Hạ Nhuận khẽ đảo song kiếm: “Mong Đô thống chỉ giáo.”
Triệu Quân tháo nón quan, cởi bỏ lớp quan phục ngoài cùng, chỉ để lại áo bào màu tím sẫm, sau đó liếc mắt, nhìn về phía Hạ Nhuận.
Trong phút chốc, kiếm đâm về phía Hạ Nhuận nhanh như chớp. Hạ Nhuận cảnh giác lùi lại vài bước, nâng trường kiếm lên chặn lại, nào ngờ kiếm khí của Triệu Quân tràn đầy uy lực, chỉ một chiêu đã làm hắn chấn động suýt thì đánh rơi trường kiếm trong tay.
Cánh tay phải của Hạ Nhuận tê dại, hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, lần nữa đánh về phía Triệu Quân.
Chiêu thức của song kiếm biến hóa thất thường, nhất là thanh đoản kiếm được Hạ Nhuận nắm ở tay trái, công được thủ được.
Tuy nhiên kiếm pháp của Triệu Quân chỉ có hơn chứ không kém, đa số đều do hắn tự nghĩ ra, không có trình tự, kết cấu gì cả. Huống hồ, lúc ở hội tỉ võ Triệu Quân đã thăm dò qua song kiếm của Hạ Nhuận. Mỗi chiêu đều đánh vào những chỗ mà Hạ Nhuận không thể ngờ tới.
Có lúc đánh vào chính diện, có lúc lại đánh từ bên cạnh.
Sau hơn mười chiêu, Hạ Nhuận dần dần không chống đỡ nổi, Triệu Quân tránh được mũi nhọn của đoản kiếm, vươn tay trái muốn đoạt lấy trường kiếm, không ngờ Hạ Nhuận đột nhiên lật ngược thanh đoản kiếm, dùng sức nắm lấy chuôi kiếm, hung hăng đánh vào vai trái của Triệu Quân.
Cơn đau xé rách lập tức từ vai truyền đến tứ chi, Triệu Quân lui về phía sau mấy bước, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Vì để không chậm trễ công vụ, việc bả vai của Triệu Quân bị thương chỉ có những người ở trong rừng Bảo Lộc ngày ấy mới biết. Vết thương này do Tạ Tri Quân gây ra, người ở phe bọn hắn không dám nháo đến ngự tiền, cho nên quyết định không để lộ chuyện vết thương ra bên ngoài.
Chỉ có Tạ Thế Xương và Bùi Trường Hoài biết, Hạ Nhuận không có mặt tại rừng Bảo Lộc, làm sao lại biết được?
Trừ khi là Bùi Trường Hoài nói cho hắn biết.
Nếu là bình thường, Triệu Quân nhận một quyền như vậy cũng không hề gì, nhưng hắn hiện giờ thương thế chưa lành, sức mạnh của Hạ Nhuận lại mạnh hơn người thường rất nhiều lần, cánh tay Triệu Quân đau đến phát run.
Triệu Quân đã không còn phân biệt rõ bản thân đang cảm thấy căm phẫn hay oán hận, hắn cắn chặt răng nói: “Bùi Dục dạy ngươi dùng cách này để đối phó ta?”
“Vẫn còn nhiều thứ lắm.”
Lời còn chưa dứt, kiếm đã đánh tới.
Lần trước tại hội tỉ võ, Triệu Quân chỉ điểm cho Hạ Nhuận hai chỗ sơ hở trong kiếm pháp của hắn, giờ khắc này Hạ Nhuận lại lộ ra sơ hở tương tự, Triệu Quân trực tiếp chọn lấy khuyết điểm của hắn mà tấn công.
Không ngờ Hạ Nhuận đã sớm có chuẩn bị, kiếm pháp biến hóa, thuận thế phản kích, tay trái Triệu Quân đau buốt, phản ứng chậm chạp, khó có thể chống đỡ, chỉ có thể trái trốn phải né, trong nháy mắt, kiếm đã quét ngang tạo ra hai vết thương trên cánh tay trái và thắt lưng của hắn.
Chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng tới chỗ quan trọng, nhưng đầu óc Triệu Vân ong ong, sức lực dường như theo máu chảy ra khỏi cơ thể từng chút một.
Bùi Trường Hoài còn dạy Hạ Nhuận làm thế nào để phá giải chiêu thức của hắn.
Trước đây, Triệu Quân đã bị thương nhiều lần, cũng nếm qua nhiều trận thua, lúc đi tây nam bình định thổ phỉ, hắn cũng khó có thể cứ thắng liên tục, nhưng hắn hiểu rõ thắng bại là chuyện thường của binh gia, chỉ cần là sống trên lưỡi dao, thì thời khắc thất bại đã được định trước.
Vì vậy, hắn chưa bao giờ nản lòng thoái chí vì thắng thua nhất thời, nhưng bây giờ rơi vào trong tay của Bùi Trường Hoài, đây là lần đầu tiên Triệu Quân biết được mùi vị thất bại thảm hại.
Tại rừng Bảo Lộc, Triệu Quân khiêu khích Tạ Tri Quân là vì muốn trút giận cho Bùi Trường Hoài việc xảy ra ở Lan Thượng Uyển. Ngay cả ở hội tỉ võ, hắn thủ hạ lưu tình với Hạ Nhuận, thậm chí còn chỉ ra sơ hở kiếm pháp cho hắn, cũng là vì muốn thể hiện thành ý cho Bùi Trường Hoài thấy.
Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành lưỡi dao sắc bén để Bùi Trường Hoài đáp trả hắn.
Hạ Nhuận thấy hắn ngay cả kiếm dường như cũng cầm không vững, trầm giọng nói: “Đô thống bị thương không nhẹ, chi bằng ở lại kinh thành dưỡng thương chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ngươi cũng xứng dạy ta nên ở hay không à?” Triệu Quân mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm thân ảnh trên tòa lầu cao: “Bùi Dục, ngay cả gặp ta ngươi cũng không dám? Nếu còn không đi ra đây, ta liền phế một cánh tay của hắn!”
Hạ Nhuận nghe thấy hắn dám nói năng lỗ mãng với Bùi Trường Hoài, nhất thời thẹn quá hóa giận, liền trực tiếp nhắm vào chỗ hiểm yếu mà tấn công.
Lúc trước Triệu Quân ra tay còn giữ lại ba phần tình cảm, giờ phút này thật sự tức giận, xuất chiêu tàn nhẫn hơn trước, quanh thân đầy sát khí khiến kẻ khác phải sợ hãi.
Mưa rơi lả tả gột rửa thanh kiếm trong tay Triệu Quân sáng như tuyết, nhưng so với mưa thì kiếm của hắn càng sắc bén hơn, Hạ Nhuận ứng phó không xuể, đình trệ hô hấp, chuyên tâm chống đỡ kiếm pháp của Triệu Quân.
Không bao lâu, Hạ Nhuận lớn tiếng thở gấp, lực bất tòng tâm, Triệu Quân giờ phút này hận ý mãnh liệt, xuống tay không biết chừng mực, chiêu nào cũng như đang đòi mạng.
Trên người Hạ Nhuận đầy vết thương, chiếc võ bào màu hổ phách của hắn bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Đột nhiên, kiếm của Triệu Quân thình lình lao tới, trực tiếp đẩy đoản kiếm đang chống cự của Hạ Nhuận ra, sau đó xoay kiếm, hung hăng đâm vào cánh tay Hạ Nhuận.
Hạ Nhuận thần sắc hoảng sợ, mắt thấy muốn tránh cũng không được, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, đoản kiếm sắp bị đánh bay kia được một bàn tay tiếp lấy, bổ ra mưa gió, thế như sấm sét, đón đỡ đòn tấn công của Triệu Quân.
Triệu Quân lùi về phía sau, lúc ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới đấu lạp.
Đoản kiếm nằm trong tay Bùi Trường Hoài, y đứng chắn phía trước, che chở vững vàng cho Hạ Nhuận ở sau người.
Bùi Trường Hoài khẽ nói với Hạ Nhuận: “Lui ra phía sau, không có lệnh của ta, không được lại gần.”
Tuy Hạ Nhuận lo lắng cho Bùi Trường Hoài, nhưng cũng không dám làm trái ý y, bụm chặt vết thương từng bước lui về phía sau.
Trong cơn mưa đêm, trên phố chỉ còn lại Bùi Trường Hoài và Triệu Quân.
Bùi Trường Hoài nói: “Triệu Quân, tại sao ngươi lại cứ phải đối đầu với ta?”
“Ta đối đầu với ngươi?” Triệu Quân cười khổ: “Ngươi ngay cả hỏi cũng chưa từng hỏi qua liền cho là ta đối đầu với ngươi?”
Ngày ấy, Hoàng thượng truyền hắn đến Vọng Thiên các, chỉ đơn giản là hỏi ý hắn xem có nên đánh trận Bắc Khương này không.
Triệu Quân là người biết tiến biết lùi, hắn gần đây quá nổi bật, biết bản thân không nên phô trương bèn khiêm tốn trả lời, quốc gia đại sự là chuyện lớn, hắn không dám định đoạt, tất cả đều nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng.
Câu trả lời này làm Sùng Thiệu đế rất hài lòng, lúc sau ông lại đem cuộc tranh luận của các đại thần về việc phái ai xuất chinh nói với Triệu Quân, khi đó Triệu Quân mới hiểu được câu “Đừng cùng Bản hầu tranh” của Bùi Trường Hoài.
Triệu Quân cười, nói với Sùng Thiệu đế: “Chuyện này có gì mà tranh luận? Nếu Hoàng thượng có chủ ý muốn Chính Tắc hầu làm Thống soái, như vậy thần nguyện làm tiên phong, theo sau Chính Tắc hầu giúp Hoàng thượng đánh Bắc Khương.”
Sùng Thiệu đế yên tâm gật đầu: “Tốt.”
Ngày đó hắn nói như thế, hiện giờ nhớ lại chỉ thấy buồn cười, châm chọc.
Triệu Quân nói: “Chính Tắc hầu, ngươi không phải là muốn thay phụ thân, huynh trưởng, còn có cái tên Tạ Tùng Tuyển kia báo thù sao? Vì bọn họ, ngươi lại dùng thủ đoạn như thế này để chà đạp ta….”
Triệu Quân bước nhanh về phía Bùi Trường Hoài, kiếm trong tay chém phá lung tung, kiếm pháp sơ hở chồng chất.
Thay vì nói là đánh nhau, không bằng nói là hắn đang phát tiết.
Bùi Trường Hoài tiếp từng chiêu của Triệu Quân một cách gọn gàng, nhìn mắt hắn dữ tợn mà phẫn nộ, nghe từng lời trách móc của hắn: “Tại rừng Bảo Lộc, ta nói với ngươi cái gì?”
Hắn nói cùng Bùi Trường Hoài liên thủ.
Một kiếm chém xuống, Bùi Trường Hoài trầm mặc trở mình tiếp chiêu.
“Chỉ là một tấm bùa hộ thân mà thôi… ta vừa nhìn phản ứng của ngươi là biết đó là đồ của ai! Ngoài Tạ Tùng Tuyển ra, còn có ai có thể lọt vào mắt ngươi sao?!” Triệu Quân cả giận nói, “Một lần, hai lần, còn chưa đủ sao…?”
Bùi Trường Hoài bị gió kiếm của hắn bức lui về phía sau.
“Ở trong lòng ngươi, Triệu Quân ta rốt cuộc là cái gì? Ngay cả đồ vật của Tạ Tùng Tuyển cũng không bằng!”
“Ngươi muốn tìm ch/ết, vậy thì cứ đi! Chẳng lẽ ta còn có thể không có lòng tự trọng mà ngăn cản ngươi?” Hai mắt Triệu Quân đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bùi Dục, ngươi tốt nhất là cứ ôm lấy thù hận của ngươi, tình cũ của ngươi mà ch/ết tại Tẩu Mã Xuyên, đi đoàn tụ cùng với người trong lòng của ngươi, sau này không cần phải tự lừa mình dối người, lấy ta làm vật thay thế!”
“Ta không nợ ngươi! Ta không nợ ngươi!”
Miệng vết thương trên vai Triệu Quân lại nứt toác ra, máu tươi nhiễm đỏ quần áo hắn.
Bùi Trường Hoài hờ hững chặn một kiếm của hắn, sau đó lập tức đổi thành phản công.
Triệu Quân đã gần kiệt sức, miệng vết thương lúc trước bị Hạ Nhuận dùng đoản kiếm chém ra đã không còn đau, nhưng dần dần cảm giác bị tê liệt, chờ hắn ý thức được trên đoản kiếm có lẽ đã bị bôi thuốc thì tay trái cũng không nâng lên nổi nữa.
Bùi Trường Hoài lạnh lùng nói: “Triệu Quân, ta đã muốn cùng ngươi kết thúc mọi chuyện. Ngươi biết thế nào là kết thúc sao?”
Triệu Quân nản lòng thoái chí, đối mặt với Bùi Trường Hoài đang đánh tới, hắn muốn đánh cược lần cuối, cược y sẽ mềm lòng, sẽ thu tay, nhưng đoản kiếm lại không chút do dự mà đâm vào vai trái của hắn.
Triệu Quân nhíu mày, trong đầu là một mảnh mờ mịt. Bùi Trường Hoài không ngờ tới Triệu Quân vậy mà không đánh trả, theo bản năng muốn rút kiếm lại, Triệu Quân bỗng nắm lấy lưỡi kiếm.
Máu tươi theo tay hắn chảy xuống.
Lúc này, Triệu Quân đã đau đến ch/ết lặng, sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói: “Đây chính là câu trả lời của ngươi? Tốt, tốt, rất tốt…. Bùi Dục, ngươi đừng hối hận.”
Qua một lúc lâu, Bùi Trường Hoài lạnh lùng nói: “Tại sao Bản hầu phải hối hận?”
Triệu Quân giễu cợt nói: “Đúng vậy, chỉ là chấm dứt với ta thôi, có gì mà ngươi phải hối hận.”
Nửa người hắn đã tê cứng, chân trái chùng xuống, mắt thấy sẽ sắp té ngã ngay giữa màn mưa.
Bùi Trường Hoài một tay đỡ lấy người hắn, như là đang ôm chặt, mưa dần dần lớn, nước mưa theo hai má Triệu Quân chảy xuống.
Hai người cứ như vậy giằng co một lát, Bùi Trường Hoài đưa hắn tới bậc thang của một cửa tiệm trên phố.
Lưng Triệu Quân dựa vào cửa tiệm, trước mắt từng trận tối đen, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu. Một khắc trước khi hôn mê, Triệu Quân liều mạng dùng tia khí lực cuối cùng nắm lấy áo Bùi Trường Hoài.
Hai người nhất thời dựa gần vào nhau, hắn hô hấp nặng nề, hơi thở ấm áp cơ hồ như phả vào môi Bùi Trường Hoài.
“Bùi Dục, ngươi đối xử với ta thế này, có thật là chưa từng….”
Những lời tiếp theo, hắn lại không hỏi nữa, sau đó, bàn tay nắm chặt cổ áo Bùi Trường Hoài buông lỏng, dần dần trượt xuống.
Không còn đao quang kiếm ảnh, đêm nay chỉ có mưa phùn rả rích, lặng câm tĩnh mịch.
Bùi Trường Hoài cụp mắt xuống, thật lâu sau, y thấp giọng nói: “Kỳ thật ngươi nói rất đúng, ta một mực lừa mình dối người, từ sáu năm trước, ta nên theo chân bọn họ cùng ch/ết ở Tẩu Mã Xuyên, đó mới đúng là kết cục của ta.”
Nước mưa dần thấm vào y phục của Triệu Quân, Bùi Trường Hoài tháo đấu lạp xuống, đội lên cho Triệu Quân.
Đấu lạp đem một nửa khuôn mặt của Triệu Quân giấu trong bóng tối, thay hắn che mưa che gió.
Bùi Trường Hoài nâng tay phủ xuống đấu lạp, vuốt nhẹ hai cái như đang vuốt tóc Triệu Quân, sau một lúc lâu, y nhắm mắt lại, thấp giọng như khẩn cầu mà nói: “Chỉ mong quân bình an, sống lâu trăm tuổi.”