Ngõ nhỏ trong kinh thành có một sạp trà nước, ban ngày khách tới lui không dứt, đêm về lại có phần vắng vẻ, trời đã tối nhưng chủ sạp vẫn chưa dọn dẹp vì vẫn còn một vị khách đang ngồi.
Từ Thế Xương ngồi ở sạp trà này cả ngày trời, mắt ngóng về phía Tiêu Vương phủ ở đầu ngõ.
Mấy ngày nay y định tìm cơ hội gặp Tân Diệu Như hỏi cho ra lẽ, nhưng người của Tiêu Vương phủ lại nói Tân Diệu Như sinh bệnh, không tiện tiếp khách, mấy lần đến gặp đều bị mời ra về.
Từ Thế Xương thấy mình không còn cơ hội, y cũng không có bản lĩnh trèo tường xông vào, chỉ đành bó tay.
Trời đã tối sẫm, Từ Thế Xương chỉ có thể ra về, y vứt một nắm bạc vụn lên bàn rồi phất quạt rời khỏi, còn đang nghĩ nên về nhà hay ghé ngang qua lầu Phù Dung tận hưởng phong hoa.
Lúc này, một hàng xe ngựa chầm chậm lăn bánh về phía Tiêu Vương phủ, Từ Thế Xương cẩn thận nép trong góc khuất, giương cổ ra quan sát,
mỗi một cỗ xe kéo theo một cái rương cao nửa người, dùng giấy dầu niêm phong kín mít, chẳng biết là chứa bảo vật gì mà phải đến nửa đêm nửa hôm mới đem tới Vương phủ, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Hương thơm nồng nặc tràn ra khắp ngõ, y mới chậc lưỡi một tiếng, hóa ra là rượu.
Từ Thế Xương suy đoán, xem ra là sắp tới sinh thần của Tạ Tri Quân nên mới cần mua nhiều rượu như thế. Đây là sinh thần đầu tiên của Tạ Tri Quân sau khi về kinh, phu thê Tiêu Vương xem đứa con này như vàng như ngọc, đại tiệc lần này hẳn phải làm to lắm.
Nói tới chuyện này, Từ Thế Xương đều cảm thấy ngưỡng mộ, con cháu của Tiêu Vương phủ không nhiều, Tiêu Vương phi chỉ có một người con trai duy nhất là Tạ Tri Quân, không giống như Từ Thế Xương nhiều huynh nhiều đệ, nếu luận về tình thương của cha mẹ, y vĩnh viễn không bắt kịp Tạ Tri Quân.
Tiêu Vương và Tiêu Vương phi cưng chiều hắn từ nhỏ đến lớn, Tạ Tri Quân lúc nhỏ cũng xinh xắn khôn khéo, nếu không phải tính tình tùy hứng khó gần làm cho kẻ khác không dám thân cận thì năm đó chắc chắn cũng không thua kém Tạ Tùng Tuyển và Bùi Dục.
Nếu hắn không bị nhốt ở Thanh Vân Đạo quán mười năm thì chắc chắn sẽ là người phong quang nhất kinh thành rồi.
Từ Thế Xương cảm thán thế sự vô thường, rồi nhanh chóng rời khỏi hẻm.
Hàng xe dừng trước cửa sau Vương phủ, Liễu Ngọc Hổ nhanh chóng dẫn theo một đội thị vệ bước ra, tay cầm đuốc, nhân lúc trời tối nhanh chóng chuyển những cái rương này vào phủ.
Tạ Tri Chương đứng dưới đình viện, chơi đùa con chim trong lồng.
Liễu Ngọc Hổ chỉ huy thị vệ khiêng rương vào đình viện, đám người hành lễ với Tạ Tri Chương, một tên đứng dậy gỡ niêm phong, trong rương chứa đầy thùng rượu, thị vệ đưa tay vào, nhanh chóng vớt ra một thanh đao bóng loáng.
Rượu vẫn còn ướt lưỡi đao, dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tạ Tri Chương chỉ nhìn một lát, phất tay cho lui, lạnh giọng nói với Liễu Ngọc Hổ: “Nếu không phải mất đi sòng bài Kim Ngọc chúng ta cũng không rơi vào đường này, còn phải từ Hoài Châu vận chuyển những thứ này.”
Trên mặt Liễu Ngọc Hổ đầy nét ăn năn, cúi đầu nói: “Đại công thử thứ tội, đều là tại ta vô dụng không ngăn được Triệu Quân.”
“Thôi đi.” Tạ Tri Chương lạnh nhạt: “Thứ ta dặn dò ngươi đi Hoài Châu mua đều đã mua đủ chưa?”
“Đã tìm mua được rồi.” Liễu Ngọc Hổ rút một cái quạt gấp từ trong ngực ra, cung kính dâng lên trước mặt Tạ Tri Chương: “Gỗ tử đàn nhất phẩm, giấy kim hà, lưu tô gắn ngọc hòa quang, ta dám bảo đảm với đại công tử, cả Đại Lương này cũng không tìm ra được chiếc quạt nào tinh xảo hơn, nếu như tặng nó cho Thế tử gia, ngài ấy nhất định sẽ thích.”
Tạ Tri Chương cầm cây quạt trên tay, càng nhìn nụ cười càng thêm đậm: “Tốt lắm, tự lui xuống lĩnh thưởng đi.”
“Cảm tạ đại công tử.”
Liễu Ngọc Hổ dẫn đám người lui xuống, Tạ Tri Chương cất cây quạt vào hộp nhung, cẩn thận đem về thư phòng.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tạ Tri Quân ngồi sau thư án, mỉm cười nói: “Văn Thương, lần trước đệ bất cẩn làm hư cây quạt cũ, ta thấy đệ buồn bã mấy hôm nên lần này đặc biệt tìm cho đệ một cây quý hiếm hơn, đệ nhìn thử xem.”
“Sao huynh không nói cho ta biết chuyện Chử Tô Lặc phái người đi giết Bùi Dục?”
Chất vấn đột ngột làm Tạ Tri Chương ngây người, trái tim dần nặng nề.
Tạ Tri Quân cố bình tĩnh, áp chế phẫn nộ đang manh nha: “Sao huynh không nói gì?”
Tạ Tri Chương lấy cây quạt đặt lên án trước mặt Tạ Tri Quân, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ thấp giọng nói: “Cứ nhìn lễ vật đại ca tặng đệ đã.”
Tạ Tri Quân đứng dậy, mạnh mẽ gạt hết thư tịch trên án xuống, cả phong thư và cây quạt cũng ngổn ngang trên đất.
Tạ Tri Chương kinh ngạc, theo bản năng muốn lùi về sau, Tạ Tri Quân nhoài người qua thư án nắm lấy cổ áo hắn, giận dữ nói: “Tạ Tri Chương, ngươi đừng xem ta là đồ ngốc, ngươi có mục đích gì ta là người rõ nhất, ngươi bớt si tâm vọng tưởng đi! Ta nói cho ngươi biết, nếu Bùi Dục xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Trước ngực Tạ Tri Quân vẫn đeo chiếc nanh sói, trong ánh nến phát ra vầng sáng nhàn nhạt.
“Si tâm vọng tưởng?” Tạ Tri Chương không nhìn hắn, chỉ đưa mắt nhìn chiếc nanh sói kia, cười khổ: “Ta chưa từng nghĩ sẽ nhận được gì từ đệ, ta chỉ là vì muốn tốt cho đệ mà thôi!”
“Muốn tốt cho ta? Giấu giếm ta, lừa gạt ta, tự cho mình là đúng rồi cướp đi thứ mà ta yêu thích là vì muốn tốt cho ta?”
Tạ Tri Chương nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Đệ là Thế tử Tiêu Vương, đệ xứng đáng được sở hữu mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này, Bùi Dục rốt cuộc tốt ở chỗ nào? Văn Thương, chỉ cần đệ muốn, dù là sao trên trời ta cũng có thể hái xuống cho đệ, đệ nghe lời ta có được không? Khó khăn lắm mới trở về kinh thành, đệ cứ an phận làm Thế tử gia không được hay sao? Chuyện ở Tuyết Hải không liên quan tới đệ.”
“Thế tử gia? Thế tử gia thì làm sao?” Tạ Tri Quân nghiến răng: “Trong mắt bất kỳ ai cũng chỉ có Thế tử Tiêu Vương, chứ không phải Tạ Tri Quân. Những kẻ vây lấy xum xoe ta ai mà không nói xấu sau lưng ta? Nếu ta không phải Thế tử gia mà chỉ là một tên khất cái thì ai bằng lòng đối xử tốt với ta? Trên thế gian này chỉ có một mình Bùi Trường Hoài mà thôi.”
“Mở miệng khép miệng là Bùi Trường Hoài, mười năm đệ bị nhốt ở Thanh Vân Đạo quán, hắn có từng tới thăm đệ lần nào không? Đệ vì muốn cứu hắn mà chạy đến biên giới, lúc đệ cửu tử nhất sinh hắn có từng lo lắng cho đệ không? Văn Thương, Bùi Dục và đệ vốn không chung một đường, sao đệ còn không hiểu, Bùi Dục sớm đã bỏ rơi đệ rồi!”
“Y không dám! Kẻ nào cũng có thể bỏ rơi ta, chỉ có y là không được!” Tạ Tri Quân đẩy Tạ Tri Chương ra, đấm một quyền lên thư án: “Cho dù y có làm ra chuyện đáng ch/ết như thế thì cũng chỉ có thể ch/ết dưới tay ta. Bảo Nhan Chử Tô Lặc là thứ gì? Tạ Tri Chương, mau lệnh cho bọn họ dừng tay!”
“Mật thám ở cửa Tuyết Hải chỉ phụ trách đưa thư, mười hai hắc kỵ Ưng Đàm cũng không phải là ta phái đi, Thương Lang chủ muốn giết hắn thì ta làm sao ngăn cản?”
Tạ Tri Quân nhìn Tạ Tri Chương chằm chằm, dường như muốn xác định lời hắn nói là thật hay giả, một lát sau mới nhận ra Tạ Tri Chương không nói dối, sau lưng bất giác đã đẫm mồ hôi lạnh: “Tốt, tốt lắm.”
Hắn giơ tay lấy thanh kiếm treo trên giá xuống, lập tức rời khỏi thư phòng.
Tạ Tri Chương ngăn hắn lại: “Đệ muốn làm gì?”
Tạ Tri Quân đáp: “Đi tìm phụ vương, nói là tâm tình không tốt muốn đến Xương Dương chơi mấy ngày.”
Tạ Tri Chương biết hắn muốn đi Tuyết Hải, sắc mặt trắng bệch: “Đệ không được đi!”
“Ta là dạng người gì, huynh biết rõ nhất.” Tạ Tri Chương cười lạnh: “Tạ Tri Chương, huynh cứ nhìn xem, kẻ nào cản được ta!”
Tạ Tri Quân nói xong liền rời đi, Tạ Tri Chương vội vã theo bước muốn ngăn hắn lại, nhưng công phu không có, cũng không thật sự muốn ra tay với Tạ Tri Quân, bước chân vội vã, ngã nhào ra đất. Tạ Tri Quân cũng không quay đầu nhìn lại, thân ảnh nhanh chóng xa khuất tầm mắt Tạ Tri Chương.
“Văn Thương! Văn Thương!” Tạ Tri Chương gọi hắn không nghe, liền hô hoán: “Người đâu! Người đâu!”
Mười vị tử sĩ từ bốn phía xông ra, đứng thành một hàng trước mặt Tạ Tri Chương. Hắn tức đỏ cả mắt, ra lệnh: “Bắt đệ ấy về đây, mau lên!”
…
Chẳng biết hôn mê bao lâu, Triệu Quân cứ như đã trải qua một cơn ác mộng, chẳng thấy trong mộng có gì, chỉ biết cảm giác sợ hãi như sóng triều nuốt chửng lấy tâm linh yếu ớt.
Hắn không muốn tiếp nhận hiện thực, chỉ có thể tận lực bài trừ, nhưng hiện thực ấy là gì, hắn không biết, chỉ thấy mênh mang một mảnh.
“Trường Hoài!”
Triệu Quân đột nhiên mở mắt, ánh sáng trắng lóa làm hắn bất giác chau mày.
Qua một lát sau mới thích ứng được, những hình ảnh mơ hồ dần rõ ràng trước mắt, một mái nhà rách nát, ánh sáng lọt qua khe hở, rơi trên đất.
Triệu Quân không biết mình đang ở nơi nào, quan sát bốn phía, có vẻ như là một ngôi miếu bị bỏ hoang. Vết thương trên chân hắn đã được băng bó, Triệu Quân không thấy Bùi Trường Hoài đâu, hắn thử cử động chân, định đứng dậy.
Đột nhiên có ai đó giữ lấy vai hắn, kéo hắn vào ngực. Triệu Quân có hơi bất ngờ, xoay đầu lại nhìn thì thấy đúng là Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài vốn đang nghỉ ngơi, giờ đây mở hé mắt nhìn hắn, gương mặt đầy mệt mỏi cố gượng một nụ cười: “Tỉnh rồi thì tốt, chúng ta vẫn còn đang ở Bắc Khương, nhưng nơi này cũng xem như an toàn rồi.”
Triệu Quân ngơ ngác một chút, rồi cũng mỉm cười: “Đường gì mà khó đi gần ch/ết, sao mà ngươi cõng ta ra khỏi sơn cốc được thế? Để ta xem xem ngươi là vị thần tiên nào hạ phàm.”
Hơn một nửa là lời đùa giỡn, Bùi Trường Hoài lại nghiêm túc trả lời: “Bản hầu đã nói rồi, nhất định đưa ngươi về kinh bình an, làm sao có thể nuốt lời được.”
Nói xong, đôi mày thanh tú hơi nhăn nhó. Triệu Quân vội hỏi: “Sao thế?”
Bùi Trường Hoài lắc đầu tỏ vẻ không sao: “Tay ta hơi tê một chút.”
Trong miếu chỉ còn lại đổ nát, chẳng có chỗ nào có thể ngả lưng, Bùi Trường Hoài sợ Triệu Quân ngủ không ngon, vẫn luôn để hắn tựa vào người mình, cũng không dám nhúc nhích, hiện tại cánh tay tê rần như có ngàn con kiến bò quanh.
“Đưa tay cho ta nào.”
Triệu Quân cầm lấy cổ tay y, nhẹ nhàng xoa nắn huyệt vị, Bùi Trường Hoài cũng để mặc hắn hầu hạ.
Chẳng bao lâu, tay Bùi Trường Hoài đã bình thường trở lại, vừa muốn rút tay về đã bị Triệu Quân thuận thế nắm lấy, một tay khác của hắn nâng cằm Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài ngẩng đầu, va vào ánh mắt sâu hút của hắn, trái tim khẽ run lên: “Triệu Quân?”
Triệu Quân cúi đầu hôn lên môi y, nụ hôn nồng nhiệt mạnh mẽ, mang theo ái ý vô hạn, Bùi Trường Hoài nhắm mắt, đáp trả.
Lúc môi lưỡi dây dưa, hô hấp của Triệu Quân dần nặng nề, đành phải dừng lại.
Khoảng cách giữa hai người kéo dài ra một chút, hai vầng trán chạm nhau, Triệu Quân dùng chóp mũi mình cọ lên chóp mũi y, cười nói: “Mỹ
sắc cỡ này của tiểu Hầu gia, nếu đã xả thân mạo hiểm cứu ngươi thì chỉ muốn ngươi lấy thân báo đáp.”
Mặt Bùi Trường Hoài nóng ran: “Triệu Lãm Minh, ngươi bớt nói mấy câu sẽ ch/ết à?”