Từ Thế Xương ngủ liền một mạch tới sáng, lúc tỉnh lại có hơi đau đầu, cả người bủn rủn không có tinh thần, nam kỹ trong lầu Phù Dung hầu hạ y thay y phục. Từ Thế Xương mặc áo bào đỏ thẫm, thắt đai ngọc, trông như một vị công tử vừa đi ra từ chốn phấn son.
Nam kỹ thắt đai ngọc cho y xong, nịnh nọt nói: “Ngọc trên đai lưng của gia trông đẹp thật.”
“Thích à?” Từ Thế Xương cười một tiếng, tháo đai lưng xuống, ném vào trong lòng hắn: “Cho ngươi, đem khăn của ngươi ra đổi.”
Nam kỹ thụ sủng nhược kinh, liên tục nói tạ ơn, lấy chiếc khăn xanh trên thắt lưng đưa cho Từ Thế Xương.
Từ Thế Xương như kẻ loạn trí trong chuyện phong nguyệt, lấy đai ngọc đổi lấy một chiếc khăn, thấy tên nam kỹ kia thích, còn vui hơn cả hắn.
Thay xong xiêm y, Từ Thế Xương bước ra ngoài, vừa ra cửa đã đụng phải Triệu Quân, vội nói: “Lãm Minh huynh, đêm qua ngủ có ngon không?”
Nhìn lên, thấy khóe môi Triệu Quân mỉm cười, dung nhan phơi phới, mặt mày tràn ngập gió xuân, hoàn toàn không giống với dáng vẻ sa sút đêm qua.
Hắn cười nói: “Giai nhân trong lòng, như ôm trăng sáng, vô cùng tốt.”
Từ Thế Xương khập khiễng ngó tới ngó lui trong phòng, tò mò hỏi: “Vị giai nhân nào thế, cho gia xem với nào.”
Triệu Quân nghiêng người tựa vào cửa, chặn đường Từ Thế Xương: “Vẫn đang ngủ.”
Rõ ràng là không muốn để y nhìn, Từ Thế Xương bảo: “Lãm Minh huynh sao tự dưng lại độc chiếm vậy chứ, để đệ đệ ngó một cái thì có làm sao? Được được được, ta cũng không dám động vào thứ huynh thích, Lãm Minh huynh còn muốn chơi gì thích gì thì cứ việc phân phó, tất cả cứ ghi tên ta vào sổ, một lát nữa ta phải tới Tiêu Vương phủ, không thể phụng bồi huynh nữa.”
“Được.”
“Đúng rồi, hôm qua Trường Hoài ca ca có về sớm không?” Từ Thế Xương quay đầu liếc một cái, lại tự nhủ: “Chắc là thế rồi, huynh ấy lúc nào chẳng nhớ mong Hầu phủ, không thích ngủ bên ngoài.”
Từ Thế Xương nghĩ thầm đợi bao giờ xong mấy chuyện vớ vẩn của Tiêu Vương phủ, y sẽ tới Hầu phủ thăm Bùi Trường Hoài.
Y cáo biệt Triệu Quân, Triệu Quân đưa mắt nhìn y xuống lầu, đang định quay lại thì bỗng eo bị siết chặt, một đôi tay ôm lấy thắt lưng hắn, mạnh mẽ đẩy hắn vào trong phòng.
Cửa phòng lập tức đóng sầm lại, lưng Triệu Quân đập mạnh vào cửa, gương mặt của Bùi Trường Hoài đã áp sát trước mặt hắn, đôi mắt trong veo tràn đầy lửa giận.
Triệu Quân khoanh tay chịu trói, cũng không phản kháng, làm ra vẻ mặc kệ ngươi thích làm gì thì làm.
Bùi Trường Hoài nắm lấy vạt áo hắn, thấp giọng chất vấn: “Ngươi nói lung tung gì với Cẩm Lân vậy?”
Triệu Quân thấy vành tai y ửng đỏ, đưa tay miết miết lấy vành tai y, cười cắn lên môi Bùi Trường Hoài một cái: “Sao lại là nói linh tinh? Giai nhân là ngươi, trăng sáng cũng là ngươi.”
“…”
Bùi Trường Hoài chưa từng gặp kẻ nào hạ lưu càn rỡ như Triệu Quân, trước nay y luôn đứng đắn, đương nhiên là không chống đỡ nổi.
Y đẩy Triệu Quân ra, sửa sang lại y phục, lạnh nhạt nói: “Bản hầu đi đây.”
Triệu Quân cũng không ngăn cản, trêu chọc: “Quan nhân đi thong thả.”
Đây là lời nam kỹ ở lầu Phù Dung thường nói khi tiễn khách, hắn lại học được, lời này lọt vào tai Bùi Trường Hoài, khiến y hận không thể một kiếm đâm ch/ết tên này, lập tức phất áo bỏ đi.
…
Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cửa Tiêu Vương phủ, Từ Thế Xương nhảy xuống xe, đầu tiên đi bái kiến Tiêu Vương gia, rồi mới tới gặp Đại công tử Tạ Tri Chương, đúng lúc hắn đang thử hỉ phục, bốn vị tú nương hầu hạ bên cạnh.
Da dẻ trắng ngần, hồng bào chói mắt.
Từ Thế Xương chắp tay cười nói: “Quả nhiên người có việc vui tinh thần sáng láng, huynh đến hỉ bào cũng đã mặc, xem chừng muốn cưới tiểu thư Tân gia vào cửa lắm rồi. Tới ngày lành tháng tốt, ta phải uống vài chén rượu mừng với huynh mới được.”
Tạ Tri Chương khẽ cười nói: “Cẩm Lân, ngươi tới rồi.”
Từ Thế Xương ngồi xuống uống trà, thuận miệng bắt chuyện với hắn, ánh mắt liếc nhìn những hạ nhân đang bận rộn trong viện, đãi ngộ của đại công tử con thiếp xem ra không thua gì Thế tử.
Lần này Tạ Tri Chương đón dâu, phô trương thanh thế, cho dù có là Thế tử Tạ Tri Quân có lẽ cũng chỉ được đến thế này. Mà cái này cũng còn phụ thuộc vào cả Tiêu Vương và Tiêu Vương phi.
Chuyện của đôi phu thê Tiêu Vương này, Từ Thế Xương cũng có nghe qua.
Tiêu Vương và Tiêu Vương phi quen biết từ khi còn nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng, mặc dù khi ấy Thái hậu không ưa dòng dõi xuất thân của Vương phi, nhưng năm ấy, đến tuổi cập kệ, Tiêu Vương vẫn để ngoài tai mọi lời nghị luận, cưới bà về làm chính thê.
Khi còn trẻ cơ thể Vương phi suy nhược, gả vào cửa đã bảy năm nhưng vẫn không có tin gì, mặc dù Tiêu Vương và bà tình sâu nghĩa nặng, tuyệt không hai lòng, thế nhưng Tiêu Vương phi vì mãi không sinh được con nối dòng cho Tiêu Vương nên vẫn áy náy không thôi.
Sau này Tiêu Vương phi đích thân ra mặt nạp một thiếp thất cho Tiêu Vương, đối phương là nữ tử Liễu thị, Liễu thị này xuất giá chưa được ba năm đã sinh được cho Tiêu Vương hai nhi tử, trưởng tử mất sớm, không nhắc tới nữa, thứ tử chỉ còn lại Tạ Tri Chương.
Tạ Tri Chương mới vừa được hai tuổi thì mẫu thân Liễu thị mắc bệnh qua đời, từ nhỏ hắn đã được Tiêu Vương phi nuôi nấng, cũng được bà vô cùng yêu thương. Sau này, không biết Tiêu Vương thế nào lại tìm được một lão đạo nhân y thuật cao siêu, trị chứng khó mang thai của Tiêu Vương phi, Vương phi uống theo phương thuốc của lão đạo nhân ấy tầm nửa năm, quả thực đã hoài thai.
Tiêu Vương vui mừng khôn xiết, ban thưởng lớn vô cùng. Trong kinh thành người người cũng đều biết Tiêu Vương trông mong đứa con này ra sao.
Vương phi mang thai mười tháng, vất vả sinh thành, Tiêu Vương phủ lúc này mới có một trưởng tử danh chính ngôn thuận, người này chính là Tạ Tri Quân.
Bởi vì đứa con này khó khăn lắm mới có được, thế nên phu thê Tiêu Vương vô cùng cưng chiều, nhưng cũng không vì thế mà bạc đãi Tạ Tri Chương.
Hồi còn nhỏ Tạ Tri Chương là kẻ không thích nói chuyện, bên cạnh chẳng có lấy một người bạn chơi cùng, thế nên vô cùng ngưỡng mộ người khác có huynh đệ cùng chơi trong nhà. Từ sau khi đệ đệ được sinh ra, đến sách cũng không còn thích đọc nữa, cả ngày chỉ thích bế Tạ Tri Quân đi chơi.
Trên dưới Vương phủ đều hòa thuận vui vẻ, mỹ mãn vô cùng, mặc dù Tạ Thế Xương không giao hảo với cả hai vị công tử của Tiêu Vương phủ, thế nhưng trong lòng cũng âm thầm ngưỡng mộ.
Hai người tán gẫu đến trời nam đất bắc, bỗng một tì nữ tiến từ ngoài vào, đứng bên cạnh nói thầm với Tạ Tri Chương hai câu.
Tạ Tri Chương nghe xong gật đầu, lệnh nàng lui xuống, rồi nói với Từ Thế Xương: “Cẩm Lân, mấy ngày nay Văn Thương mắc phong hàn, thân thể vẫn luôn không khỏe, bây giờ đại phu đang tới chẩn mạch, việc này giao cho hạ nhân ta cũng hơi lo lắng, muốn tự mình qua xem, thứ lỗi cho ta tiếp đón không chu toàn.”
Từ Thế Xương chỉ ước được chuồn nhanh, cười nói: “Đâu có đâu có, đương nhiên sức khỏe của Thế tử vẫn là quan trọng nhất. Ca ca, huynh không cần lo cho ta, ta uống xong chén trà này rồi đi đây.”
Tạ Tri Chương nói lời cảm tạ, vội vàng cất bước đến chỗ Tạ Tri Quân.
Ngoại trừ Tạ Tri Quân và đại phu, trong phòng không còn kẻ khác, Tạ Tri Quân ngồi đưa lưng về phía giường, nửa người trên vừa mới thay băng. Tạ Tri Chương đi tới, nhìn vết kiếm trên mạn sườn hắn, mặc dù không sao nguy hiểm, nhưng lòng hắn vẫn còn sợ hãi.
Đại phu thay thuốc cho hắn xong, thưa: “Thế tử gia phúc thọ dồi dào, thương thế đã tốt lên không ít, tiểu nhân bốc cho ngài ấy thêm hai phương thuốc nữa, cùng với thuốc mỡ bôi ngoài vết thương, khoảng nửa tháng nữa sẽ lành hẳn.”
Tạ Tri Chương lại gần cẩn thận hỏi đại phu mấy điều kiêng kị khi dùng thuốc, ghi nhớ từng thứ một trong lòng, hỏi xong lại thưởng một thỏi vàng, để ông biết điều mà ngậm miệng.
Vị đại phu nhận lấy thỏi vàng, vui mừng ra mặt, luôn miệng đáp ứng.
Trở lại phòng, Tạ Tri Quân khoác thêm một chiếc áo mỏng, để phanh ra, nằm ngửa trên giường.
“Không biết lạnh hay sao?”
Tạ Tri Chương đi qua, giúp hắn cài lại y phục.
“Đệ thực sự quá hấp tấp.” Hắn vừa cài áo vừa mắng: “Nếu không phải thuộc hạ nhận ra đầu của Vương Tiêu, rồi báo việc này cho ta trước, ta còn chẳng biết đệ còn sai thích khách đi giết Triệu Quân đấy. Quan hệ của phụ vương và Thái sư tốt như thế, Triệu Quân lại là học trò của Thái sư, đệ vô duyên vô cớ tự dưng đi giết hắn làm gì?”
Tạ Tri Quân không có kiên nhẫn nghe mấy lời dạy dỗ của Tạ Tri Chương, giành lấy vạt áo trong tay hắn, tự qua loa thắt vào.
Ngày đó ở Lan Thương Uyển, hắn giở trò cho Bùi Trường Hoài phát hỏa, vốn muốn chuộc lỗi. Nào ngờ từ xa xa bỗng nhìn thấy Bùi Trường Hoài và Triệu Quân ở cùng nhau trên hành lang. Hai người đều cùng nhậm chức trong Bắc doanh, quen biết cũng không có gì kỳ lạ, thế nhưng Tạ Tri Quân vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đặc biệt là cái tên Triệu Quân đó còn có gương mặt na ná Tạ Tùng Tuyển, càng nhìn càng khiến hắn ngứa mắt.
Mà Tạ Tri Quân trước nay vẫn quen bừa bãi tùy ý, người hắn ghét nhất định sẽ phải ch/ết.
Nhưng đáng hận ở chỗ lần ám sát trên phố ấy không giết được Triệu Quân, còn làm Bùi Trường Hoài bị thương…
Đây đều là lỗi của tên Triệu Quân đó. Nếu không phải Bùi Trường Hoài tới cứu Triệu Quân, hắn nhất định sẽ không bất cẩn đâm y bị thương.
Tạ Tri Quân nắm chặt tay, nói: “Đệ vừa thấy cái mặt đó của Triệu Quân là đã chán ghét, kẻ này đệ nhất định phải giết! Nếu như huynh tới đây để hỏi tội, bây giờ đã muộn rồi.”
“Đang nói chuyện tử tế với đệ, sao lại thành hỏi tội rồi?” Tạ Tri Chương thở dài một hơi, rồi nhanh chóng chịu thua bảo: “Được rồi, được rồi.
Nhưng tên Triệu Quân đó cũng chỉ là hạng thấp hèn, phủ Thái sư dùng hắn như một quân cờ để đối phó Bùi Dục thôi, đệ muốn giết hắn cũng đâu có gì khó, nhưng lúc này chưa phải thời cơ, hắn vẫn còn chỗ để lợi dụng, để sau này ca ca thay đệ xử lí hắn.”
Hắn nhìn vết thương trên ngực Tạ Tri Quân, ánh mắt âm trầm: “Đệ yên tâm, huynh nhất định không để hắn được yên thân.”
Tạ Tri Quân đáp: “Nếu như đại ca thực sự có lòng, vậy giúp ta điều tra thân phận của Triệu Quân đi.”
Tạ Tri Chương thở dài: “Thái sư nâng đỡ hắn tới địa vị như hiện tại, chẳng lẽ lại không điều tra rõ ràng lai lịch của hắn? Thân thế của Triệu Quân, ta đã nói toàn bộ cho đệ nghe rồi, đệ cứ một mực không tin.”
Tạ Tri Quân đáp: “Lần đó ám sát, đệ có giao thủ với hắn, hắn sử dụng kiếm pháp của Thanh Cuồng Khách… Không, là kiếm pháp của Tạ Tùng Tuyển! Người trong thiên hạ giống nhau rất nhiều, nhưng kiếm pháp lại là độc nhất vô nhị, hắn nhất định có quan hệ thâm sâu gì đó với Tạ Tùng Tuyển, tiếp cận Trường Hoài nhất định cũng không có ý đồ gì tốt.”
Hắn càng nghĩ, lại càng muốn phát điên, vội vơ lấy giày, đứng dậy định đi: “Không được, đệ phải đi nói cho Trường Hoài.”
“Ta thấy đệ chỉ biết nghi thần nghi quỷ!” Tạ Tri Chương vội chặn hắn lại, sắc mặt khẽ biến, nói: “Bao nhiêu năm rồi, đệ vẫn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ! Văn Thương, đệ đặt tay lên ngực tự hỏi xem, đệ thực sự muốn giết Triệu Quân sao? Đệ không thù không oán với Triệu Quân, giết hắn, vẫn là vì Bùi Dục! Cho dù đệ có giết nhiều người hơn nữa cũng có ích gì, đệ và Bùi Dục không thể trở lại như trước đây được nữa rồi!”
Ánh mắt Tạ Tri Quân dần trở nên lạnh lẽo: “Tạ Tri Chương, ta khuyên huynh tốt nhất nên câm miệng.”
“Sao, thân là đại ca đệ, ta nói một câu cũng không được sao? Bùi Dục rốt cuộc có gì đáng để đệ nhớ thương như thế, đệ làm mấy chuyện ngốc nghếch cho y nhiều đến thế, y có thèm để ý đến đệ không?”
Dưới vết kiếm mới trên ngực Tạ Tri Quân kia, vẫn còn một vết kiếm cũ nữa, chỉ có Tạ Tri Chương biết hắn vì sao lại bị thương.
Năm đó Tạ Tri Quân vẫn còn bị cấm túc trong Đạo quán, không hề hay biết tin tức bên ngoài, mà sau khi huynh trưởng của Bùi Dục liên tiếp ch/ết trận, trong triều đồn đãi việc Hoàng thượng lệnh Bùi Dục và lão Hầu gia gấp rút dẫn binh cùng nhau đi tiếp viện, việc tới tai Tạ Tri Quân, hắn liền trốn khỏi Đạo quán đi cả một đêm, một mình tới Tẩu Mã Xuyên trước, chỉ để tiễn biệt Bùi Dục, cũng vì muốn bảo hộ y chu toàn.
Tạ Tri Chương biết đệ đệ mình dám làm trái hoàng lệnh, tự ý rời khỏi Đạo quán, liền hỏa tốc dẫn người đuổi theo.
Khi ấy chiến sự biên cương căng thẳng, khắp các thành trì quanh Tẩu Mã Xuyên ngày đêm đều chìm trong khói lửa, Tạ Tri Quân hỏi thăm khắp nơi chỗ ở của Bùi gia quân, hành động phô trương dễ gây chú ý, bị một đội binh lính Bắc Khương nhận ra là người Đại Lương, lưng hắn còn đeo bảo kiếm, chắc chắn không phải bách tính thông thường, đôi bên lập tức giao chiến.
Đối phương người đông thế mạnh, Tạ Tri Quân bất cẩn bị đâm một kiếm, thấy không địch lại được, chỉ đành vừa đánh vừa lui, may mà Tạ Tri Chương khi ấy tới kịp lúc mới cứu được hắn một mạng.
Lúc đó chỉ chậm một khắc thôi, Tạ Tri Quân sẽ thế nào, Tạ Tri Chương đến tưởng tượng cũng không dám.
Hắn đau lòng cho đệ đệ mình, mà càng đau lòng cho Tạ Tri Quân thì lại càng hận Bùi Dục.
Tạ Tri Chương nghiến răng nói: “Cứ phải nhìn đệ mắc sai lầm hết lần này tới lần khác, thà rằng ta giết quách Bùi Dục, sớm ngày chặn hết mấy nghiệp chướng của đệ!”
“Huynh dám!”
Tạ Tri Quân đột ngột ra tay, bóp lấy cổ Tạ Tri Chương, ấn hắn ngã xuống giường. Đôi mắt Tạ Tri Quân đỏ ngầu, vẻ mặt càng lúc càng đau đớn, cũng càng dữ tợn.
“Tạ Tri Chương, huynh thử động vào y xem!”