Người này là Tân Diệu Như.
Mắt thấy nàng có phần căng thẳng, nhìn đông ngó tây, dường như muốn xác nhận xem có còn ai khác hay không.
Từ Thế Xương nhìn thấy bộ dạng này của nàng, đùa cợt: “Tân tiểu thư và Tạ đại công tử vừa qua tân hôn, đến phủ Thái sư dự tiệc không an phận mà lại chạy đến gặp riêng nam tử, còn ra thể thống gì?”
Tân Diệu Như trấn định lại, lạnh giọng nói: “Ta không có bản lĩnh đấu võ mồm với ngươi, Từ Thế Xương, hi vọng là không tin lầm người.”
“Tìm ta có chuyện gì?”
“Nghĩ cách cứu Chính Tắc Hầu.” Tân Diệu Như không vòng vo: “Thương Lang thiếu chủ phái mười hai hắc kỵ Ưng Đàm muốn mưu sát Chính Tắc Hầu ở Nhu Thố, đem chuyện đổ lên đầu A Thiết Na, một khi chuyện đã thành, đàm hòa tất bại.”
Từ Thế Xương ngây người: “Ngươi nói sao?”
Sắc mặt Tân Diệu Như trầm trọng: “Ta chỉ biết bao nhiêu đó, tin hay không tùy ngươi.”
Nàng không dám nói cho Từ Thế Xương biết, ngày đó nàng bưng trà đến cho Tạ Tri Chương vô tình nhìn thấy một phong mật thư không đề người gửi, trong thư nói có người hiến kế cho Bảo Nhan Chử Tô Lặc, bảo hắn phái mười hai hắc kỵ đi ám sát Bùi Trường Hoài giá họa cho Nhu Thố.
Tân Diệu Như tuy thống hận Bùi Trường Hoài gi/ết ch/ết Vương Tiêu, nhưng nàng thân là con gái Binh bộ Thượng thư, hiểu được thế nào là đại nghĩa, Bùi Dục mà ch/ết, Đại Lương và Nhu Thố bất hòa, cho dù người không rành thế sự cũng hiểu được chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả nặng nề ra sao.
Phong thư này là do ai viết? Tại sao lại gửi cho Tạ Tri Chương?
Tân Diệu Như biết rõ Tạ Tri Chương vẫn luôn thù ghét Bùi Dục, lẽ nào hắn muốn mượn tay Bắc Khương trừ khử Bùi Dục?
Nhìn nét chữ trên thư, không phải là bút tích của Tạ Tri Chương, Tân Diệu Như nhất thời không thể đoán được Tạ Tri Chương đóng vai trò gì trong chuyện này.
Trong đầu nàng hiện tại vẫn còn quá nhiều nghi vấn, ngày đó Tạ Tri Chương rất nhanh chóng đã trở lại thư phòng, Tân Diệu Như không kịp lấy được chứng cứ, sau đó Tạ Tri Chương không cho phép nàng vào thư phòng nữa, Tân Diệu Như từng tìm cơ hội lẻn vào một lần nhưng đã không thấy phong mật thư ấy đâu.
Tân Diệu Như nhìn thấy kế hoạch trong đó, lại không dám manh động.
Từ khi nàng gả vào Vương phủ, sớm chiều ở bên cạnh Tạ Tri Chương, sớm đã nhìn thấu bản tính của người này.
Tạ Tri Chương lúc nào cũng nho nhã hiền hòa, là một phu quân tốt, con trai ngoan, huynh trưởng trọng tình trọng nghĩa, biết chăm sóc cho người khác, lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn, tính cách có phần tương tự Bùi Dục, khó trách người trong kinh thành luôn thích so sánh hắn và Bùi Dục.
Trước đây hắn nuôi Vương Tiêu làm tử sĩ, dưới tay cũng không biết còn bao nhiêu người, làm chuyện giết người thất nhân ác đức, lúc trở mặt cũng không niệm tình.
Tân Diệu Như từng nhìn thấy, một nô bộc lúc dọn dẹp ngăn tủ lôi ra một cây sáo trúc, cũng không biết chọc giận Tạ Tri Chương ở điểm nào, mặt hắn vẫn điềm tĩnh như không, ném cây sáo trúc, xoay đầu hạ lệnh kéo tên nô bộc xuống đánh ch/ết.
Phía sau vẻ mặt hiền hòa là trái tim ác liệt tựa rắn độc, Tân Diệu Như chỉ cần nghĩ tới đã sởn gai ốc.
Tân Diệu Như biết mình đã vào hang cọp, nàng ch/ết chẳng có gì to tát, nhưng nếu liên lụy đến cả phủ Thượng thư là tội lớn không thể dung tha.
Nàng không dám nói hết chuyện cho Từ Thế Xương nghe, vội vàng đội nón, nói: “Chuyện này lợi hại ra sao, chắc hẳn lòng ngươi đã rõ. Ta không quan tâm Bùi Dục sống hay ch/ết, chỉ là chuyện này ít nhiều đều sẽ liên lụy đến cha ta, nếu chuyện thất bại, ta không liên quan, nếu thành công, chỉ mong các người trả ơn cho phủ Thượng thư.”
Từ Thế Xương vẫn còn nghi ngờ: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Một nữ nhân như ngươi làm sao có thể biết chuyện chốn biên cương, là ai nói cho ngươi biết? Chỉ khơi khơi một lời của ngươi ta làm sao tin được?”
Tân Diệu Như vẫn lạnh lùng: “Ta đã nói rồi, tin hay không là tùy ngươi, nói ra chuyện này lừa ngươi đối với ta không có lợi, có thời gian tra hỏi chẳng bằng mau nghĩ cách đi cứu Chính Tắc Hầu. Cáo từ.”
Tân Diệu Như không thể nán lại lâu, xoay người rời khỏi.
Từ Thế Xương nhìn theo bóng dáng dần chìm vào bóng tối của nàng, cứ như chưa từng xuất hiện ở chốn này, y cười lạnh: “Ta tin ngươi ta là đồ ngốc,”
Y vừa đi vừa ngẫm, càng lúc càng thấy lạ, cho dù Tân Diệu Như bịa chuyện lừa gạt hẳn cũng không dám bịa chuyện lớn như thế, nếu lỡ như chuyện nàng ta nói là thật?
Huống hồ Tân Diệu Như và y không thù không oán, lừa gạt y có lợi ích gì?
Từ Thế Xương càng nghĩ càng sợ, vội vàng ngồi xuống bàn đá.
Trong lúc rối bời, y chợt nhớ tới cảnh thi thể Bùi Văn Bùi Hành được mang về Hầu phủ, y nép sau cửa, len lén nhìn Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài không khóc, cũng không lộ ra ánh mắt bi ai, chỉ mơ màng ngồi trên đất, tựa như mất hồn, chỉ có Tạ Tùng Tuyển ôm chặt lấy
y. Năm đó Từ Thế Xương còn nhỏ, không hiểu cảm giác lúc đó của Bùi Trường Hoài, hiện tại y đã hiểu.
Từ Thế Xương lòng rối như tơ, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Y là công tử bột có tiếng trong kinh, cái tốt không học, tật xấu đầy mình, nếu bàn về phong hoa tuyết nguyệt, y nhất định là cao thủ số một, nhưng nếu nhắc tới chuyện triều chính, muốn nghe hiểu thôi cũng đã phí sức.
Gió lạnh nổi lên, sợ hãi nhanh chóng bao trùm Từ Thế Xương, y muốn tìm người giúp, nhưng lại không biết nên nói với ai, một chuyện không bằng không chứng lại hoang đường như thế, ai sẽ tin đây?
Nếu tin rồi, thì họ có thể làm được gì?
Chuyện này còn tiềm tàng nhiều nguy cơ, nếu lỡ đánh cỏ động rắn càng lại gây ra hậu quả khôn lường, càng ít người biết càng tốt.
Y còn đang do dự, một ý nghĩ thoáng qua đầu, dáng hình hiện lên trong đầu y lại là Triệu Quân.
Từ Thế Xương định thần, lập tức quyết định, nhanh chân chạy đến noãn các bên hồ tìm hắn.
Đầu Triệu Quân đau như búa bổ, chợp mắt trên phản, còn chưa ngủ sâu đã bị Từ Thế Xương lay tỉnh.
Hắn ôm đầu ngồi dậy, mệt mỏi hiện rõ trên mặt, ánh mắt cũng tối mờ: “Tốt nhất là ngươi phải có chuyện gấp.”
“Không còn gì gấp hơn.”
Từ Thế Xương nghiêm mặt thuật lại nguyên văn lời Tân Diệu Như nói, cũng biết đạo nghĩa mà giấu tên Tân Diệu Như.
Triệu Quân quả nhiên cũng hỏi: “Ngươi nghe chuyện này từ đâu?”
Từ Thế Xương đáp: “Huynh đừng có quản chuyện này! Lãm Minh, nể mặt ta, cứu Trường Hoài ca ca lần này đi.”
Triệu Quân lập tức bật cười: “Bùi Dục đến Tẩu Mã Xuyên chứ không phải đến thanh lâu, nguy cơ tứ phía không phải là chuyện bình thường sao? Y vì muốn giành vị trí chủ tướng với ta mà không từ thủ đoạn, ta cũng không phải phường ti tiện, bị chà đạp còn phải đi cứu người chà đạp mình.”
Nói rồi hắn nhắm mắt, nằm xuống muốn ngủ tiếp.
Từ Thế Xương ngồi xuống phản, gấp gáp nói: “Lãm Minh, nếu huynh thật sự là người thù dai thì lúc nãy đã không cứu Nguyên Thiệu rồi, Từ Thế Xương ta tự nhận bất tài, nhưng về chuyện nhìn người thì không sai vào đâu được. Huống hồ chuyện này không chỉ liên quan đến một mình Trường Hoài ca ca, nếu y thật sự xảy ra chuyện, đối với Đại Lương, đối với dân chúng mà nói đều là tai họa, nhưng hiện tại ta không có chứng cứ trong tay, trừ huynh ra ta không biết nên tìm ai khác.”
Triệu Quân không nhúc nhích, tự nhủ với lòng phải cứng rắn từ chối, Từ Thế Xương lại lôi công phu mè nheo ra: “Lãm Minh, ca ca tốt của ta, coi như là ta cầu xin huynh, ta cầu xin huynh đó? Huynh chỉ cần cho ta một biện pháp, cho dù chỉ là một gợi ý thôi cũng được.”
Trầm mặc một lát, Triệu Quân lại ngồi dậy, lười nhác hỏi: “Ngươi cầu xin ta?”
“Ta cầu xin huynh!” Từ Thế Xương lập tức lên tinh thần, sợ rằng không đủ chân thành còn đứng lên vén áo: “Ta thật lòng cầu xin huynh! Huynh muốn ta dập đầu cũng được.”
Từ Thế Xương khéo léo lanh lợi đã quen, lúc cha y Từ Thủ Chước cầm chổi lông gà muốn đánh y, y có thể vì xin giảm mấy roi mà bảo quỳ là quỳ, bảo nhận sai là nhận sai, mặt mũi tôn nghiêm gì đó đều không cần, hơn nữa lần này là vì Bùi Trường Hoài, quỳ lạy Triệu Quân một chút cũng không sao.
Thấy Từ Thế Xương định quỳ thật, Triệu Quân đưa tay nắm vai y: “Dưới gối nam nhi có vàng, ai mà cần ngươi quỳ, cứ chuẩn bị hai con ngựa tốt cho ta là được.”
Hai mắt Từ Thế Xương sáng rỡ: “Huynh đồng ý rồi? Thật chứ?”
Rõ ràng chuyện vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng lời đáp ứng của Triệu Quân làm Từ Thế Xương an tâm không ít, giống như chỉ cần có người này thì thế gian không còn chuyện gì đáng lo ngại.
Triệu Quân mỉm cười đáp: “Thêm một chầu rượu.”
Từ Thế Xương nhào tới ôm vai hắn: “Chuyện này có gì khó? Sau này ta mời huynh uống rượu cả đời!”
…
Ngày đó Bảo Nhan Tát Liệt bại trận dưới tay Bùi Trường Hoài, A Thiết Na rất nhanh bước ra khỏi doanh trướng, tuyên bố với dân chúng giết cừu chiêu đãi bằng hữu Đại Lương, hắn liền biết việc đàm phán với A Thiết Na đã thất bại hoàn toàn.
Hắn từ nhục nhã biến thành phẫn nộ, muốn ra tay nhưng bị thuộc hạ ngăn lại mới tránh được song phương giao chiến. Tát Liệt cũng biết rõ phải lấy đại cục làm trọng, chỉ đành nuốt xuống cục tức này, rời khỏi địa giới Nhu Thố.
Đám người Đại Lương ở lại Nhu Thố làm khách.
Bùi Trường Hoài ăn mấy chùy của Tát liệt, sau lưng đều xanh tím, nội thương cũng không nhẹ, tranh thủ thời gian đàm phán cùng A Thiết Na mà dưỡng thương, đã nửa tháng trôi qua, thương thế cũng dần bình phục.
A Thiết Na và bộ hạ của nàng thương lượng mấy ngày, cuối cùng cũng đáp ứng điều kiện của Bùi Trường Hoài, lập tức chuẩn bị binh mã, chỉ đợi khai chiến.
Bùi Trường Hoài thấy chuyện đã xong, kính A Thiết Na ba chén.
A Thiết Na hỏi y lúc nào định công hạ Thương Lang, Đại Lương rốt cuộc có tính toán gì, tại sao lại bảo nàng án binh bất động chờ đợi thời cơ.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, đám người Vệ Phong Lâm và Chu Chú đã xâm nhập vào nội bộ Tuyết Lộc, nếu muốn nội ứng ngoại hợp thì phải khớp thời gian, một khắc cũng không thể bỏ lỡ.
Bùi Trường Hoài từ biệt A Thiết Na, theo binh mã trở về cửa Tuyết Hải.
Đêm đến, họ dừng chân giữa rừng, binh sĩ gom củi nhóm lửa, không dựng lều, tựa lưng lên cây tối tá túc một đêm, trời vừa sáng là tiếp tục lên đường.
Trăng nơi biên cảnh dường như sáng hơn trăng chốn kinh thành, tròn vành vạnh giữa trời, rải ánh sáng bàng bạc khắp rừng cây, tựa như vừa rơi một tầng sương tuyết.
Hạ Nhuận đi lấy nước cho Bùi Trường Hoài, đưa thuốc cho y, dặn dò phải uống đúng giờ.
Bùi Trường Hoài vừa uống thuốc vừa nghĩ đến lời cảnh báo của A Thiết Na. Phụ tử Chử Tô Lặc dường như nắm rõ mọi hành tung và tính toán của y, là bọn họ thông minh dự đoán được y sẽ đến Nhu Thố hay là, dưới tay y có kẻ tiết lộ quân tình?
Nếu bên cạnh y thật sự có nội gián, Bùi Trường Hoài nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn.
Trong lúc suy ngẫm, đột nhiên y nghe thấy tiếng lá cây dao động, có kẻ đang tới, âm thanh cực kỳ mỏng manh, không dễ phát hiện, y theo bản năng đến bên cạnh Hạ Nhuận.
Mũi tên vút ra khỏi màn đêm, lẽ ra đã xuyên qua thân thể Hạ Nhuận, lúc này chỉ lướt qua cánh tay Bùi Trường Hoài, biến mất giữa rừng cây.
Hạ Nhuận lúc này mới sực tĩnh: “Ám tiễn! Có kẻ mai phục!”
Ngay sau đó, một cơn mưa tiễn như sao băng vụt tới, Bùi Trường Hoài lập tức giương kiếm đỡ tiễn. Binh lính đi tuần xung quanh không có động tĩnh, hẳn là đã bỏ mạng, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, doanh địa hiện tại đã hoàn toàn nằm trong quỹ tích của cung tiễn, hoàn toàn rơi vào bẫy.
Bùi Trường Hoài ra lệnh cho binh sĩ nhanh chóng lên ngựa rời khỏi, cũng may binh lính được chọn đi lần này được huấn luyện rất tốt, không đến nỗi bị dọa đến mất đi phương hướng, rất nhanh sau đó, bọn họ tìm được khe hở trong cơn mưa tiễn, theo sau Bùi Trường Hoài chạy thoát.
Tiếng ngựa kinh tâm động phách vang vọng trong rừng, những kẻ mai phục hiển nhiên là bậc tài cưỡi ngựa, chạy trong rừng cây cứ như chạy trên bình nguyên, theo sát ngay sau đám người Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài quay đầu lại, đã thấy thích khách ngay ở phía sau, không nhiều, tổng cộng có mười hai người, lúc cưỡi ngựa lại có thể
giương cung tên, mỗi một phát đều chuẩn xác, thân thủ thế này, tuyệt đối không phải thích khách bình thường.
Mười hai hắc kỵ Ưng Đàm?
Tại sao bọn họ lại có mặt ở đây?
Ưng Đàm đã về tay Thương Lang chủ Chử Tô Lặc, chẳng lẽ là Chử Tô Lặc phái bọn họ đến?
Nghi vấn trùng trùng, nhưng chẳng còn thời gian để Bùi Trường Hoài suy nghĩ.
Mười hai hắc kỵ Ưng Đàm nổi danh ở Đại Lương, nếu giao đấu trực tiếp với bọn họ, chỉ mười hai người thôi mà có thể đối đầu với hàng trăm tướng sĩ, ai nấy tinh thông đao kiếm, cung tiễn bách phát bách trúng, chỉ cần nghe danh thôi cũng đã làm cho nhiều người sợ hãi.
Từng binh từng tốt của Đại Lương trúng tiễn bỏ mạng, Bùi Trường Hoài cắn chặt răng, nếu chỉ chạy trốn thì ưu thế của kẻ địch sẽ càng cường liệt, đào thoát không phải cách hay, chỉ còn một chiêu tuyệt địa phản sát!
Bùi Trường Hoài ngẩng đầu nhìn núi cao đồ sộ trước mắt, lập tức hạ lệnh: “Vào núi!”
Tiếng gió đìu hiu trong hẻm núi, tựa như ai oán.
Sau khi lên núi, Bùi Trường Hoài tạm thời cắt đuôi được mười hai hắc kỵ, bước qua một mảng rừng rậm, y phất tay ra hiệu, để cho đội ngũ ẩn nấp vào rừng.
Hắc kỵ đuổi đến, chỉ thấy ngựa, người đã mất tăm.
Hắc kỵ Ưng Đàm truy lùng theo vết móng ngựa, giờ đây mất dấu, chỉ có thể dừng ngựa phán đoán phương hướng. Lúc này, những bóng đen đột nhiên từ trên cao rơi xuống, không kịp phản ứng, hai cái đầu lâu đã rời khỏi cổ.
Bùi Trường Hoài và Hạ Nhuận thành công, máu tươi bắn khắp người họ.
Binh sĩ cùng mai phục có kẻ thất bại, bị hắc kỵ trở tay gi/ết ch/ết, chỉ trong chốc lát, mùi tanh ngọt của máu đã lan cả một góc rừng.
Bùi Trường Hoài giao thủ vài chiêu với hắc kỵ, liền xoay người lên ngựa, tiếp tục chạy vào rừng.
Bùi Trường Hoài vừa đánh vừa lùi, dẫn mười hai hắc kỵ vào bẫy, chớp mắt đã giết thêm được hai tên.
Bảy tên còn lại biết mình không thể để cho Bùi Trường Hoài dắt mũi nữa, nhiệm vụ lần này là đoạt lấy tính mạng Bùi Trường Hoài, bằng mọi giá phải hoàn thành.
Bọn họ phái hai người giao đấu với thủ hạ của y, một người đuổi riết Hạ Nhuận, bốn người còn lại trực tiếp đuổi tới truy sát Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài có nhanh hơn nữa cũng không tránh khỏi tình thế cùng đường mạt lộ.
Lúc này, ánh trăng sáng rỡ, gió vù vù réo rắt bên tai.
Bùi Trường Hoài bất giác ngẩng mắt nhìn trời, lúc y hồi thần lại mới nhận ra phía trước chỉ là một phiến sương mù dày đặc, nhất thời kinh hãi, lập tức ghìm cương, nhưng giờ đã muộn, ngựa một đường xông về phía trước. Bùi Trường Hoài dứt khoát bỏ ngựa, phi thân nhảy xuống, nhìn ngựa rơi vào vực thẳm, chỉ nghe tiếng hí thê thảm vang vọng.
Bốn hắc kỵ phía sau đã đuổi tới, bọn họ xuống ngựa, cầm đao trong tay, mũi đao nhất tề chĩa về phía Bùi Trường Hoài. Một tên cất giọng nói: “Xem như ngươi có bản lĩnh, giết nhiều huynh đệ của chúng ta như thế, muốn ch/ết thế nào?”
Bùi Trường Hoài lau sạch vết máu trên kiếm, bình tĩnh đáp: “Nhiều lời.”
Vừa dứt câu, cổ tay Bùi Trường Hoài chuyển động, trường kiếm xé gió mà tới, lưỡi kiếm đón trăng bạc, đâm về phía bốn hắc kỵ. Bọn họ mặt không đổi sắc, bình tĩnh tiếp chiêu.
Nếu là ngày thường, Bùi Trường Hoài lấy một chọi bốn còn có phần thắng, nhưng hiện tại y vẫn còn thương trong người, mỗi lần xuất chiêu lại thấy toàn thân đau nhói.
Trán y đã ướt mồ hôi lạnh, sức lực dần dần cạn kiệt, y bắt đầu phán đoán nhát đao xuất phát từ đâu, toàn dựa vào bản năng để chống đỡ.
Vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của Chính Tắc Hầu phủ, y quyết tâm phải chiến đấu đến cuối cùng.
Không quá mười chiêu, hô hấp của Bùi Trường Hoài đã trở nên nặng nề, đã là nỏ đã hết đà, lưỡi đao chém tới, Bùi Trường Hoài lùi lại tránh né, bất giác đã bị ép đến bên bờ vực, bước chân hụt hẫng, lập tức ngã người vào vực thẳm.
“Bùi Dục!”
Tiếng hô hoán như tê tâm liệt phế, tựa màn huyễn cảnh, Bùi Trường Hoài cho rằng đó là giọng của Triệu Quân. Giờ khắc này, trong lòng y lại không còn e sợ, chỉ có tiếc nuối.
Hóa ra cũng sẽ có ngày y hối hận, cận kề cái ch/ết, mới biết hối hận.
Hối hận đâm nhát kiếm ấy vào người Triệu Quân, hối hận dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để đoạn tuyệt.
“Triệu Quân…” Y thì thào.
Thân Bùi Trường Hoài như sao trời rơi vào lòng vực thẳm, tầng tầng mây mù xóa mờ ánh trăng treo.
Khoảnh khắc đó, một bóng dáng xé tan màn sương vời vợi ấy, Triệu Quân rẽ gió mà tới, xoay người ôm chặt lấy y.