Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 57




Triệu Quân càng nói, vành tai Bùi Trường Hoài càng trở nên mẫn cảm, mẫn cảm đến mức tâm tư rối như tơ vò, thần kinh lại bỗng nhiên tê rần, vành tai y bị năng nanh của hắn cắn.

Cảm giác mềm mại dưới răng làm Triệu Quân muốn tàn bạo cắn đến nát vụn. Giao hoan cùng Bùi Trường Hoài, có lúc Triệu Quân động tình đến độ không kiềm lại được, chỉ hận không thể làm Bùi Trường Hoài đến hỏng, mỹ nhân bực này, nếu tan trong lòng hắn chẳng phải quá vui sướng sao?

Sợ lần này bản thân lại mất kiềm chế, buông thả làm Bùi Trường Hoài đau, hắn chỉ đành dời miệng đi, tùy tiện liếm mút vành tai y.

Đầu lưỡi lướt qua vành tai Bùi Trường Hoài, lướt thẳng xuống dưới, Triệu Quân kéo vạt áo của y ra, vừa liếm vừa cắn ngực y.

Y phục của Bùi Trường Hoài bị tuột ra một nửa, lồng ngực cùng vòng eo trần trụi, làn da xinh đẹp lại càng tôn lên nhũ hoa đỏ ửng kiều diễm.

Triệu Quân khẽ xoa vùng da mềm mại trên ngực y, vân vê nhào nặn.

Hơi thở của Bùi Trường Hoài rối loạn, y không nhìn thấy gì cả, đầu ti ướt át trước ngực bị Triệu Quân đùa bỡn hết lần này đến lần khác, dâng lên từng cơn ngứa ngáy thầm kín khẽ khàng.

Y nhất thời không thể phân biệt được rốt cuộc là khó chịu hay sảng khoái nữa.

Triệu Quân giương mắt, thấy khuôn mặt đôi môi đỏ ửng của Bùi Trường Hoài, không biết dưới lớp lụa trắng kia liệu có che giấu một đôi mắt động tình ướt át.

Hắn vừa nhìn y, vừa cúi đầu hôn lên vùng bụng dưới của Bùi Trường Hoài.

Phần da trên bụng Trường Hoài như căng lên, xuống dưới chút nữa chính là nơi riêng tư nhất, vật giữa hai chân kia sớm đã đứng thẳng từ lâu, phần đỉnh đỏ bừng no đủ, trên đầu còn tràn ra một ít ti/nh d/ịch.

Đôi môi của Triệu Quân dừng lại ở phần bụng cách chỗ đó không xa, Bùi Trường Hoài như cảm nhận được sự uy hiếp, không khỏi vùng vẫy vài cái, nói: “Triệu Quân, ngươi, ngươi đừng…”

Triệu Quân biết y đang sợ điều gì, liền cười một tiếng, ngón tay miết trên môi y trêu đùa, bảo: “Thế này không phải sẽ biết ai đang “thương” ngươi sao?”

Hắn cúi đầu, không chút do dự mà ngậm vật kia vào trong miệng. Cảm giác xa lạ khiến Bùi Trường Hoài như chịu phải kích thích lớn, y hơi ngẩng cổ lên, nức nở một tiếng, mày nhíu chặt lại.

“A…”

Bùi Trường Hoài không ngừng thở dốc, rốt cuộc trước đây luôn dùng tay thay vật, hoặc cho dù là các tư thế bị Triệu Quân chèn ép đùa giỡn, thì vẫn luôn nằm trong tầm hiểu biết của y. Nhưng y chưa từng ngờ tới Triệu Quân lại có thể hạ mình hầu hạ y thế này.

Nhưng Triệu Quân làm thế, lại không giống hầu hạ, mà càng giống đùa bỡn hơn.

Hắn như từng chút một chiếm giữ con mồi, vô cùng kiên nhẫn nắm lấy d/ương v/ật của Bùi Trường Hoài, như nắm lấy tử huyệt của y, bề ngoài thì hôn hai cái, đầu lưỡi liếm mút qu/y đ/ầu, mà sự thực thì khẽ nheo mắt lại, quan sát dáng vẻ sắp sụp đổ của Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài cắn môi, hầu kết chuyển động. Triệu Quân ngậm ra ngậm vào, như làm chuyện xấu mà ra sức mút vài cái, mút đến mức làm

Bùi Trường Hoài run rẩy, khóc mà như đang rên rỉ ra tiếng.

“Ngươi, tên này…” Bùi Trường Hoài không thể chịu nổi, vội nắm lấy tóc hắn muốn hắn dừng lại.

Đôi mắt y bị che, cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Quân, hắn mút hai ba cái như muốn dằn vặt y, trong chốc lát y có cảm giác như mình đang lơ lửng giữa tầng mây.

Bùi Trường Hoài càng nghĩ mặt càng nóng, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: “Vô sỉ.”

Cho dù có bị mắng, Triệu Quân cũng không tức giận, thấp giọng cười: “Còn có thể vô sỉ hơn nữa đấy, Hầu gia chưa thấy đó thôi.” Hắn vừa cởi y phục trên người, vừa cố ý hôn lên mạn sườn Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài sợ ngứa, né dần lên trên, y ngồi nửa người dậy, vừa định kéo băng vải xuống, Triệu Quân liền giữ lấy tay y.

“Tam lang.”

Triệu Quân gọi y vô cùng thân mật.

Cha và huynh y hay gọi y bằng xưng hô này, trước đây lúc Triệu Quân động tình cực điểm cũng gọi loạn hai tiếng ấy, lại chẳng thể nhu tình như nước được như lúc này.

Đáy lòng Bùi Trường Hoài tê rần, không hiểu Triệu Quân có ý gì, y nhìn không rõ, mơ hồ có cảm giác như bị một bóng dáng bao phủ, chẳng bao lâu sau, miệng y đã đụng phải một vật cứng nóng bỏng.

Bùi Trường Hoài kinh hãi hoảng sợ, muốn trốn khỏi cơn dục vọng ấy. Triệu Quân chế trụ đầu y lại, vật cứng rắn như đạn đã lên nòng chống trên miệng y, hắn thấp giọng lừa gạt: “Tam lang, mở miệng.”

“Ngươi… ưm…”

Không đợi y nói thành lời, tính khí thô to đã kịp tiến quân thần tốc, yết hầu Bùi Trường Hoài căng lên, nuốt hơn nửa vật kia vào miệng. Bùi Trường Hoài từ nhỏ đã là kim tôn ngọc quý, trước nay chưa từng bị đối xử như thế này, cũng chưa từng làm thế với ai, tức khắc nghẹn họng, nước mắt giàn giụa, ưm ưm kêu loạn.

Triệu Quân nhắm mắt lại, khẽ thở dốc một hơi, tay vuốt ve mái tóc dài của y, chuyên tâm ấn vào.

Trên vật hùng dũng kia gân xanh nổi lên, cứng nóng vô cùng, ra ra vào vào trong miệng Bùi Trường Hoài.

Y không biết phải hầu hạ bằng miệng thế nào, lúc hoàn toàn nuốt vào, đôi lúc đụng phải răng nanh, Triệu Quân đương nhiên khó lòng thỏa mãn nổi, nhưng thấy Bùi Trường Hoài ngậm cho hắn, trúc trắc lại rã rời, lòng hắn thoải mái không nói nên lời.

Qua một lúc lâu vẫn chưa thấy Triệu Quân ngừng lại, miệng Bùi Trường Hoài bị đút đến đau mỏi, trong miệng toàn là mùi vị của Triệu Quân. Vật kia không chút khách khí đâm thẳng vào cổ họng y, Bùi Trường Hoài dâng lên cơn buồn nôn, cổ họng thít chặt, ngược lại lại càng nuốt Triệu Quân sâu hơn.

Bị hút đến đòi mạng, hô hấp của Triệu Quân liền loạn, không ngờ lần này cơn sảng khoái lại đến nhanh đến vậy. Hắn vốn không muốn làm qua quýt cho xong chuyện, bởi chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bùi Trường Hoài, sao hắn có thể dừng lại nổi? Triệu Quân nắm lấy tóc của y, miệt mài thỏa thích, chỉ để ý đến chuyện cầu hoan, vừa hung ác vừa nhanh đẩy thêm mười phát nữa, t/inh d/ịch liền bắn ra, phun thật sâu vào trong miệng y.

Bùi Trường Hoài nhất thời bị nghẹn đến mức không nói nên lời, chỉ khụ khụ liên tục. Triệu Quân rút ra, Bùi Trường Hoài vẫn còn ngửa đầu, cổ họng vô thức nuốt nước bọt, ực một tiếng, không ngờ lại nuốt tất cả t/inh d/ịch trong miệng xuống.

Triệu Quân không ngờ y lại không nhổ ra, bỗng chốc giật mình: “Sao ngươi lại…”

Bùi Trường Hoài hung hãn nhíu mày, giật mảnh vải trên mắt xuống, khóe miệng chảy ra một sợi t/inh d/ịch hỗn độn. Nhất thời Triệu Quân lòng như nổi trống, vội vàng cầm chén trà nhỏ đút cho Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài súc miệng, đôi mắt như dao nhanh chóng quét về phía Triệu Quân. Đôi mắt đen của y ngấn lệ, đuôi mắt ửng đỏ, giờ phút này phẫn nộ làm đôi mắt càng sáng đến kinh người.

“Ngươi đáng ch/ết!”

Bùi Trường Hoài đạp một cước qua, Triệu Quân bắt lấy mắt cá chân y, kéo Bùi Trường Hoài về phía mình, rồi lập tức đè người lên ngăn y lại.

Bùi Trường Hoài phát cáu đến đòi mạng, y lại thực sự chẳng biết mắng câu gì độc địa, nói: “Triệu Quân, ngươi thực sự đáng ch/ết!”

“Đúng, ta đáng ch/ết, ta đáng ch/ết nhất.”

Triệu Quân làm càn cười rộ lên, tiếng cười càng văng vẳng, lại càng chà xát cọ loạn lên cần cổ Bùi Trường Hoài.

“Bùi Dục, nhiều năm lắm rồi, ngay cả khi Hoàng thượng phong quan thêm tước cho ta, ta cũng chưa từng thỏa mãn đến thế này.” Triệu Quân mượn rượu làm bàn, không nhịn được mà hôn lên môi Bùi Trường Hoài: “Đợi tới khi xuống giường, ngươi muốn giết ta, ta cũng cam lòng ch/ết trong tay ngươi, nhưng bây giờ…”

Hắn say sưa hôn lên da thịt trên cần cổ y, nói chuyện càng lúc càng mập mờ, vừa đùa cợt vừa khẩn cầu nói: “Thỉnh tiểu Hầu gia lại “thương thương” ta.”