Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 89




Bọn họ nán lại Tuyết Hải bắt đầu chuẩn bị.

Hạ Nhuận đảm nhận việc tình báo, ngày nào cũng đi hết nơi này đến nơi khác, cả sức lực lẫn tinh thần đều kiệt quệ, thế nên đêm nay Bùi Trường Hoài lệnh hắn về nghỉ ngơi, để Vệ Phong Lâm canh đêm.

Bôn ba nhiều ngày cũng khiến tinh thần Bùi Trường Hoài sa sút, đêm ngủ không ngon, cứ mơ thấy bãi cát vàng khô cằn mênh mông vô tận.

Khung cảnh lặp đi lặp lại trong giấc mơ của Bùi Trường Hoài, thi thể chất đống trên đất, gió cũng tanh nồng mùi máu, thổi phất qua lá cờ Vũ Lăng rách nát.

Phía trước mặt Bùi Trường Hoài có một người đang đứng, người đó không mặc giáp mà chỉ vận võ bào, trên lưng thương tích chồng chất, tay cầm giáo bạc, máu hồng tí tách nhỏ, lan dài trên cát.

Người đó xoay thân, nhưng lại không phải người vẫn luôn tồn tại trong mộng Bùi Trường Hoài mà là Triệu Quân, y lạnh người, nỗi sợ thấu vào tim gan, vội vã chạy tới, hét lên: “Triệu Quân! Trở về đi, đến bên ta!”

Đáy mắt Triệu Quân chứa đầy thù hận: “Bùi Dục, ngươi đừng hối hận.” “Triệu Quân!”

Y chỉ biết mở to mắt nhìn vết thương trên lưng Triệu Quân nứt toát, cả người hắn hóa thành một đám sương mù màu máu, xương trắng lả tả rơi xuống.

Bùi Trường Hoài thấy lồng ngực mình như muốn nổ, khàn giọng thét gào: “Triệu Quân!”

Vệ Phong Lâm đứng gác bên ngoài, chỉ chừa lại đôi tai nghe ngóng, mắt đã đưa lên trời đêm bắt đầu đếm sao, đến nửa đêm thì chợt nghe tiếng động nhỏ truyền ra từ lều soái, liền bước vào, nhìn thấy Bùi Trường Hoài ngồi trên ghế.

“Hầu gia?”

Áo lót màu trắng của y đã ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực kịch liệt hít thở, bàn tay vẫn còn run rẩy, một lát sau, y mới ngẩng đầu lên nhìn Vệ Phong Lâm, chậm rãi thoát khỏi cơn ác mộng.

Vệ Phong Lâm thấy vậy, chỉ hỏi: “Có cần ta làm gì không?”

Bùi Trường Hoài nặng nề nhăn mặt, giơ tay vuốt lọn tóc trước trán ra sau, hồi lâu mới thấp giọng đáp: “Ta không sao.”

Vệ Phong Lâm không phải người biết nói chuyện, càng không biết nhìn sắc mặt người khác, chỉ nói: “Không sao thì tốt, mạt tướng lui đây.”

Vệ Phong Lâm vừa định rời khỏi, Bùi Trường Hoài lại gọi hắn lại, trầm mặc một lát mới nói: “Lần này đến Tuyết Lộc vạn sự phải thận trọng… Triệu Quân, hắn và đại ca của ngươi đều đợi ngươi về nhà.”

“Đa, đa tạ Hầu gia.” Vệ Phong Lâm không ngờ Bùi Trường Hoài sẽ nói mấy lời này với mình, ôm quyền nói: “Lần trước ở Bảo Lộc Uyển, mạt tướng còn chưa kịp cảm tạ Hầu gia ra tay cứu giúp.”

Bùi Trường Hoài không để chuyện này trong lòng, nhẹ giọng: “Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.”

Khó ngủ, từ lúc đến cửa Tuyết Hải, chưa có đêm nào mà y được ngủ yên.

Bùi Trường Hoài liền khoác một kiện y phục, dạo bước trong quân doanh, quân doanh có người thức đêm tuần tra, cũng có người vẫn còn tập luyện ở giáo trường.

Chu Chú định chọn vài người đắc lực cùng mình đi Bắc Khương, lúc trăng đã treo giữa trời, đám người này vẫn còn cùng nhau luyện võ tỉ thí, tiếng cười nói giòn giã vang khắp giáo trường.

Bùi Trường Hoài nhìn thấy có binh dùng giáo, có lính dùng kiếm, đang cùng nhau thi thố. Tua rua đỏ hồng trên giáo vừa lúc nằm bên hông hắn, xém chút đã đánh hắn ngã lăn, không ngờ người này thuận theo thế giáo, xoay người xuất kiếm, đâm vào bụng kẻ dùng thương.

Cũng may là kiếm gỗ, không đả thương người. Chu Chú cười lớn: “Tiểu tử này được lắm!”

Trong lúc nghỉ ngơi, Chu Chú nhìn thấy Bùi Trường Hoài ở phía xa, vẫy tay gọi y qua cùng.

Vũ Lăng quân có quy tắc, giáo trường không chia cao thấp tôn ti, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh phân thắng thua. Chu Chú do một tay Bùi Văn bồi dưỡng, thành ra quân doanh Tuyết Hải cũng có quy tắc này.

Bọn họ nhìn thấy Bùi Trường Hoài, chỉ gật đầu xem như hành lễ, Chu Chú hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Bùi Trường Hoài đáp: “Không ngủ được.”

Chu Chú cũng đại khái đoán được vì sao Bùi Trường Hoài mất ngủ, nhưng hắn không giỏi an ủi người khác, chỉ đành cười lớn: “Vừa lúc có thể chỉ điểm cho bọn họ mấy chiêu!”

Hắn quay đầu lại, phất tay thị ý cho binh sĩ cầm kiếm lên, nói:”Ngươi có phúc lắm, tiểu Hầu gia của chúng ta là đệ tử đắc ý nhất của kiếm khách số một Đại Lương đấy, còn không mau cầm kiếm lên học cho đàng hoàng!”

Binh sĩ cung kính dâng kiếm lên cho Bùi Trường Hoài, y không nhận, chỉ trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn người binh sĩ dùng giáo lúc nãy: “Bản hầu dạy ngươi hóa giải chiêu vừa nãy.”

Chuyện Bùi Trường Hoài dùng giáo làm đám người có phần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bị hứng chí chôn vùi.

“Đến đây.”

Giáo lại lần nữa ngăn bên hông binh sĩ, Bùi Trường Hoài chuyển giáo, nhảy lên, binh sĩ kia vẫn như cũ thuận thế xoay người, đứng vững lại rồi đâm kiếm tới, thậm chí còn nhanh hơn lúc nãy, Bùi Trường Hoài liên tục lùi lại, mắt thấy mũi kiếm sắp đến gần, Bùi Trường Hoài lập tức trả lại một chiêu.

Mũi giáo chĩa vào ngực binh sĩ, thế công như lửa lúc nãy lập tức biến thành bùa đòi mạng, chỉ trong gang tấc ập vào mũi giáo, trên ngực đau nhói.

Binh sĩ đó ôm ngực, kinh ngạc không thôi, nếu mũi giáo này là thật, lúc này hắn đã biến thành một cái xác máu me đầm đìa.

Chu Chú nhìn cử động cực nhanh này, không khỏi tán thưởng.

Bùi Trường Hoài cầm giáo trên tay, nói với binh sĩ chưa kịp hoàn hồn kia: “Kiếm là quân tử trong binh khí, quân tử phải biết tiến biết lùi.”

Binh sĩ đó vội vàng vỗ lên lồng ngực còn chưa dứt cơn đau, ôm quyền nói: “Thụ giáo.”

Chu Chú tiếp lấy cây giáo từ tay Bùi Trường Hoài, cười nói: “Được lắm, ta sao lại không biết tiểu Hầu gia dùng giáo cũng lợi hại như thế! Chiêu này nhìn mới mẻ lắm, tự nghĩ ra đấy à?”

Bùi Trường Hoài không dám nhận, chỉ đành nói thẳng: “Là học từ Bắc doanh Đô thống Triệu Quân.”

Chu Chú tuy ở chốn Tuyết Hải xa xôi, nhưng cũng không xa lạ gì với cái tên Triệu Quân này, học trò của Thái sư, Tướng quân bình định thổ phỉ Tây Bắc, quý nhân mới trong triều, sủng thần của Hoàng thượng, một người nhiều ngoại hiệu, nghe danh như sấm rền, có thể thấy người này tiền đồ vô lượng.

Lúc trước Chu Chú cho rằng người này dựa vào Thái sư mới có thể đi được đến mức này, nhưng hiện tại xem ra người này thật sự không tầm thường.

Hắn cảm thán: “Thương pháp tuyệt vời như thế, nếu có cơ hội ta cũng muốn so tài với y một lần.”

Màn đêm trên Tuyết Hải bị bình minh từ phương đông rạch nát.

Ai nấy tự mình thu dọn, chuẩn bị chia thành hai đường, một bên hộ tống Tra Lan Đóa về Tuyết Lộc, tìm đại quân Bảo Nhan Đồ Hải, một bên thẳng tiến đến Bắc Khương Nhu Thố.

Bùi Trường Hoài đã cho người đi đưa bái thiếp cho A Thiết Na từ sớm, Tra Lan Đóa nghe tin Bùi Trường Hoài muốn đến Nhu Thố, mặt mày nhăn nhó, biểu thị thái độ không lạc quan.

Tra Lan Đóa nói: “Thần dân Nhu Thố tôn sùng thần Sất Gia, Sất Gia hình như là võ thần của trung nguyên thì phải, nói chung là bọn họ chỉ tôn trọng kẻ mạnh. Nếu ngài muốn nói chuyện với A Thiết Na thì phải đánh bại mãnh tướng dưới tay bà ta, ngay cả Tát Liệt cũng mới thắng được một hai lần.”

Đây cũng là nguyên do Tra Lan Đóa đến Đại Lương cầu trợ chứ không đến Nhu Thố tìm A Thiết Na.

A Thiết Na trên danh nghĩa còn là cô cô của Tra Lan Đóa, có thêm một tầng huyết duyên quan hệ cũng không thể trở thành ngoại lệ, nếu không thể đánh bại những mãnh tướng ấy thì không có tư cách nói chuyện với A Thiết Na.

Tra Lan Đóa lo lắng nói: “Chính Tắc Hầu, bộ hạ của A Thiết Na ai nấy uy mãnh thiện chiến, ngài phải cẩn thận đừng để bị đánh ch/ết, ta còn

phải trông cậy vào ngài cứu phụ quân và mẫu hậu.”

Bùi Trường Hoài mỉm cười: “Đa tạ tam công chúa có lòng nhắc nhở.”

Hạ Nhuận nghe thấy cũng bật cười: “Tam công chúa, tiểu Hầu gia là võ thần của Đại Lương ta, lẽ nào lại sợ bọn họ?”

Tra Lan Đóa chỉ thấy bọn họ đang nói khoác, hừ lạnh: “Đợi đến lúc đó thì biết.”

Nhu Thố tọa lạc tại Yên Hà Xuyên phía đông nam Bắc Khương, muốn đến đó phải đi bằng đường núi, gập ghềnh hiểm trở, mất tròn bốn ngày mới tới được Nhu Thố,

Bùi Trường Hoài lệnh người tiến vào địa giới Nhu Thố, dân thường bước ra xem náo nhiệt, quan sát những gương mặt xa lạ hiếm thấy. Chỉ thấy dẫn đầu đoàn người là một công tử trẻ tuổi người Lương Quốc tuấn mỹ phi phàm, bạch y như tiên, đang ngồi trên lưng ngựa.

Bùi Trường Hoài nhìn thấy những đứa trẻ ở đây đều cầm trong tay cung tên hoặc kiếm làm từ gỗ, xem ra nhà ai cũng cho con cái tập võ từ nhỏ.

Tôn sùng võ thần, không có nghĩa là hiếu chiến, ngược lại, Sất Gia Thần chỉ tự vệ phòng thân, tôn thờ hòa bình, biết rõ cầm vũ khí trong tay sẽ gây ra bất hạnh, cho nên nếu không rơi vào đường cùng nhất định sẽ không ra tay.

Mang theo tín ngưỡng này, cho dù là trận Tẩu Mã Xuyên sáu năm trước hay là nội loạn Bắc Khương hiện tại, Nhu Thố đều chưa từng tham dự.

Đi theo người dẫn đường, đoàn người của Bùi Trường Hoài tiến vào một trường ngựa, phía sau trường ngựa có một lều trướng hoa lệ màu trắng bạc.

Thủ hạ của A Thiết Na đứng thành hai hàng, trong đó có một vị tướng quân giơ kiếm cản bước Bùi Trường Hoài, cất giọng hỏi: “Sứ thần Đại Lương, chắc ngài cũng biết rõ muốn gặp nữ quân trước hết phải làm gì?”

Bùi Trường Hoài nhẹ nhàng gật đầu: “Xin chỉ giáo.”

“Người chỉ giáo ngài không phải bọn họ.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, nàng vừa mở miệng, tướng sĩ bên ngoài liền cúi đầu: “Chính Tắc Hầu, ta biết lần này ngài đến là vì việc gì, có điều, ngài đến trễ một bước rồi.”

Rèm cửa chầm chậm được vén lên, trước mắt là bình phong dựng đứng, bên trong mập mờ có thể nhìn thấy một dáng người, đó chính là A Thiết

Na, Bùi Trường Hoài không nhìn rõ mặt nàng, chỉ có thể nghe được giọng nói.

“Thương Lang thiếu chủ đã đến đây từ hôm qua, hai vị đều là sứ thần, cũng đến đây vì một chuyện.”

Nàng vừa nhắc tới “Thương Lang thiếu chủ, Bùi Trường Hoài liền trầm xuống, rất nhanh, một dáng vóc cao to bước ra khỏi bình phong.

Người đó rất trẻ tuổi, chỉ có điều mặt mũi dữ tợn, tuy đẹp nhưng quá mức hoang dã, sóng mũi cao, mắt to sắc lẻm, đồng tử màu lam đậm, tựa như ánh nhìn u uất của sài lang hổ báo.

Tay phải của hắn mang một cái găng bằng đa đen bóng, cẩn thận bao bọc ngón tay, nhìn thấy Bùi Trường Hoài liền tháo găng tay xuống, để lộ ngón trỏ và ngón giữa đã tàn khuyết một nửa.

Người này chính là Tát Liệt.

Hắn nhìn Bùi Trường Hoài, nở một nụ cười méo mó, cứng nhắc nói: “Ồ, gương mặt quen thuộc, ngươi nhìn rất giống hai người ca ca của ngươi, nhưng xem ra có vẻ yếu ớt hơn một chút.”

Bùi Trường Hoài nắm chặt bội kiếm.

A Thiết Na ngồi sau bình phong, lên tiếng: “Bản quân tôn kính Thương Lang thiếu chủ, cũng tôn kính bằng hữu tới từ phương xa. Chính Tắc Hầu, bản quân muốn nghe điều kiện của ngài, nhưng trước tiên ngài phải tuân theo quy củ, chiến thắng Thương Lang thiếu chủ, nếu ngài thất bại, chỉ đành mời ngài về cho.”

Tát Liệt huýt sáo, hai tên nô bộc nặng nhọc khiêng hai cây chùy sắt to tướng, dâng lên cho Tát Liệt.

Tát Liệt cầm trên tay, nhấc lên thả xuống dường như đang đong đếm cân nặng của chúng, rồi mới cầm chặt, tựa như đang đùa giỡn, nói: “Đừng sợ, nhóc con, chỉ là muốn cùng ngươi so vài chiêu.”

A Thiết Na hỏi: “Ý của Chính Tắc Hầu thế nào?”

Bùi Trường Hoài rút kiếm, lạnh giọng nói: “Cầu còn không được.”