Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 91




Ngày đó tại Quần Anh yến, có không ít kẻ xem thường Triệu Quân, chế nhạo xuất thân của hắn, hôm nay lại chẳng ai dám ra mặt bất kính.

Từ cửa phủ Thái sư đến đình viện, cho dù là người mang quan chức nhỏ nhoi hay vương tôn công tử nhìn thấy hắn đều cung kính gọi một tiếng “Triệu Đô thống”.

Từ Thế Xương dẫn Triệu Quân vào tiệc, thấy hắn hôm nay không mặc võ bào mà đổi sang một bộ văn sam rộng rãi, bớt đi mấy phần sắc bén thường ngày, đến gần còn có thể nghe được mùi rượu nhàn nhạt, xem ra là vừa tỉnh rượu.

Từ Thế Xương lo lắng hỏi: “Lãm Minh, gần đây sức khỏe huynh thế nào?”

Triệu Quân khoác vai Từ Thế Xương, cười nói: “Cùng uống với ngươi hai ba vò rượu cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu rượu không ngon thì ta đi về.”

“Haha, ta mua hết Hồ Bích nhất phẩm trong lầu Phù Dung cất trong phủ, Lãm Minh huynh muốn uống rượu ngon thì chỉ có thể tới phủ Thái sư thôi.” Từ Thế Xương ngừng giọng, lại chau mày nói: “Nhưng mà huynh không được uống nhiều, thương thế còn chưa lành, cứ thế này không tốt đâu.”

Nhắc tới Hồ Bích hắn lại nhớ tới cái người thích uống rượu này, tâm trạng lập tức chùng xuống, chỉ mỉm cười, không đáp lời Từ Thế Xương.

Triệu Quân đến thọ yến lần này, trừ chúc thọ Thái sư ra chỉ là vì uống rượu. Hết người này lại đến người khác đến kính rượu hắn, còn hắn cứ như muốn chuốc cho mình bất tỉnh nhân sự, ai đến nâng ly cũng uống.

Từ Thế Xương đi tiếp khách, nửa canh giờ sau quay lại đã thấy đám người kia như ong vây mật vây lấy Triệu Quân, có người cùng hắn đối câu đố, có kẻ cùng hắn kính rượu.

Triệu Quân lại thua một câu, trong tiếng cười lớn của đám đông, nụ cười vẫn treo trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cũng không trốn tránh, dứt khoát ôm bầu rượu lên uống, hào sảng tiêu sái.

Từ Thế Xương chứng kiến hết thảy, lòng như lửa đốt, vết thương của Triệu Quân chưa lành, làm sao có thể uống nhiều rượu như thế? Y vội vàng chen vào, cất lời giải tán đám đông.

Triệu Quân dường như chưa tận hứng, đặt vò rượu xuống, cao giọng hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Giọng nói của hắn đã hàm hồ, xem ra là đã say quắc. Từ Thế Xương không dám trực tiếp chống đối hắn, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ta có mời mấy cô nương hát khúc Tần Hoài, đưa huynh đi nghe thử nhé.”

Y đỡ Triệu Quân đến đài hát ở hậu viện, thuận tiện để mùi men trên người hắn tản đi bớt. Từ Thế Xương một thân kiều quý, khí lực cũng không thể so với người luyện võ thường niên như Triệu Quân, vác trên vai một tên ma men nặng trịch, đến giữa đường đã mệt muốn đứt hơi, chỉ có thể dừng lại bên đình hóng mát cạnh hồ ngồi nghỉ một lát.

Triệu Quân mềm oặt ngồi trên ghế mỹ nhân, men say đã thấm, làm cho hắn có chút khó chịu, nhưng chút vụn vặt này làm sao so được với chuyện Bùi Trường Hoài gây ra?

Ánh trời hoàng hôn vàng cam, lại quyện thêm chút sắc đỏ thẫm, như màu vẽ rơi trên áo hắn.

Từ Thế Xương mở quạt, phất gió vào người hắn, than thở: “Người gặp lúc sa sút uống rượu giải sầu ta còn hiểu được, nhưng hiện tại trong kinh thành này còn ai đắc ý như Triệu Lãm Minh huynh không, huynh lại uống thành ra cái dạng này, cần gì phải làm khổ mình như thế?”

Triệu Quân chỉ cười đáp: “Đời người đắc ý mới nên tận tình vui sướng.”

(Trích Thương tiến tửu – Lý Bạch)

Bọn họ câu được câu mất cùng nhau nói chuyện.

Ở gần đó, năm thiếu niên đứng bên bờ hồ, túm tụm lại vây lấy một đứa nhỏ, bọn họ một lúc lại lớn tiếng tranh cãi, một lúc lại cười lớn.

“Hỏi ngươi là ai, ngay cả tên cũng không biết nói? Rốt cuộc là tên ngốc của nhà nào?”

“Nè, con diều ngươi nhặt là của ta, mau trả đây!”

Đứa trẻ bị bao vây ôm chặt lấy chiếc diều trúc hình chim yến, không ngừng lùi về sau: “Không, không phải… tam thúc, tam thúc… của ta… làm cho mà…”

“Tam, tam, tam thúc của ngươi là ai?” Thiếu niên cố ý bắt chước đứa trẻ: “Bớt nói dối, đây là diều của ta! Rốt cuộc ngươi có trả không?”

“Không, không!” Sắc mặt của đứa trẻ đầy sợ hãi, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.

Thiếu niên mất kiên nhẫn, giơ tay muốn giành lấy, đồng bạn của nó cũng tiến lên một bước.

Từ Thế Xương nhìn thấy sắp có đánh nhau, định nhìn xem là trẻ con nhà nào, đến lúc nhìn rõ, đứa trẻ ôm diều không phải Bùi Nguyên Thiệu sao?

“Nguyên Thiệu?” Từ Thế Xương nóng máu, xắn tay áo mắng to: “Giỏi lắm, một đám nhóc con dám cả gan tác oai tác quái trong phủ Thái sư!”

Y vừa muốn bước sang đánh bọn chúng một trận lại thấy Bùi Nguyên Thiệu không biết bị ai đẩy một cái, trượt chân, chớp nhoáng rơi vào trong nước.

Đám thiếu niên ấy nhìn thấy Bùi Nguyên Thiệu ngã xuống hồ, nhất thời không biết làm sao, tay chân cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.

Từ Thế Xương kinh hãi: “Không xong rồi, Nguyên Thiệu!”

Y vừa hét lên đã nghe một tiếng rơi trong nước, xoay đầu chỉ thấy bóng dáng Triệu Quân nhẹ tựa lông hồng ngập trong sóng xanh, vừa rơi vào hồ đã không còn tông ảnh, chỉ thấy hoa nước lay động.

Từ Thế Xương lòng như lửa đốt: “Lãm Minh!”

Trong chốc lát, lại là một trận sóng mãnh liệt, Triệu Quân ôm Bùi Nguyên Thiệu nổi trên mặt nước, nhanh chóng cập vào bờ.

“Người đâu! Người đâu!” Từ Thế Xương nhìn một lớn một nhỏ đã ướt sũng, vội vàng hô hoán: “Gọi đại phu tới, mau lên!”

Bùi Nguyên Mậu và hạ nhân của Hầu phủ đang đi tìm Bùi Nguyên Thiệu, lúc này nghe tiếng hô hoán mới biết Nguyên Thiệu rơi xuống nước.

Cả người Bùi Nguyên Mậu run lên, mặt mũi trắng bệch chạy đến, nhìn thấy Nguyên Thiệu đang nằm trên đất, Triệu Quân quỳ bên cạnh nó, vành mắt đỏ hoe, dùng lực ép lên ngực Nguyên Thiệu, lại độ khí, đến khi nó ho sặc sụa, ói ra hết nước, bình ổn lại hô hấp Triệu Quân mới nhẹ nhàng thở ra.

Bùi Nguyên Mậu ngây người một lát mới vội vàng cảm tạ Triệu Quân, lại bế Nguyên Thiệu lên, nhìn thấy nó đã tỉnh lại, Bùi Nguyên Thiệu càng ôm chặt: “Sao đệ cứ chạy lung tung mãi thế? Đệ làm ta sợ gần ch/ết!”

Bùi Nguyên Mậu nghĩ lại vẫn còn sợ, xém chút nữa đã khóc òa lên. Nguyên Thiệu vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ nắm chặt tay áo ca ca, nhỏ giọng: “Diều, diều của đệ… tam thúc làm, cho đệ…”

Bùi Nguyên Mậu lau mắt: “Lúc này còn nghĩ đến diều.”

Từ Thế Xương cũng đã đưa đại phu đến, một bên bồi lễ tạ lỗi, một bên gọi hạ nhân đến bế Nguyên Mậu đến noãn các thay y phục, để cho đại

phu kiểm tra xem có vấn đề gì không.

Bùi Nguyên Mậu lo lắng cho đệ đệ, cũng cất bước đến noãn các.

Từ Thế Xương lại xoay đầu nhìn đám nhóc muốn giành diều: “Các ngươi có biết đứa trẻ đó là con cháu nhà ai không? Nếu có xảy ra chuyện gì ngay cả Hoàng thượng không không tha cho các ngươi! Mau đến tiền viện đợi cha nương các ngươi đến đón!”

Lúc Từ Thế Xương tức giận chẳng khác hung thần ác sát là bao, đám nhóc này chỉ muốn lấy diều, không ngờ lại hại Bùi Nguyên Thiệu té xuống hồ, bị Từ Thế Xương nạt một trận, lập tức òa khóc.

Từ Thế Xương lại nói: “Các ngươi còn mặt mũi khóc? Được rồi, mau dẫn bọn chút đi khuất mắt ta! Cút xa một chút!”

Hạ nhân nhanh chóng đưa bọn nhóc rời đi, Từ Thế Xương mới đến xem Triệu Quân ra sao.

Y phục trên người hắn đã ướt đẫm, nước lăn dài trên tóc mai, sườn mặt, đôi mắt càng sâu thẫm, càng hiện rõ làn da trắng bệch.

“Cũng may có huynh ở đây, nếu không không biết mọi chuyện sẽ ra sao. Nếu Trường Hoài biết chuyện nhất định sẽ nhớ ân tình này đến hết đời, tuy Nguyên Thiệu không phải thân sinh, nhưng huynh ấy yêu thương nó chẳng khác gì con ruột.”

Một màn này cũng dọa Từ Thế Xương cũng sợ hết hồn, ngồi một lúc mới đứng dậy giơ tay trước mặt Triệu Quân muốn kéo hắn dậy: “Không sao chứ?”

Triệu Quân không nắm tay y, chỉ mở rộng cổ áo, đến khi hô hấp nhẹ nhàng trở lại mới đáp: “Không sao, chỉ hơi đau đầu một chút.”

Từ Thế Xương mỉm cười: “Ta đã nói huynh đừng uống nhiều mà huynh không nghe, giờ đau đầu rồi thấy chưa? Ta đưa huynh đi thay y phục.”

Triệu Quân mượn tay y làm điểm tựa đứng dậy, bước chân có chút chập choạng, trước mắt cũng choáng váng, đợi một chút, hắn lại cúi người nhặt chiếc diều đã nhăn nhó không thành hình nằm dưới đất lên.

Từ Thế Xương đưa Triệu Quân đến một gian noãn các khác, bên trong đã đốt sẵn an thần hương, hạ nhân đem quần áo lên, hầu hạ hắn thay y phục.

Sắp xếp xong cho Triệu Quân, Từ Thế Xương mới cất bước đến tiền viện xử lý đám nhóc kia, làm rõ ràng mọi chuyện.

Không lâu sau, hạ nhân trong phủ Thái sư tìm thấy một con diều chim yến có phần tương tự với con diều trong tay Nguyên Thiệu, mới vỡ lẽ ra đây là hiểu lầm.

Mấy đứa nhóc này đều là con cái nhà quan, phụ mẫu biết chuyện bọn chúng đắc tội tiểu công tử của Chính Tắc Hầu phủ, lập tức xanh mặt, vội vàng dẫn con trẻ đến tạ lỗi với Bùi Nguyên Thiệu và Bùi Nguyên Mậu.

Nguyên Thiệu ngây thơ chưa biết chuyện, luôn miệng nói với ca ca “không trách bọn họ là đệ không tốt”, Nguyên Mậu vốn cũng là người dễ mềm lòng, lại thêm Từ Thế Xương ra mặt hòa giải, cuối cùng cũng không làm lớn chuyện.

Nhưng trải qua một trận giày vò, Từ Thế Xương cũng mệt lả người, hứng thú tham gia yến tiệc cũng mất. Trời cũng dần tối, Từ Thế Xương chỉ muốn tìm một chỗ mà vùi đầu ngủ, dĩ nhiên là có mỹ nhân mềm mại bầu bạn càng tốt.

Y vừa đi vừa nghĩ, bước qua bục cửa, cất bước tới nơi vắng bóng người, đột nhiên có một bàn tay bắt lấy y, kéo y đến phía sau hòn non bộ.

Từ Thế Xương cảnh giác lên tiếng: “Kẻ nào?” “Câm miệng.”

Bóng dáng cao gầy đứng trong ánh sáng ảm đạm ít ỏi, mặc áo đen, đội nón, giọng nói mềm mại của nữ nhân vang lên.

Từ Thế Xương nheo mắt, nữ nhân đó gỡ nón xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú, đường nét tuy rằng mềm mại nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

Nhìn rõ người tới là ai, Từ Thế Xương xém chút tức ch/ết.

Y hừ hừ hai tiếng, trào phúng: “Đây không phải là phượng hoàng mà gà hoang không xứng à? Tân tiểu thư, à không, Tạ đại công tử sắp được phong Quận vương rồi, ta phải kêu ngươi một tiếng Quận vương phi mới đúng chứ.”