Hạ Nhuận vội bước lên, thì thầm với Bùi Trường Hoài: “Hầu gia, cẩn thận có bẫy.”
Kỳ quái ở chỗ, bọn họ đến Nhu Thố cầu viện, sao Bảo Nhan Tát Liệt cũng vừa khéo có mặt tại nơi này? A Thiết Na muốn Bùi Trường Hoài giao thủ với Bảo Nhan Tát Liệt là có mục đích gì?
Tuy rằng trước giờ Nhu Thố và Đại Lương vẫn luôn bảo trì hòa bình, nhưng hiện tại cũng không thể đảm bảo Nhu Thố sẽ không tiếp tay cho Thương Lang đối phó Đại Lương, bọn họ dẫu sao cũng cùng chảy dòng máu của Bắc Khương.
Bảo Nhan Tát Liệt vừa nhắc tới hai người ca ca của Bùi Trường Hoài, cho là hắn muốn dùng lời nói lột da róc xương y cũng không quá đáng, nhất định là muốn Bùi Trường Hoài mất đi lý trí và bình tĩnh.
Sau bình phong, A Thiết Na mỉm cười: “Tốt lắm, tỉ võ chỉ nên đến thắng là dừng, tốt nhất đừng hiếp người quá đáng, hai vị đều là sứ thần, vai mang trọng trách, xin hãy thủ hạ lưu tình.”
Tát Liệt dùng tiếng Bắc Khương đáp lời nàng: “Thủ hạ lưu tình? A Thiết Na, lúc ta đến thủ hạ của nữ quân có thủ hạ lưu tình với ta không, nữ quân rốt cuộc là người Bắc Khương hay người Lương Quân?”
Giọng nói của hắn mang theo phẫn nộ.
Hạ Nhuận thấy tình hình không ổn, vốn muốn khuyên ngăn Bùi Trường Hoài, Bảo Nhan Tát Liệt đã xông tới, chùy sắt như sấm gầm trực tiếp đập về phía Hạ Nhuận. Bùi Trường Hoài giơ tay đẩy Hạ Nhuận ra, trở kiếm chống trả.
Nhưng trường kiếm cũng y làm sao chống lại được cây chùy sắt to tướng, tiếng vũ khí va chạm vang rền, lưỡi kiếm chịu lực, rúng động cả cánh tay Bùi Trường Hoài.
Từng thớ cơ trên tay phải như muốn nứt ra, Bùi Trường Hoài lùi về phía sau, tay trái nắm chặt cổ tay mình, cố gắng khống chế cơn run rẩy.
Tát Liệt cười lớn, hai cây chùy sắt trong tay tiếp tục đánh tới, thứ này nặng ngàn cân, tốc độ lại nhanh như chớp, trái phải phối hợp chặn đứng mọi thế phản công của Bùi Trường Hoài.
Chùy sắt rẽ gió, mấy lần lướt qua người Bùi Trường Hoài, làm Hạ Nhuận kinh hãi không thôi.
Người của Nhu Thố đều tự giác tránh đường, hứng chí bừng bừng đứng bên cạnh quan sát.
Tiếp theo đó, Bùi Trường Hoài trong thế bị đối phương truy kích, giơ tay xoay mũi kiếm, nhanh như cắt, đâm vào chỗ yếu hại trên ngựa, cho dù góc độ bị chùy sắt hạn chế nhưng cũng đủ làm Tát Liệt nứt một vết thương, làm hắn phải tránh sang.
Ngực Tát Liệt bắt đầu rớm máu, đau đớn làm hắn càng hưng phấn, mỉm cười nhìn Bùi Trường Hoài: “Không tồi, ngươi cũng có chút bản lĩnh. Ca ca ngươi, kẻ dùng kiếm, ta không nhớ rõ tên hắn, lúc ở chiến trường bị ta đập nát mười ngón tay, ngay cả kiếm cũng không thể cầm nổi.”
Người trong lời hắn là đại ca Bùi Văn.
Bùi Trường Hoài thất thần, Tát Liệt nắm được cơ hội, nhanh chóng nâng chùy muốn đập vào ngực y, cho dù y né kịp, cũng bị quán tính của chùy làm cho chao đảo, vội lui về phía sau miễn cưỡng đứng vững trở lại.
“Lúc đó hắn hét to đến nỗi tai ta cũng đau nhói, binh sĩ chém một đao mới chịu im lặng.” Tát Liệt cố ý khiêu khích, nói như thể tiếng gào thét của con người làm hắn phiền ghét: “Một tên chủ tướng trước khi ch/ết lại ti tiện như thế, quả thật là mất mặt vô cùng, tướng sĩ Lương Quốc hóa ra cũng chỉ có thế.”
“Bảo Nhan Tát Liệt!”
Bùi Trường Hoài gần như thét gào, trường kiếm như gió lao tới.
Tát Liệt bình tĩnh chống lại những đường kiếm rối rắm của y, nhìn thấy sắc mặt Bùi Trường Hoài lại càng hứng chí: “Ồ, đúng rồi! Bùi Văn, ta nhớ ra tên của hắn rồi. Ta chém đứt chân nhị ca người tặng hắn làm quà gặp mặt, vẻ mặt của hắn lúc đó giống hệt với người bây giờ!”
Hắn cười lớn, càng thêm cuồng dã. Bùi Trường Hoài ôm nỗi đau trong lòng, khuôn mặt chỉ còn thù hận, gằn giọng: “Ngươi muốn ch/ết!”
Kiếm pháp của Bùi Trường Hoài hơn người ở chỗ linh hoạt nhẹ nhàng, biến hóa đa đoan, lúc này trong lòng rối loạn, chiêu pháp cũng rối tung, mất đi nhẹ nhàng vốn có, động tác cũng bị giảm tốc.
Tát Liệt chiếm được thế thượng phong, đắc ý nói: “Ngươi chẳng có cách nào để bản thiếu chủ nhớ tên ngươi.”
Nếu Bùi Trường Hoài đối đầu với một đối thủ tầm thường thì còn có thể nắm được phần thắng, nhưng đôi chùy này của Bảo Nhan Tát Liệt cứ như dời non lấp bể, uy lực vô cùng, lại thêm phép khích tướng, hết lần này đến lần khác chọc vào nỗi đau của y.
Bùi Trường Hoài càng lúc càng thất thế, Hạ Nhuận sợ Bùi Trường Hoài bị thương, chỉ muốn xông lên giúp y giải vây, nhưng nếu như vậy, lần này đến Nhu Thố xem như là công cốc.
Đúng lúc hắn đang do dự, Tát Liệt đập chùy lên lưng Bùi Trường Hoài, Bùi Trường Hoài ngã ra đất, hít vào một hơi, yết hầu chỉ toàn mùi tanh, lập tức phun ra một ngụm máu.
Hạ Nhuận và binh sĩ đều kinh hãi: “Hầu gia!”
Đầu Bùi Trường Hoài ong ong, chỉ nhìn thấy đất trời chao đảo, ánh mặt trời dường như càng chói chang, làm mắt y cay xè, nhất thời không mở nổi.
Trong lúc mơ hồ, Bùi Trường Hoài nghe ngàn tiếng gọi vang vọng bên tai, từng tiếng từng tiếng một gọi tên y, Trường Hoài, có lẽ phụ thân, có lẽ là huynh trưởng, hay là Tùng Tuyển.
Dường như đều không phải, trước mắt y hiện lên tư thế hiên ngang của Triệu Quân ở hội tỉ võ, song kiếm của Hạ Nhuận chặt chẽ không điểm yếu, đứng trước cây giáo thẳng tắp trong tay hắn lại không còn đường thắng.
Bóng dáng mơ hồ của Triệu Quân phảng phất trong đầu óc Bùi Trường Hoài, hắn cong đôi mắt đào hoa, chẳng biết là vui hay giận.
“Không thích ăn ngọt mà lại thích chịu khổ.”
Trong sương mù, dáng hình ấy càng rõ ràng, không phải là Triệu Quân mà là nụ cười khinh miệt của Tát Liệt: “Hiện tại xin tha cũng không muộn.”
Mùi tanh nồng của máu vẫn còn vấn vương trong miệng Bùi Trường Hoài, y không nhận thua, cũng không xin tha. Khuôn mặt Tát Liệt trầm xuống, giáng chùy xuống.
Đám người Hạ Nhuận kinh hãi, hiện tại xông đến cứu người đã muộn, cũng may Bùi Trường Hoài kịp hồi thần, lăn người tránh khỏi, lại bật dậy né đi mới tránh được một đòn chí mạng.
Hạ Nhuận sợ hãi đến độ gan muốn nứt ra, vội vàng bước tới sau lưng Bùi Trường Hoài: “Hầu gia, ngài sao rồi?”
Bùi Trường Hoài giơ tay gạt đi máu tươi trên môi, dần lấy lại bình tĩnh.
Cũng không biết tại sao lúc này lại nghĩ đến Triệu Quân, nếu thật sự bại trận dưới tay Tát Liệt, phụ thân huynh trưởng và Tùng Tuyển nhất định sẽ đau lòng cho y, nhưng tên Triệu Quân đó biết đâu sẽ dùng toàn lực chế nhạo y không biết tự lượng sức mình, tự làm tự chịu.
Trên thế gian này, chỉ có Triệu Quân không được phép xem thường y.
Suy nghĩ này kéo Bùi Trường Hoài trở về hiện thực, y trầm ngâm một lúc, ném kiếm sang một bên, ra lệnh cho binh sĩ đi theo cùng: “Đem giáo đến đây!”
Người đó giơ tay dứt khoát ném giáo trong tay cho Bùi Trường Hoài, y vững vàng tiếp được, xoay một vòng rồi thủ thế, mũi giáo bạc dưới ánh mặt trời sáng lóa.
Tát Liệt nhìn y đổi sang dùng giáo, híp mắt quan sát, mới nói: “Thú vị rồi đây.”
Chỉ trong phút chốc, hai người tiếp tục cuộc chiến còn dang dở, Bùi Trường Hoài không quen dùng giáo, nhưng độ dài của vũ khí cũng giúp người sử dụng nó tăng thêm một phần sức mạnh, thêm cả thân thủ của Bùi Trường Hoài vốn phi phàm, cho dù chùy sắt của Tát Liệt có uy mãnh cỡ nào cũng không thể động tới Bùi Trường Hoài nữa.
Hạ Nhuận thấy Bùi Trường Hoài chỉ thủ không công, tựa như đùa giỡn mà vờn Tát Liệt xoay vòng vòng liền nhớ đến chiêu pháp của Triệu Quân lúc giao đấu với hắn ở hội tỉ võ, trước hết là bào mòn sức lực kẻ địch, sau có thừa cơ tiến công, thật sự là vừa lưu manh vừa vô lại!
Chùy sắt trong nay Tát Liệt cực kỳ nặng nề, vốn không thể kham nổi những trận chiến dai dẳng, qua mấy lần Bùi Trường Hoài né được đòn, hắn dần trở nên gấp gáp, càng gấp gáp lại càng để lộ kẽ hở.
Chỉ trong gang tấc, Bùi Trường Hoài chuyển thủ thành công, tận dụng ưu thế chiều dài của giáo đâm vào lòng ngực Tát Liệt, lại giơ chân đá hắn ngã trên đất, không đợi hắn đứng dậy, Bùi Trường Hoài đã dời giáo tới, mũi giáo nặng nề lạnh lẽo áp vào cổ hắn.
“Xin tha đi.”
Bùi Trường Hoài nắm chặt giáo, mu bàn tay đã nổi gân xanh, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút biểu tình.
Tát Liệt muốn dùng sức đẩy giáo của Bùi Trường Hoài ra, nhưng hắn đã lọt vào thế hạ phong, làm gì có chuyện thoát được dễ dàng như thế? Yết hầu cận kề mũi giáo, đau đớn đem đến sự ngột ngạt đáng sợ, cả người Tát Liệt run lên.
Bùi Trường Hoài càng ra sức, đôi mắt đỏ hồng.
Y nhớ tới lời kể của Tra Lan Đóa, Tát Liệt từng ngược đãi Tạ Tùng Tuyển ra sao.
Tạ Tùng Tuyển lúc nhỏ bất cẩn rơi xuống nước, nỗi sợ lưu lại chẳng phải là làn nước lạnh lẽo kia, mà là cảm giác cho dù có vùng vẫy đến thế nào cũng không thể thoát khỏi cảm giác ngộp thở thắt chặt buồng phổi.
Chỉ nghĩ đến cảm giác lúc đó của Tạ Tùng Tuyển, cảm giác sợ hãi như bóng ma vô hình đưa tay bóp nát trái tim Bùi Trường Hoài, mỗi một nhịp đập đều mang theo đau đớn chẳng thể diễn tả.
“Xin tha.”
Tát Liệt gần như sắp hôn mê tới nơi, trước mắt hắn chỉ thấy một mảng tối sầm, yết hầu không ngừng phát ra âm thanh nhọn hoắc, khó khăn mở miệng: “Tha, tha mạng…”
Bùi Trường Hoài hận không thể trực tiếp phanh thây hắn, nhưng cuối cùng, trước khi hắn triệt để tắt thở, đã buông tay.
Tát Liệt ho sặc sụa, mặt mũi đã sưng tím, thần sắc thống khổ thê thảm.
Bùi Trường Hoài rút ra một con dao găm, không đợi đám người phản ứng, y nâng dao găm, mũi dao lóe lên, Bùi Trường Hoài giơ tay đâm vào cánh tay Tát Liệt, máu tươi bắt lên khóe mắt y.
Dân chúng và tướng sĩ của Nhu Thố kinh hô một tiếng, tiếp theo sau đó là tiếng gào thét vì đau đớn của Tát Liệt.
“Hôm nay ta và ngươi đều là sứ thần, Bản hầu không giết ngươi, năm đó ngươi đánh bại phụ thân, huynh trưởng ta, sau này ta sẽ đánh bại ngươi trên chiến trường.” Bùi Trường Hoài lạnh giọng: “Đao này là vì Tạ Tùng Tuyển của Đại Lương, Tát Liệt, ngươi ngược đãi y, tàn sát binh sĩ Đại Lương, thiên lý khó dung! Từ nay về sau, ngươi nên nhớ cho rõ, ta chính là Chính Tắc Hầu Bùi Dục.”
Nói xong, y rút dao ra, đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tát Liệt cuộn tròn trên đất, lại giơ tay lau vết máu dưới khóe mắt: “Thương Lang thiếu chủ lúc này cũng có khác gì? Một chủ tướng lúc bại trận lại ti tiện thế này, quả thật vô cùng mất mặt.”
Tát Liệt bị sỉ nhục, mặt mày biến sắc, hắn ôm lấy cánh tay, giận dữ thét lên: “Bùi Dục! Bùi Dục! Ta phải giết ngươi! Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi!”
“Bản hầu chống mắt lên đợi.” Bùi Trường Hoài lau sạch dao găm, cất gọn bên hông, không để ý đến hắn nữa mà xoay người bước về phía lều trại của A Thiết Na.
Tướng sĩ Đại Lương vì Bùi Trường Hoài hoan hô, người Nhu Thố xem một màn này cũng lên tiếng khen tặng.
Thủ hạ của A Thiết Na đặt tay trên ngực, cúi người hành lễ với Bùi Trường Hoài, ra hiệu y đã đạt được tư cách nói chuyện với A Thiết Na, nhanh chóng dẫn y vào lều.
Thị nữ kéo bình phong trong lều sang một bên, lúc này Bùi Trường Hoài mới nhìn rõ dung mạo của A Thiết Na, nữ nhân này tầm ba mươi tuổi, một thân áo lông thú, phong thái hiên ngang.
A Thiết Na mỉm cười: “Bản quân lúc nãy còn sợ ngài gi/ết ch/ết Tát Liệt, phá vỡ quy củ, bản quân chỉ có thể giữ lại tính mạng của ngài để ăn nói với trên dưới cả Bắc Khương. Không ngờ ngài ôm thù hận to lớn còn có thể bình tĩnh như thế, phải biết người tài trong thiên hạ, xuất binh dễ thu binh khó, Hầu gia quả nhiên là anh hùng hảo hán. Mời ngồi.”
Bùi Trường Hoài đáp: “Đa tạ.”
A Thiết Na nói tiếp: “Bản quân biết lần này ngài đến là vì muốn cầu viện.”
Bùi Trường Hoài thẳng thắng thừa nhận: “Đúng thế, Bản hầu muốn nhờ nữ quân xuất binh giúp Đại Lương cứu Bảo Nhan Đồ Hải, giữ vững vương tọa.”
A Thiết Na mỉm cười: “Bảo Nhan Tát Liệt chỉ xin ta bàng quan đứng nhìn, không nhúng tay vào chuyện của Bảo Lộc, cũng đưa ra không ít lợi lộc, Chính Tắc Hầu, trong tay ngài lại có gì đây?”
Bùi Trường Hoài đáp: “Phụ tử Chử Tô Lặc là loại người gì, nữ quân chắc hẳn phải hiểu rõ hơn ta, Chử Tô Lặc thống nhất Ưng Đàm, Tuyết Lộc, Thương Lang, lấy gì đảm bảo hắn bỏ qua Nhu Thố? Môi hở răng lạnh, hôm nay để mặc Chử Tô Lặc chiếm lấy ngôi đại quân, mục tiêu của hắn chắc chắn sẽ là công hạ Nhu Thố.
Bản hầu có quyền cùng nữ quân ký một hiệp ước, nếu nữ quân đồng ý giúp Đại Lương cứu Bảo Nhan Đồ Hải, bình định nội loạn, có thể miễn
cho Nhu Thố ba năm không cần dâng cống, ngoài ra, Bản hầu sẽ chọn ra một trăm người thợ lành nghề, trong năm năm, truyền giáo cho Nhu Thố dệt lụa rèn sắt.”
A Thiết Na nhướng mày, hiển nhiên là đã động tâm.
Nhu Thố sùng bái võ thần, nhưng từ trước đến nay kỹ thuật luyện kim vẫn không đạt đến trình độ tinh xảo như Đại Lương, điều kiện của Bùi Trường Hoài lại vừa khéo động vào điểm này, chỉ trong năm năm nhưng lợi ích có thể kéo dài đến ngàn đời sau.
Nhưng cho dù là thế, A Thiết Na vẫn không gật đầu, chỉ nói: “Để bản quân suy nghĩ thêm.”
“Nữ quân còn chần chờ gì nữa?” Bùi Trường Hoài nói: “Nếu ngài muốn hợp tác với Tát Liệt thì đã không để ta giao thủ với hắn.”
A Thiết Na nhìn Bùi Trường Hoài, người này tuy trẻ tuổi nhưng trầm ổn thấu đáo, nàng bật cười: “Chính Tắc Hầu nói đúng, bản quân đúng là không muốn hợp tác cùng bọn họ, Chử Tô Lặc giết người như cỏ rác, bất kính Sất Gia Thần, nếu hắn làm chủ Bắc Khương không chỉ là tai họa của Nhu Thố. Nhưng…”
Ánh mắt của nàng chứa đầy suy tính: “Bản quân cũng không muốn hợp tác với ngài, bởi vì ta không rõ mình phải đối đầu với kẻ địch mạnh như thế nào. Chính Tắc Hầu, hôm qua Tát Liệt có nói với ta, nếu không có gì sai sót, sứ thần Đại Lương nay mai sẽ đến xin gặp, Tát Liệt chủ động mở lời cầu xin ta nhất định phải để hắn so chiêu với ngài, thế nên mới có một màn hôm nay.
Chính Tắc Hầu, ngài hiểu không? Hắn đã sớm biết ngài sẽ tới, biết được điểm yếu của ngài, phụ tử Chử Tô Lặc gần như đã nắm rõ hành tung và kế hoạch của ngài. Người Trung Nguyên không phải có câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao’, lần này xem như ngài may mắn thắng được hắn, nhưng… lần sau thì sao?”
Bùi Trường Hoài chau mày.
“Đây là nguyên nhân bản quân do dự.” A Thiết Na nói tiếp: “Nhưng mắt thấy thành ý của ngài, bản quân cần phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới có thể đưa ra quyết định. Sắc trời đã muộn, dân chúng ở đây kính ngưỡng anh hùng, nếu Hầu gia còn muốn bàn chuyện hợp tác, hôm nay nhất định phải lưu lại nếm thử liệt tửu của Nhu Thố ta!”
Bùi Trường Hoài cũng chỉ có thể làm thế, chắp tay kính lễ: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
…
Nội thành kinh đô Đại Lương không thiếu náo nhiệt, gần đây chuyện náo nhiệt nhất chính là đại thọ của Thái sư Từ Thủ Chước.
Tuy rằng Từ Thủ Chước không làm đại tiệc, nhưng ông ta làm quan trong triều lâu năm, học trò cũng nhiều, quan hệ như tơ tằm ngàn mối, người người liên tục đến phủ chúc thọ, náo nhiệt vô cùng.
Từ Thế Xương vận bộ y phục màu đỏ sẫm, tay cầm bầu rượu, ở ngoại viện chào hỏi khách khứa, y đang cười nói cùng một người bạn, kể đến chuyện yên chi trên môi cô nương nào ở lầu Phù Dung thơm nhất thì nghe hạ nhân báo Triệu Quân đã đến.
Mắt Từ Thế Xương sáng rỡ, nhét bầu rượu vào tay người kia, nói: “Ngươi khác có thể bỏ qua nhưng vị này ta phải đích thân ra đón rồi!”
Vị công tử đó bật cười: “Xem ra Triệu Đô thống này còn thơm hơn cả yên chi trên môi mỹ nhân ở lầu Phù Dung.”
Từ Thế Xương cười lạnh: “Ngươi nhớ rõ lời này, lát nữa ta đưa Lãm Minh vào ngươi lại nói trước mặt huynh ấy một lần rồi ngửi xem có thơm không.”
Người đó sợ y làm thật, vội nói: “Ta nào dám! Ngươi đừng hại ta!” Từ Thế Xương ôm bụng cười: “Đồ nhát gan.”