Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 63




Tạ Tri Quân hưởng thụ nỗi sợ hãi của Bùi Trường Hoài, bởi vì chỉ sợ hãi mới có thể làm y tỉnh táo, biết mình nên làm gì không nên làm gì.

Gã sai vặt kia cuối cùng cũng không qua khỏi, mới mười ba mười bốn tuổi, chỉ vì một cây quạt mà mất mạng.

Từ đó trở đi, Bùi Trường Hoài cứ nhìn thấy Tạ Tri Quân liền nhớ tới đôi mắt đầy tử khí của tên sai vặt đó, cảm giác sợ hãi Tạ Tri Quân xộc lên từ đáy lòng.

Sau đó ở thư viện Minh Đỉnh, y luôn đi bên cạnh Tạ Tri Quân, cùng hắn đọc sách viết chữ.

Tạ Tri Quân thấy y ngoan ngoãn trở lại, từ ấy cũng nghe lời hơn hẳn, lòng lại càng thỏa mãn. Hắn còn cảnh cáo mấy kẻ trong thư viện Minh Đỉnh bớt qua lại với Bùi Trường Hoài, những bằng hữu đồng môn sợ hãi vị Thế tử gia của Tiêu Vương phủ, liền lặng lẽ cắt đứt quan hệ với Bùi

Trường Hoài, chỉ duy nhất có Từ Thế Xương vẫn cứ quấn lấy y, chưa từng tỏ vẻ lạnh nhạt.

Tạ Tri Quân mặc dù ghét tên Từ Thế Xương suốt ngày líu ríu, nhưng niệm tình hắn là người của phủ Thái sư, thêm nữa, lúc có y bên cạnh, Bùi Trường Hoài cũng cười nhiều hơn, thế nên cũng đành để mặc.

Dần dà lâu ngày, Bùi Trường Hoài cũng có chút danh tiếng trong thư viện Minh Đỉnh, rất nhiều tiên sinh dạy học đều khen y thiên tư thông minh, tài trí hơn người, Từ Thế Xương lúc vào cung gặp Hoàng thượng cũng luôn miệng khen ngợi Bùi Trường Hoài.

Sùng Thiệu Hoàng đế vì thế mới nhớ tới Bùi Trường Hoài, lúc nó mới ra đời Sùng Thiệu Đế cũng có ban thưởng cho, nhưng vẫn chưa từng

gặp đứa trẻ này lần nào, liền bảo Bùi Thừa Cảnh đưa Tam lang trong nhà cùng tiến cung, cho ngài nhìn thử.

Bùi Trường Hoài trước mặt Sùng Thiệu Hoàng đế cử chỉ hữu lễ, vừa khiêm tốn lại vừa sắc sảo, Sùng Thiệu Hoàng đế rất quý mến, khen ngợi Bùi Thừa Cảnh nuôi dưỡng được một đứa trẻ ngoan, còn cho phép Bùi Dục từ nay không cần tới thư viện Minh Đỉnh nữa, mà tiến cung học cùng các hoàng tử.

Làm thư đồng của các hoàng tử, tức là có ý muốn bồi dưỡng Bùi Dục trở thành trọng thần tương lai của triều đình.

Lòng Bùi Thừa Cảnh vô cùng bất an, đành nói Bùi Trường Hoài ngu dốt, không kham nổi trọng trách, Sùng Thiệu Hoàng đế lại nói trẫm sẽ không nhìn lầm người.

Sùng Thiệu Hoàng đế đã khăng khăng như thế, Bùi Thừa Cảnh cũng không dám nhiều lời, chỉ đành tuân lệnh.

Sau khi Tạ Tri Quân nghe được chuyện này, tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng hoàng lệnh khó trái, hắn suy xét hết lần này đến lần khác, cuối cùng chạy vào cung cầu ân điển trước mặt Hoàng đế, cho hắn được cùng tiến cung học tập.

Bởi vậy năm đó Bùi Trường Hoài và Tạ Tri Quân cùng nhau vào cung, Bùi Trường Hoài tuân theo lời dạy của phụ thân, chưa từng thân cận với bất cứ một hoàng tử nào, cũng hợp ý Tạ Tri Quân.

Tạ Tri Quân cho rằng mình đã đe dọa được Bùi Trường Hoài, Bùi Trường Hoài cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ dám làm ra thứ chuyện phản bội hắn, cho dù là trong thư viện hay Hoàng cung, Bùi Trường Hoài đều chỉ có thể ở bên cạnh hắn.

Thế nhưng vì chuyện ở thư viện Minh Đỉnh lần ấy hắn làm có hơi quá tay, dọa Bùi Trường Hoài sợ hãi, thế nên mặc dù hai người ngày ngày như hình với bóng, thế nhưng hắn luôn cảm thấy Bùi Trường Hoài không còn thân cận với hắn như trước đây nữa.

Tạ Tri Quân muốn hòa hảo với y như ban đầu, lúc rảnh rỗi liền tìm mấy trò mới lạ trong nhân gian giải sầu cho Bùi Trường Hoài.

Ngày ấy Tạ Tri Quân có một con diều rất đẹp, định mang vào trong cung tặng cho Bùi Trường Hoài, lại gặp phải cảnh y đang luyện chữ cùng một thiếu niên khoác kim quan hồng bào.

Trong đình gió mát hiu hiu.

Bùi Trường Hoài có hơi khát, liền bưng tách trà lên uống một hớp. Tên thiếu niên hồng bào nọ nhìn y uống trà, ánh mắt sáng trong như tuyết, nói: “Cho ta uống một hớp đi, trà của ta vẫn còn nóng bỏng cả miệng.”

Nói rồi, y nhận lấy tách trà trong tay Bùi Trường Hoài, uống một hơi cạn sạch phần trà còn lại.

Bùi Trường Hoài nhỏ giọng lầm bầm: “Bẩn, bẩn.”

Nhưng vị thiếu niên mặc hồng bào kia lại không thèm để ý, xoay tách trà nghiêm túc bình luận hương vị của trà: “Sao trà của ngươi lại ngon hơn trà của ta vậy?”

Bùi Trường Hoài cười đáp: “Đều là trà trong cùng một ấm, sao có thể khác được?”

Vị thiếu niên mặc hồng bào ấy chớp chớp mắt, bảo: “Vậy lát nữa ngươi cũng nếm thử của ta đi, xem rốt cuộc có gì khác biệt.”

Bùi Trường Hoài nhất thời dở khóc dở cười, không để ý đến y nữa, tiếp tục cúi đầu luyện chữ. Trong chớp mắt, tầm mắt của Bùi Trường Hoài đụng phải Tạ Tri Quân, cả người tức khắc cứng đờ.

Tạ Tri Quân lạnh mặt, khoanh tay đi về phía đình tự.

Bùi Trường Hoài đón lấy ánh mắt của hắn, cắn răng bước lên một bước, giơ tay che chở cho thiếu niên đứng đằng sau mình.

Bùi Trường Hoài đồng thời nhỏ giọng thúc giục: “Ngươi đi nhanh đi.”

Người kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hỏi: “Ta đi gì cơ?” Y thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Bùi Trường Hoài, nắm lấy tay Bùi Trường Hoài, chỉ thấy lạnh buốt, liền trầm giọng nói: “Trường Hoài, ngươi đang sợ sao?”

Vị thiếu niên nhìn theo ánh mắt Bùi Trường Hoài, thấy Tạ Tri Quân đang từng bước tới gần, một lúc lâu sau, khóe môi y khẽ cong lên, nói: “Ồ, ta nói muốn cùng ngươi kết nghĩa kim lan, ngươi lại cứ không chịu, còn nói sẽ đem tới cho ta phiền toái, hóa ra là vì hắn ta à.”

Con diều bị Tạ Tri Quân nắm chặt tới mức co rúm lại, hắn tiện tay ném xuống đất, từng câu từng chữ ra lệnh cho Bùi Trường Hoài, nói: “Bùi Dục, ngươi qua đây.”

“Tạ Tri Quân, ngươi còn phải gọi ta một tiếng ca ca đấy.” Vị thiếu niên mặc hồng bào nọ khoác lấy bả vai Bùi Trường Hoài, kéo y về đằng sau lưng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tạ Tri Quân, cười nói: “Ta và Trường Hoài còn phải luyện chữ, ngươi tốt nhất nên tránh xa ra, không thì làm phiền bọn ta mất?”

Tạ Tri Quân cắn chặt răng, quăng con diều đi, vung quyền đấm về phía người nọ.

Đối phương lại vững vàng đỡ được một quyền loạn xạ này của hắn, thuận thế vặn tay hắn ra sau, đá vào đầu gối một phát, chân Tạ Tri Quân liền nhất thời mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.

Mặc dù Tạ Tri Quân có luyện kiếm tập võ trong phủ, thế nhưng lại chưa từng chú tâm học tập, chỉ học được công phu mèo cào. Vị thiếu niên này lại không giống, từng chiêu đều gọn gàng lưu loát tựa nước chảy mây trôi, còn mang cả sức mạnh tuyệt đối áp chế, đánh cho Tạ Tri Quân không còn đường lui.

Chiếm được thế thượng phong, y cười hì hì, nói: “Không biết phép tắc, nói động thủ liền động thủ là sao, lẽ nào Tiêu Vương phủ chưa từng dạy ngươi phải biết kính trọng huynh trưởng? Nhất là với ca ca Tùng Tuyển của ngươi.”

Tạ Tri Quân ngẩng đầu lên, người hắn nhìn thấy không phải Tạ Tùng Tuyển, mà là Bùi Trường Hoài. Thấy ánh mắt y tràn đầy lo lắng, Tạ Tri Quân lại có cảm giác như bị vũ nhục, con mắt đỏ lên, lại hung hăng muốn vùng vẫy khỏi tay Tạ Tùng Tuyển. Đầu gối hắn bị Tạ Tùng Tuyển ấn gáy quỳ trên đát, đã sắp rớm máu, vẫn không giãy ra được.

Nỗi nhục nhã to lớn khiến hắn hận đến nghiến răng ken két: “Tạ Tùng Tuyển!”

Tạ Tùng Tuyển đáp: “Ta đây, ta đang ở trước mặt ngươi, gọi to thế làm gì?”

Bùi Trường Hoài ôm lấy cánh tay Tạ Tùng Tuyển, lắc đầu nói: “Đừng đánh nhau, để ta, ta nói với hắn.”

Tạ Tùng Tuyển không muốn, nhưng vẫn đồng ý buông Tạ Tri Quân ra, lại kéo Bùi Trường Hoài rời khỏi đình tự: “Nói với hắn làm gì?”

Bùi Trường Hoài có hơi thảng thốt, quay đầu nhìn Tạ Tri Quân, nhưng cũng không biết nên nói gì.

“Đúng là mất hứng.” Tạ Tùng Tuyển lắc lư ngọc bội bên hông, không thèm để ý nói: “Hôm nay không luyện chữ nữa, không bằng ta đưa ngươi đi tìm tổ chim nhé?”

Vừa nói xong lời ấy, lòng Bùi Trường Hoài liền chỉ tập trung vào ba chữ “tìm tổ chim”, liên tục lắc đầu nói: “Không đi.”

Tạ Tùng Tuyển ra khỏi đình, ôm vai Bùi Trường Hoài đi về phía trước, cười lớn nói: “Ta chỉ thuận miệng nói, sao ngươi lại coi là thật chứ?”

Hai người cùng nhau rời đi, chỉ còn lại một mình Tạ Tri Quân trong đình tự. Hắn không lập tức đứng dậy khỏi mặt đất mà ôm lấy bả vai đau đớn, hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Tùng Tuyển.

Tạ Tùng Tuyển như thể cũng cảm nhận được ánh mắt đằng sau lưng mình, quay đầu nhìn lại, lơ đãng liếc Tạ Tri Quân một cái, khẽ cười với hắn.

Tạ Tri Quân không hề nhìn lầm, nụ cười đó tràn ngập khiêu khích cùng xảo quyệt, dưới lớp mặt nạ như ánh mặt trời ngày quang đãng đó, cất giấu một tính tình vô cùng âm trầm lạnh nhạt.