy, chú em Lâm Hàn à, cậu chỉ là người đang xen vào chuyện của người khác mà thôi". 

Triệu Tứ Hải liếc xéo: "Trâu vàng này có liên quan méo gì tới cậu đâu? Nếu muốn truy cứu cũng là Tiểu Lệ truy cứu, khi nào đến lượt cậu chứ?" 

"Haha, nói có lý lắm!" 

Dương Cảnh Đào ha hả cười to, hống hách nhìn Lâm Hàn nói: 

"Lâm Hàn, trâu vàng này không phải của mày, dù tao có lấy toàn bộ con trâu vàng đi, cũng không liên quan gì đến mày cả! Tao chỉ mới cắt một cái sừng, mày thấy lại báo cảnh sát! Tao cắt sừng trâu thì liên quan cái chó gì nhà mày chứ?" 

"Tiểu Lệ, bố của chúng ta cắt sừng trâu, em sẽ truy cứu sao?", Dương Duyệt nhìn về phía Dương Lệ. 

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô. 

Bọn họ đều cho rằng, đương nhiên Dương Lệ không thể nào truy cứu được. 

Dương Cảnh Đào dù sao cũng là bố của Dương Lệ, làm gì có đứa con gái nào đẩy bố mình vào vòng lao lý chứ? 

"Nếu trâu vàng này là của cô, cô hãy nói gì đi". 

Cảnh sát nói với Dương Lệ: "Dù sao cũng là người một nhà, nếu cô không muốn truy cứu, thì chỉ xem như là chuyện tranh chấp trong gia đình thôi, chuyện nhỏ hóa không. Còn nếu cô muốn tiếp tục truy cứu, tôi sẽ dẫn ông ta về sở, lập hồ sơ điều tra". 

Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về mình, Dương Lệ mím môi, sau cùng nhìn về phía Lâm Hàn: 

"Tôi nghe theo chồng tôi". 

Ầm! 

Câu này vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ, còn tưởng bản thân đã nghe lầm. 

"Tiểu Lệ, có phải lương tâm mày bị chó tha rồi không! Lại đi nghe lời thằng vô dụng Lâm Hàn kia, chẳng lẽ mày muốn bỏ tù bố của chúng ta à?", Dương Duyệt lớn tiếng nói. 

"Đúng vậy Tiểu Lệ, bố chúng ta nuôi nấng em thành người, lúc này là lúc em phải báo hiếu với bố, sao em có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?", Triệu Tứ Hải nói. 

"Em như vậy thì có khác gì Lâm Hàn đâu?" 

"Tiểu Lệ, mày..." 

Dương Cảnh Đào không thốt nên lời, đau lòng, tuyệt vọng, căm phẫn... Đủ loại cảm xúc đan xen. 

Đứa con gái chính tay ông ta nuôi nấng lại muốn bỏ tù ông ta? 

"Đây không phải vấn đề hiếu đạo". 

Dương Lệ lắc đầu: "Chuyện bố tôi đã làm quả thật cực kỳ quá đáng, vô cớ đánh dì Hà, vu khống dì ấy lại còn bắt dì ấy quỳ, ông ấy vốn là người sai trước". 

"Nếu là nghe theo anh rồi, vậy anh nhanh chóng quyết định đi, rốt cuộc là tiếp tục truy cứu hay là bỏ qua, đừng làm mất thời gian của tôi nữa", cảnh sát nhìn sang Lâm Hàn, khó chịu nói. 

Anh ta cảm thấy quan hệ những người trong nhà nhà thật phức tạp. 

"Tôi đã nói rồi, Dương Cảnh Đào quỳ xuống xin lỗi dì Hà thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua, không thì anh cứ dẫn ông ta về lập hồ sơ điều tra đi, có phán quyết gì hay phải ngồi tù mấy năm cũng không liên quan tới tôi", Lâm Hàn hờ hững nói. 

"Tôi đã rõ!" 

Cảnh sát lấy còng tay ra, nhìn Dương Cảnh Đào nói: "Lời vừa rồi ông cũng đã nghe, quỳ xuống xin lỗi hay để tôi dẫn về sở điều tra, ông tự quyết định đi!" 

Trong lòng Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều căng thẳng, trên trán còn ứa ra mồ hôi lạnh. 

Cảnh sát cũng đã nói thế rồi, chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn cách nào nữa. 

Bởi vì, khi đối mặt với luật pháp, bọn họ cũng đành bất lực. 

Cả người Dương Cảnh Đào run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, biểu cảm vô cùng đau khổ. 

Ông ta sợ nếu ông ta không quỳ xuống xin lỗi, chắc chắn ông ta sẽ bị dẫn về sở điều tra, nhất định sẽ bị bỏ tù, ngày tháng sau này phải sống trong vòng lao lý. 

Nhưng nếu quỳ xuống, mặt mũi ông ta sẽ còn gì đây? 

Quỳ trước mặt một người giúp việc, nếu chuyện này truyền đến tai đám họ hàng, nửa đời sau của Dương Cảnh Đào không phải bị cười thúi đầu sao? 

Dương Cảnh Đào im lặng khoảng chừng một phút đồng hồ, sau cùng ông ta cũng thở dài nói: 

"Được, tôi quỳ..." 

Ầm! 

Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai chân Dương Cảnh Đào mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt dì Hà. 

Dì Hà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vã chạy đến định kéo Dương Cảnh Đào đứng lên. 

"Ông Dương, ông không cần phải quỳ đâu, chỉ cần ông nhận sừng trâu là do ông lấy, oan ức của tôi cũng không còn là bao". 

Tay dì Hà sắp chạm vào Dương Cảnh Đào, Lâm Hàn lại kéo dì ấy ra. 

"Bố à, tôi không bảo ông quỳ không, còn phải nói xin lỗi, có quỳ thì cũng vô dụng, vừa rồi ông còn tát dì Hà một cái, ông phải nói xin lỗi dì ấy đi", giọng Lâm Hàn lạnh buốt. 

"Lâm Hàn, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu!" 

Dương Duyệt đau lòng nước mắt chảy thành hàng, gắt gao nắm cổ áo Lâm Hàn, nghẹn ngào hét vào mặt anh: 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!