“Tiểu Hầu gia?” Thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ hỏi y: “Sao ngài lại ở đây?”
Bùi Trường Hoài đáp: “Sao Bản hầu lại không được ở đây? Các ngươi hình như không phải người của Bắc doanh, sao lại được mang đao vào Bảo Lộc Uyển?”
Câu này lại vòng qua hỏi bọn họ, Hoàng thượng giao việc phòng ngự săn xuân ở rừng Bảo Lộc cho Bắc doanh, ngoại trừ Ngự lâm quân và binh sĩ Bắc doanh, bất cứ kẻ nào cũng không được mang theo vũ khí vào trong Bảo Lộc Uyển.
Thế nhưng lần này Tiêu Vương chủ trì săn xuân, ông phải dẫn theo một đội thị vệ vào trong Bảo Lộc Uyển, cho dù có mang theo đao kiếm, cũng không ai dám nói gì.
Nhưng Bùi Trường Hoài lại chẳng thèm kiêng kị bọn họ là ai, lấy tôn vị của Chính Tắc Hầu, đương nhiên là có tư cách chất vấn ấy.
Vẻ mặt Bùi Trường Hoài lạnh nhạt, không ra vẻ khinh miệt, vân đạm phong khinh mà ném ra mấy câu, khiến bọn chúng á khẩu không trả lời được, mặt mũi mất sạch.
Một tên thị vệ trong đó nghĩ Bùi Trường Hoài bây giờ đến cả binh quyền trong Vũ Lăng Quân cũng đã mất, thực sự không hiểu nổi ai mượn y lo lắng mấy chuyện này, liền ồm ồm nói: “Bọn ta là người của Tiêu Vương phủ.”
Bùi Trường Hoài cười lạnh: “Sao, người của Tiêu Vương phủ thì có thể kháng thánh chỉ, không tuân theo quy củ?”
“Lời này của Chính Tắc Hầu cũng dọa bọn họ quá, cũng chỉ là đám nô tài nghe lời làm việc mà thôi, sao lại dám kháng thánh chỉ?”
Tạ Tri Chương tay cầm quạt giấy, dáng người phong nhã, đi từ xa xa tới, nụ cười cũng ôn hòa, nhìn bề ngoài, quả thực đúng chỉ như một kẻ tầm thường đang thưởng gió thưởng trăng.
Hắn khiêm tốn cúi đầu, nói: “Chính Tắc Hầu chớ quở trách, đám thị vệ này là do ta mang theo, hồi nãy trong tiệc ta có đánh mất một khối ngọc bội, tuy không có gì quý giá, nhưng cũng là do Phụ vương tặng sinh nhật ta, ta vội vã đi tìm, nhưng Triệu Quân lại không có ở Bảo Lộc Uyển, Chính Tắc Hầu cũng biết ta rồi đó, vốn không quyền không chức, lời mình nói cũng không có trọng lượng, đương nhiên không dám tự ý sai thủ hạ của hắn, mới chỉ đành gọi người của Vương phủ qua tìm giúp, cũng mới chỉ vừa tìm thấy thôi…” Hắn đưa ngọc bội cho Bùi Trường Hoài xem, lại nói: “Ta sẽ bảo bọn chúng rời đi, nếu có gì sai sót, ngày mai ta sẽ tự mình thỉnh tội với Hoàng thượng.”
Bùi Trường Hoài đánh giá trên dưới hắn một lượt, ra vẻ khoan dung nói: “Nếu đã như thế, thì cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là người của Tiêu Vương phủ một khi đã làm trái quy định, lại lấy danh Tiêu Vương ra, cẩn thận lại làm mất thanh danh của Vương gia.”
“Đa tạ Chính Tắc Hầu đã nhắc nhở, lát nữa ta nhất định sẽ quản giáo lại bọn chúng.” Tạ Tri Chương liếc mắt nhìn đám thị vệ: “Còn không mau lui xuống?”
“Vâng.”
Đội thị vệ lần lượt rời đi, Bùi Trường Hoài cũng đang định rời đi, Tạ Tri Chương lại gọi y lại, rồi mới nói: “Tiểu Hầu gia, có thể dừng bước nói
chút chuyện không?”
Bùi Trường Hoài nhìn kỹ hắn một lát, rồi lập tức tiến lên một bước, Tạ Tri Chương cũng lùi về phía sau, mới nói: “Tiểu Hầu gia, ta cũng coi như lớn tuổi hơn ngươi, trước đây thấy ngươi và Văn Thương bên nhau trưởng thành, người làm ca ca như ta, đương nhiên là hiểu nó nhất, Văn Thương vẫn luôn coi ngươi như bạn thân, bao nhiêu năm qua chưa từng thay đổi, ngay cả năm đó khi còn ở Thanh Vân Đạo quán, nó cũng thường nhắc tới ngươi. Cha huynh ngươi mất, trong Hầu phủ lạnh lẽo, tới nay nó cũng hồi kinh rồi, ngươi rảnh rỗi có thể ghé qua Vương phủ ngồi lại…”
“Nếu Đại công tử chỉ muốn nói mấy lời này, vậy ta không thể phụng bồi rồi.” Bùi Trường Hoài lạnh giọng: “Năm đó hắn làm những gì, trong lòng ngươi cũng rõ.”
“Ngươi đang nói chuyện nó đẩy Tạ Tùng Tuyển xuống nước?” Tạ Tri Chương lắc đầu cười: “Văn Thương khi đó còn nhỏ, tính tình lại tùy hứng, nhưng ngươi có từng nghĩ hay chưa, tại sao nó lại làm thế, ngươi có nhìn ra không?”
Lời trước sau đều nhắc tới chuyện hại Tạ Tùng Tuyển, ánh mắt giọng điệu Bùi Trường Hoài lập tức lạnh đi mấy phần, hỏi ngược lại: “Lời ấy là sao?”
“Hồi Văn Thương còn học trong cung đã không mấy hòa thuận với Tạ Tùng Tuyển, có người trong cung nói với nó, Tạ Tùng Tuyển khi còn bé trượt chân rơi xuống nước, may mà được Trịnh công công cứu giúp mới có thể thoát ch/ết, nhưng từ đó về sau liền có chứng sợ nước. Văn Thương sau khi nghe nói thế, nên lúc đó muốn giáo huấn y một trận, cũng không có ý gì khác.” Tạ Tri Chương nói: “Nhưng không ngờ Hoàng thượng lại đày nó khỏi kinh, giam lỏng mười năm… Tiểu Hầu gia, đời người có mấy lần mười năm, mười năm ấy của Văn Thương, nó vừa có gia thế, lại có tài năng, nếu như có thể ở lại kinh thành, tới nay có lẽ cũng có thể cùng ngươi, cùng huynh trưởng của ngươi lập công lập nghiệp, ít ra cũng…”
“Đại công tử quý trọng huynh đệ nhà mình cũng không có gì đáng trách, nhưng đừng lấy huynh trưởng của ta ra so sánh với hắn, huynh trưởng của ta cho dù có ghét một người, cũng sẽ không lấy danh giáo huấn mà đi mưu hại kẻ khác.”
“Mưu hại?” Tạ Tri Chương không nhịn được mà cười một tiếng: “Thân phận y thế nào, ai có thể dễ dàng mưu hại được y…” Hắn đột nhiên dừng
lại, không tiếp tục nói nữa, lại hỏi ngược lại: “Ngày Văn Thương rời kinh, Tạ Tùng Tuyển cũng từng tới tiễn nó, chuyện này ngươi có biết không?”
Bùi Trường Hoài lộ vẻ bất ngờ, lắc lắc đầu.
Tạ Tri Chương cũng tới tận sau này mới nghe được chuyện ấy từ chính miệng Tạ Tri Quân, ngày hắn rời kinh, Hoàng thượng không cho người của Vương phủ tới tiễn, chỉ có duy nhất vị tiểu Quận vương “sợ hãi quá độ” sau vụ rơi xuống nước kia cưỡi ngựa trắng tới, cười đến càn rỡ đáng hận.
Y nói với Tạ Tri Quân: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta chẳng sợ gì hết, ngươi muốn đối phó với ta, phải hao phí nhiều tâm tư nữa mới được, ngươi lại không tin, sao kẻ khác chỉ cần nói với ngươi ta sợ nước, ngươi liền tin rồi? Nhỡ đâu là do ta sắp xếp thì sao?”
Tạ Tri Quân rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, không biết tính toán nhiều như thế, nghe thấy lời của Tạ Tùng Tuyển, ngoại trừ nhận ra mình bị tính kế cũng không biết làm gì khác. Hắn tu hành trong Thanh Vân Đạo quán mười năm, mối hận vẫn khó lòng giải trừ.
Tạ Tri Chương nói chuyện này cho Bùi Trường Hoài, chỉ để mong y hiểu được, tính cách Tạ Tri Quân vốn dĩ không xấu, mà Tạ Tùng Tuyển hoàn toàn không tốt đẹp như y hằng tưởng.
Trầm mặc một lúc lâu, Bùi Trường Hoài đột nhiên lại bật cười một tiếng, y nói: “Đại công tử nói mấy chuyện này với Bản hầu làm gì? Tạ Tùng Tuyển từ nhỏ lớn lên trong cung, Bản hầu trước nay chưa từng cho rằng y thiên chân vô tà mà có thể bình an vô sự.”
Khóe mắt Tạ Tri Chương khẽ co lại.
Con ngươi Bùi Trường Hoài sáng như tuyết, lại nói: “Có điều Đại công tử nói câu này nghe hay lắm, nhìn người không nên chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài, từ trước tới nay Bản hầu vốn cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, không hề giống với Thế tử, thế nên mới nguyện ý nói cùng ngươi thêm đôi câu, bây giờ xem ra cũng chỉ là vô ích.”
Vẻ tươi cười bình thản trên gương mặt Tạ Tri Chương gần như không giữ nổi nữa, dần dần nắm chặt tay.
Thần sắc Bùi Trường Hoài nhàn nhạt nói: “Cáo từ.”
Rời khỏi rừng trúc, ánh mắt Bùi Trường Hoài liền trầm xuống, cứ đi mãi, cứ đi mãi, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Tạ Tùng Tuyển.
Biết được chuyện năm đó hóa ra còn có ẩn tình, Bùi Trường Hoài không rõ lòng mình có cảm xúc gì, y không kinh ngạc, cũng không bất ngờ, trong lòng chỉ có nhớ nhung.
Y chỉ muốn được gặp Tạ Tùng Tuyển, chỉ cần được nói với y một câu cũng được.
Đợi đến lúc hồi thần, Bùi Trường Hoài đã đi đến trước chỗ ở của Triệu Quân.
Triệu Quân đang luyện giáo trong viện, dù sao mấy ngày sắp tới hắn cũng phải hộ giá đi săn, không thể để cho thương thế trên bả vai làm ảnh hưởng.
Bỗng thấy Bùi Trường Hoài chủ động đến tìm mình, hắn có hơi bất ngờ, không khỏi cười nói: “Tiểu Hầu gia nhớ ta rồi sao?”
Bùi Trường Hoài nghe hắn nói đùa, cũng không thèm phản ứng lại, hỏi thắng: “Có phải ngươi phái Vệ Phong Lâm tới ám sát Tạ Tri Chương?”
Triệu Quân nhíu mày: “Không phải.”
“Vậy là tự ý y làm thế.” Bùi Trường Hoài hơi nghiêng người, nhìn về phía bóng dáng đang đứng trong bóng tối ở hậu viện: “Còn không ra đây sao?”
Vệ Phong Lâm đứng yên bất động một lúc lâu, mới từ từ đi từ trong bóng tối ra, y cúi đầu, mặt trầm như nước, đi tới trước mặt Triệu Quân.
Triệu Quân chau mày càng sâu, hỏi: “Ai cho ngươi tới?”
Vệ Phong Lâm cúi đầu giải thích: “Hôm nay lúc đại ca hồi phủ, ta phát hiện Liễu Ngọc Hổ một đường bám theo huynh ấy, liền đuổi theo hắn tới tận đây… bây giờ Tạ Tri Chương đã biết thân phận của ta và đại ca ta rồi, ta vốn muốn gi/ết ch/ết hắn, không để liên lụy tới ngài.”
Trong tay Vệ Phong Lâm cầm một chiếc dao găm, được bao lại bằng vải dầu, không nhìn rõ bên trong, trông như không dễ dàng xuất vỏ.
Triệu Quân nghe xong, giận tím mặt, hung hăng nện một quyền lên mặt y.
Miệng Vệ Phong Lâm nháy mắt rớm máu, y ngã xuống nền đất, bị đánh đến mộng mị, mãi vẫn không thấy đứng dậy.
Triệu Quân túm lấy cổ áo Vệ Phong Lâm, giơ quyền định đánh y tiếp, cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn không xuống tay. Hắn kéo Vệ Phong Lâm lên, giận dữ nói: “Tính sổ với ngươi sau, cút!”
Vệ Phong Lâm biết Triệu Quân là đang lo lắng cho mình, trong lòng vừa áy náy vừa tự trách, không dám ở lại lâu, ôm quyền cáo từ Bùi Trường Hoài rồi quay người rời đi.
Trong đình viện chỉ còn lại hai người Bùi Trường Hoài và Triệu Quân.
Bùi Trường Hoài thấy tay Triệu Quân còn run rẩy rất khẽ, không biết là vì lòng còn sợ hãi hay vết thương vẫn còn đau.
Bùi Trường Hoài thấp giọng bảo: “Ngươi yên tâm đi, người của Tạ Tri Chương không nhìn thấy y, bọn chúng tưởng là Bản hầu.”
Triệu Quân quay đầu sang, tầm mắt rơi trên người Bùi Trường Hoài, cứ nhìn y như thế một lúc.
Bùi Trường Hoài bị hắn nhìn đến mất tự nhiên: “Ngươi nhìn gì thế?”
Triệu Quân hất bào, quỳ một gối xuống trước mặt Bùi Trường Hoài, là đại lễ dành cho Thống soái của Vũ Lăng Quân. Bùi Trường Hoài không biết hắn định làm gì, theo bản năng lùi lại vài bước, Triệu Quân lại giữ lấy tay y, không cho y lùi nữa.
Triệu Quân chăm chú nhìn y, nói: “Đa tạ tiểu Hầu gia đã cứu y một mạng.”
Hắn đột nhiên trịnh trọng thế này, ngược lại lại khiến Bùi Trường Hoài không chống đỡ nổi: “Ngươi cũng không cần…”
Triệu Quân nở nụ cười nhìn y: “Thuộc hạ không biết lấy gì báo đáp, duy chỉ có tấm thân này.”
Bùi Trường Hoài: “…”