Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 97




Bắc phong càn quét, làm mùa xuân vốn phải ấm áp ở Bắc Khương trở nên giá rét, đêm hôm nay thậm chí còn có cả sương muối.

Bùi Trường Hoài và Triệu Quân bị giải vào lồng gỗ, những chiếc lồng này vốn được dùng để nhốt dê cừu, trong không khí vẫn chập chờn mùi hôi tanh không dứt, đỉnh lồng đã rách nát, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi.

Gò má và làn môi Bùi Trường Hoài đã trắng nhợt, hai tay bị trói chặt, chỉ có thể tựa vào vách gỗ, im lặng như một cái xác không hồn.

Từ lúc bị y nhận ra, Hạ Nhuận đã gỡ mặt nạ xuống, Bùi Trường Hoài quen biết hắn đã lâu, lần đầu tiên có cảm giác gương mặt này lại xa lạ như thế.

Năm đó Hạ Nhuận còn rất trẻ đã gia nhập Bắc doanh, cơ duyên rất đơn giản.

Một vị tướng lĩnh Vũ Lăng quân vốn làm nhiệm vụ ở Tuyết Hải, lúc nhận lệnh hồi kinh, nghỉ chân ở tửu đ/iếm gặp được một tên khất cái, chính là Hạ Nhuận, liền tiện tay cho hắn một cái màn thầu.

Sau đó có một bọn cường đạo xông vào tửu điếm, đao kiếm không có mắt, lúc sắp chém vào người tướng quân, Hạ Nhuận đẩy ông ra, rút một thanh kiếm đã tàn khuyết trên lưng chém cho bọn cường đạo không còn manh giáp.

Lúc đó hắn chỉ mới hơn mười tuổi, kiếm thuật đã bất phàm như thế, tướng quân làm sao có thể bỏ qua? Ông đưa hắn vào bắc doanh, để hắn từ một tên vô danh tiểu tốt từng bước từng bước có được chức vị như ngày hôm nay.

Lúc Hạ Nhuận mười sáu tuổi, trở thành thuộc hạ dưới tay Bùi Hành, theo y đến Giang Nam xử lý nạn lụt.

Lần đó có một đứa trẻ bị hồng thủy cuốn đi, phụ mẫu của nó gào khóc bên bờ sông, những binh sĩ cao lớn dũng mãnh nhất đều thất thần không biết phải làm sao, chỉ có Hạ Nhuận không do dự nhảy vào làn nước dữ, liều mạng cứu vớt đứa trẻ đó.

Bùi Hành tán thưởng hắn anh hùng xuất thiếu niên, lúc về kinh còn tiến cử thiếu niên này cho phụ thân Bùi Thừa Cảnh, định giữ y lại Bắc doanh dốc lòng bồi dưỡng.

Từ đó về sau, Hạ Nhuận liền đi theo lão Hầu gia tập võ luyện kiếm.

Lúc đầu hắn không thích nói chuyện cùng kẻ khác, chỉ biết đáp đúng hoặc không đúng, cũng không đọc được chữ. Có lúc ra vào Hầu phủ, hắn sẽ bắt gặp Bùi Trường Hoài đọc sách bên cửa sổ, dường như hắn cũng rất muốn học tứ thư ngũ kinh, cứ đứng bên ngoài nghe giọng đọc bài lanh lảnh của Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài đã sớm nghe qua những lời tán thưởng của huynh trưởng dành cho Hạ Nhuận, trong lòng cũng khâm phục người này, Bùi Trường Hoài cùng hắn chào hỏi, làm bạn với hắn, mỗi ngày sẽ dạy cho hắn hai ba chữ, cũng thường cho hắn mượn sách.

Năm đó trên Tẩu Mã Xuyên, Hạ Nhuận cũng từng anh dũng chiến đấu, gi/ết ch/ết không biết bao nhiêu người Bắc Khương, lập được chiến công không nhỏ.

Từng chuyện từng chuyện một, góp thành cái danh mãnh tướng đệ nhất Vũ Lăng quân như hôm nay.

Trong mắt binh sĩ Vũ Lăng quân, Hạ Nhuận trung can nghĩa đảm, một lòng trung thành, đừng nói là Bùi Trường Hoài, ngay cả lão Hầu gia cũng chưa từng hoài nghi hắn.

Nhưng chuyện đã rành rành trước mắt, Hạ Nhuận là người Bắc Khương, mở miệng gọi Chử Tô Lặc là phụ vương, hắn cũng là một hoàng tử của Thương Lang.

Thế mà Bùi Trường Hoài chưa từng nghi ngờ.

Nếu không phải thói quen giấu lưỡi đao trong tay áo của y chỉ có mình Hạ Nhuận biết, Bùi Trường Hoài cũng sẽ không mảy may nghi ngờ kẻ đeo mặt nạ này lại chính là Hạ Nhuận. Cho dù đã biết nội bộ Đại Lương có gian tế, y cũng chưa bao giờ hoài nghi Hạ Nhuận.

Nếu thật sự là Hạ Nhuận, vậy trận Tẩu Mã Xuyên sáu năm trước có phải cũng có một tay hắn tham dự?

Cái ch/ết của phụ thân, huynh trưởng và Tùng Tuyển liệu có liên quan đến Hạ Nhuận hay không?

Hàng ngàn suy đoán chiếm cứ đại não Bùi Trường Hoài, bất kỳ cái nào cũng đủ để làm y lạnh người trong sợ hãi.

Bùi Trường Hoài càng nghĩ, ngọn lửa trong lòng càng kịch liệt, y cắn răng, nhắm chặt mắt.

Triệu Quân tựa vào một góc khác, quan sát địa hình bên ngoài lồng, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Bùi Trường Hoài, im lặng một

chút mới nói: “Như thế càng tốt, lại ít đi một thứ.” Ngữ khí vẫn lưu manh như thường ngày.

Bùi Trường Hoài ngẩng đầu hỏi hắn: “Ít đi thứ gì?”

“Lúc trước tiểu Hầu gia đối đãi với Hạ Nhuận tốt hơn ta nhiều.” Triệu Quân nói: “Một tên gian tế không xứng để ngươi phải phiền lòng, nếu nói như thế, chẳng phải vị trí của ta trong tim ngươi lại tăng lên một bậc, thế còn không tốt hay sao?”

Bùi Trường Hoài đỏ mắt: “Triệu Lãm Minh, ngươi không sợ ch/ết à? Bị ta liên lụy rơi vào hoàn cảnh thế này còn nói đùa được…”

“Phải nói cho rõ trước, không phải là ngươi liên lụy ta. Bùi Trường Hoài, khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là điều này, ta vì ngươi không tiếc vào sinh ra tử, ngươi lại ngồi đây tự trách, lẽ nào không nên tranh thủ tìm cách qua đây hôn ta một cái bày tỏ lòng ngưỡng mộ hay sao?” Triệu Quân nói.

Bùi Trường Hoài có buồn bã cỡ nào cũng không nhịn được bật cười: “Hóa ra ngươi hy vọng Bản hầu ngưỡng mộ ngươi?”

“Ngưỡng mộ để sau đi, bây giờ ta chỉ cần ngươi tin ta.” Âm cuối của Triệu Quân có chút nặng nề.

“Tin ngươi?”

“Đúng, tin ta.” Đôi mắt hắn đen thẫm. Bên ngoài lồng gỗ, tuyết mỏng lất phất.

Hạ Nhuận cầm một chén thuốc và hai bình thuốc tới, hai tên binh sĩ gác bên ngoài thấy hắn thì hành lễ: “Gia Sóc hoàng tử.”

Nói xong, bọn họ nghiêng người nhường đường, Hạ Nhuận đứng bên ngoài một hồi lâu mới gom đủ dũng khí bước vào.

Hắn nhìn Triệu Quân, đổi lại một nụ cười khinh miệt, Hạ Nhuận lạnh mặt đối diện với hắn rồi lại nhìn Bùi Trường Hoài, ngồi xổm xuống đem chén thuốc đưa đến miệng Bùi Trường Hoài.

“Tiểu Hầu gia, nội thương của ngài vẫn chưa khỏi, phải uống thêm thuốc.”

Hành động của hắn cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra, Bùi Trường Hoài mỉa mai: “Thuốc của hoàng tử Thương Lang ta làm sao mà xứng.”

Cánh tay Hạ Nhuận cứng lại, sau đó buông chén thuốc xuống, thấp giọng nói: “Ta biết sớm muộn cũng có ngày này, nhưng tiểu Hầu gia, ngài phải tin ta, ta chưa từng nghĩ sẽ hại ngài. Tên thật của ta là Bảo Nhan Gia Sóc, năm đó phạm phải tội lớn nên bị trục xuất khỏi Bắc Khương, ta đến Đại Lương học tập kiếm đạo, có gia nhập Vũ Lăng quân, gặp gỡ Hầu gia là chuyện may mắn mà ta không dám quên…”

“Chuyện may mắn? Chính Tắc Hầu phủ đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi lại báo đáp như thế nào?” Giọng nói của Bùi Trường Hoài tràn đầy căm phẫn: “Bản hầu hỏi ngươi, phụ thân ta, huynh trưởng của ta, cả Tạ Tùng Tuyển nữa, cái ch/ết của bọn họ có liên quan tới ngươi hay không?”

Hạ Nhuận liên tục lắc đầu, gấp gáp biện bạch: “Không, không có, tiểu Hầu gia, ta chưa từng hãm hại bọn họ, ngài phải tin ta.”

“Dựa vào cái gì mà ta phải tin tưởng một tên phản bội như ngươi?” “Ta không phản bội, ta vốn là người Bắc Khương!” Hạ Nhuận cúi đầu,

nắm chặt quyền, một lúc sau mới cao giọng: “Có một thời gian, ta thật sự muốn trở thành một người Lương Quốc thật sự, nhưng ta không thể từ chối xuất thân của mình, thay đổi dòng máu đang chảy trong mạch! Đây mới thật sự là nhà của ta, là nơi ta có thể giương cánh mở rộng cơ đồ, ở Đại Lương ta chẳng là gì cả!”

Bùi Trường Hoài nói: “Vũ Lăng quân cho ngươi cơ hội chứng tỏ mình, ngươi lại quen biết bao nhiêu bằng hữu huynh đệ ở Đại Lương, tất cả đối với người mà nói đều chẳng là gì hay sao?”

“Cơ hội chứng tỏ? Mãnh tướng đệ nhất thì sao? Cũng phải cúi đầu nghe lệnh mà thôi! Tại Thương Lang ta chính là con trai Chử Tô Lặc, kiếm thuật hàng đầu, người người đều phải tôn kính! Lúc ở Đại Lương ta vốn cũng có chút danh khí, lại bởi vì bại dưới tay Tạ Tùng Tuyển một lần, chỉ một lần thôi, bao nhiêu vinh diệu phong quang đều tan tành hết!”

Hạ Nhuận nắm lấy vai Bùi Trường Hoài, đôi mắt đỏ như nhiễm máu.

“Ngài có biết ta ở Đại Lương nhiều năm như thế đã nhìn thấy những gì hay không? Ta nhìn thấy Tạ Tùng Tuyển, nhìn thấy ngài, cũng hiểu rõ ta chẳng phải kẻ có thiên phú kiếm thuật, ta mãi mãi cũng không thể theo kịp Tạ Tùng Tuyển! Có mặt y, ta vĩnh viễn chỉ có thể là một tên vô danh tiểu tốt! Cho nên ta trở về Bắc Khương, bởi vì ta không cam tâm! Ta không cam tâm cả đời này chỉ làm một Phó tướng nhỏ nhoi trong Vũ Lăng quân!”

Bùi Trường Hoài nhìn ánh mắt hắn dần trở nên xa lạ, nhất thời lại cảm thấy nực cười: “Ngươi rốt cuộc là cảm thấy bản thân không thể thay đổi xuất thân hay căn bản là không muốn từ bỏ xuất thân cao quý như thế?”

Hạ Nhuận ngây người, cười khổ chấp nhận số mệnh: “Ta không thay đổi được, cũng không muốn từ bỏ.”

Từng cao cao tại thượng, chỉ cần thất bại một bước cũng cảm thấy đau điếng không gượng dậy nổi, càng huống hồ hắn đường đường là một hoàng tử, sao có thể cam chịu một đời tiểu tốt?

Sau lưng bỗng vang lên nụ cười khinh miệt của Triệu Quân: “Nếu ngươi đã lựa chọn phản bội Đại Lương, rời khỏi Vũ Lăng quân thì có thể bỏ cái móng chó của ngươi xuống không, ngươi làm bẩn y phục của Trường Hoài rồi.”

Hạ Nhuận phẫn nộ, trừng mắt nhìn Triệu Quân: “Triệu Quân, ngươi đừng đắc ý! Nếu không phải ta nói dối rằng phụ vương muốn bắt sống các ngươi, hiện tại ngươi đã sớm đến hoàng tuyền rồi!”

Gân xanh trên trán Triệu Quân giần giật: “Lẽ nào ngươi còn hy vọng ta cảm tạ ngươi?”

Bùi Trường Hoài cười lạnh: “Chuyện đã tới nước này, Bảo Nhan Gia Sóc, Bản hầu không muốn nhận bất kỳ ân tình nào của ngươi nữa, ghê tởm lắm.”

“Hầu gia, ý ta không phải thế…” Hạ Nhuận lại lắc đầu.

Đối với Bùi Trường Hoài, hắn hối hận, hắn chẳng biết làm sao. Hắn cảm kích Bùi Trường Hoài dạy hắn chữ Lương, cũng cảm kích y chỉ điểm kiếm pháp, để hắn nâng cao bản lĩnh vốn có, cho dù có phản bội nhiều người hơn nữa hắn cũng không sợ, người duy nhất hắn không muốn phản bội chỉ có Bùi Trường Hoài.

Nhưng Bùi Trường Hoài có thù không đội trời chung với tộc Bảo Nhan, lần này tới Bắc Khương nếu không làm một trận ngươi sống ta ch/ết nhất định sẽ không lui binh.

Hạ Nhuận gấp gáp, chỉ có thể phản bội, lúc đưa tin cho Thương Lang, hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng hắn không muốn Bùi Trường Hoài hận hắn, chỉ có thể tận lực bồi thường.

Hắn bảo đảm với Bùi Trường Hoài: “Tiểu Hầu gia, phụ vương trọng dụng ta, chỉ cần ta mở lời ông ấy nhất định sẽ đáp ứng. Ta sẽ cầu xin ông

ấy tha cho ngài, ta tuy là người Bắc Khương nhưng cũng cũng biết thế nào là tình nghĩa.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng cười lớn: “Tứ đệ, ngươi mai danh ẩn tích ở Lương Quốc nhiều năm như thế, không học được gì lại học được những thứ ngụy quân tử của Lương Quốc.”

Hạ Nhuận xoay người lại, nhìn thấy Bảo Nhan Tát Liệt đứng đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Huynh đến đây làm gì?”

“Còn ngươi đến đây làm gì?” Tát Liệt hỏi lại, dường như đã nắm được điểm yếu của Hạ Nhuận, đắc ý mỉm cười: “Mười hai kỵ binh có một kẻ trở về, nói phụ vương muốn mạng của Chính Tắc Hầu. Đệ đệ của ta, vì bảo vệ bọn chúng mà ngươi dám giả truyền mệnh lệnh của phụ vương, đây là tội ch/ết đó!”

Hạ Nhuận lạnh lùng đáp: “Ta sẽ tự mình đến nói chuyện với phụ vương, không cần huynh lo!”

Tát Liệt nói: “Ngươi giận dữ như thế làm gì? Ta cũng không nói gì. Coi như ca ca hiểu ngươi, ở Lương Quốc lâu như thế, ngươi không giống như kẻ dã man như bọn ta nữa rồi, còn muốn nói tình nghĩa… Thế sao ngươi không nói cho bọn chúng nghe, sáu năm trước ở Tẩu Mã Xuyên ngươi nói tình nghĩa như thế nào?”

Hạ Nhuận phẫn nộ: “Huynh im miệng cho ta!”

“Sao, không dám nói à?” Tát Liệt bật cười: “Ngươi không dám nói thì để ta nói. Năm đó nếu không có sự giúp đỡ của ngươi thì ta làm sao bắt được Tạ Tùng Tuyển, không có ngươi, có thể hắn sẽ cắn răng chịu đau tới ch/ết chứ đâu tới nỗi trở nên điên dại như thế…”

Cả người Bùi Trường Hoài run rẩy, y ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tát Liệt: “Ngươi nói cái gì?”

Hạ Nhuận thẹn quá hóa giận, đứng dậy xông tới nắm lấy cổ áo Tát Liệt muốn đánh hắn! Tát Liệt ăn một đấm, tùy tùng sau lưng hắn bước tới kéo hắn ra, dùng tiếng Bắc Khương khuyên răn: “Đừng ra tay, đây là tội ch/ết!”

Hạ Nhuận vừa la hét vừa gào thét: “Im miệng! Ngươi mau im miệng!”

Tát Liệt lau vết máu bên khóe môi, không tức giận mà lại bật cười, quay đầu nhìn Bùi Trường Hoài.

“Người đệ đệ này của ta có tật đãng trí, nhưng ta vẫn còn nhớ rõ lắm, sáu năm trước chính nó nói cho ta biết, tiểu tướng quân theo Chính Tắc Hầu-

cũng chính là cha của ngươi, xuất chinh chính là con trai ruột của Hoàng đế Lương Quốc.” Hắn nhấc chân gác trên ghế, nhịp nhịp: “Thân phận y cao quý như thế, ta đương nhiên không tiếc hao binh tổn tướng cũng phải bắt y vào ngục… Nói câu thật lòng, binh pháp của y quỷ dị mới mẻ, không giống binh pháp cũ kỹ cứng nhắc của Bùi gia các ngươi, y làm ta tổn thất không ít, nhưng ta không ghét y mà rất tán thưởng y, một lòng muốn thuyết phục y đầu quân cho Bắc Khương. Chỉ tiếc là y quá cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, ta chỉ đành dùng chút thủ đoạn nho nhỏ.”

Bùi Trường Hoài nhớ tới những lời Tra Lan Đóa đã kể, đôi môi mấp máy, nước mắt đã chực rơi.

Bảo Nhan Tát Liệt lại nhìn Hạ Nhuận, nhướng mày: “Nói tới đây chắc ngươi cũng đã nhớ lại rồi nhỉ? Tứ đệ, lúc ngươi cùng Chính Tắc Hầu tới Bắc Khương đàm hòa không phải đã gặp qua y rồi sao?”

Bùi Trường Hoài nhìn Hạ Nhuận, ánh mắt chứa đầy hoang mang và nghi ngờ: “Lúc đàm hòa? Không thể nào… lúc đó không phải y đã ch/ết rồi sao…”

“À, ngươi nói cỗ thi thể đó sao?” Nụ cười của Tát Liệt méo mó trong tội ác: “Ta còn nghĩ không biết Hoàng đế có mai táng cổ thi thể đó vào hoàng lăng hay không, nhưng thật ra, chỉ có bộ giáp đó là của Tạ Tùng Tuyển, cỗ thi thể không phải y.”

Cả người Bùi Trường Hoài run rẩy, có chút không thể tin được.

Bảo Nhan Tát Liệt thấy vẻ mặt của y, trong lòng càng thống khoái, đau đớn trên tay cũng nhạt dần.

Hắn càng trở nên hung ác, nói tiếp: “Chính Tắc Hầu, năm đó lúc ngươi đưa tứ đệ đến đàm hòa, y vẫn còn sống, vẫn còn liều mạng giữ hơi thở cuối cùng, y nghĩ, y có thể trở về Đại Lương.”