Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 54




Cả người Tân Diệu Như như sững sờ, lập tức khẽ cười nói: “Ta vẫn thường nghe phụ thân khen ngợi tiểu Hầu gia thông minh mẫn tuệ, trong đám vãn sinh hậu bối người thưởng thức ngươi nhất.”

Nàng vừa không phủ nhận, cũng vừa không thừa nhận, nhưng Bùi Trường Hoài lại càng thêm chắc chắn, chuyện này Tạ Tri Chương không thoát khỏi liên can.

Khi ấy lúc Bùi Trường Hoài đồng ý nghĩ cách cứu Lưu Hạng, Lưu An còn vênh váo đắc ý tiết lộ sau lưng mình có cao nhân chỉ điểm.

Bùi Trường Hoài giả thiết có một kẻ đứng sau màn tồn tại, hắn biết chuyện tư tình của Vương Tiêu và Tân Diệu Như. Sau khi Vương Tiêu ch/ết, Tân Diệu Như một lòng muốn báo thù giúp hắn, người này liền cố ý lợi dụng lòng thù hận của Tân Diệu Như, chĩa mũi nhọn vào Chính Tắc Hầu phủ.

Tân Diệu Như giả vờ có tư tình với Bùi Nguyên Mậu, bí mật hẹn gặp nó ở Vân Ẩn Đạo quán, thậm chí còn không tiếc dùng sự trong sạch của mình để tính kế, giả thiết được thành lập, chỉ vì muốn bắt lấy nhược điểm lớn nhất là Bùi Nguyên Mậu.

Đây mới là bước đầu tiên.

Sau đó, Lưu An được người sau màn chỉ điểm, cùng một đám đạo tặc thành công bắt cóc hai người Bùi Nguyên Mậu và Tân Diệu Như đang bí mật hẹn gặp ở Vân Ẩn Đạo quán, lấy chuyện này ép Bùi Trường Hoài phải nghĩ cách cứu phụ thân hắn là Lưu Hạng.

Lưu An tưởng mình là ve sầu thoát xác, ai ngờ chim sẻ còn ở phía sau, người sau màn ngay từ đầu đã muốn trừ khử Lưu An, Lưu Hạng, thứ nhất là vì muốn giá họa cho Bùi Trường Hoài, thứ hai là vì muốn giết người diệt khẩu.

Lưu An ch/ết rồi, rõ ràng kẻ thực sự đứng phía sau màn chỉ còn lại Tân Diệu Như và đám đạo tặc kia, lại đúng lúc trùng hợp như thế, xe ngựa của Tiêu Vương phủ đang ở vùng ngoại ô, đại công tử Tạ Tri Chương cứu giúp Tân Diệu Như, không chỉ tạo nên một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân đẹp đẽ, mà còn thuận tiện giết sạch đám đạo tặc kia.

Bùi Trường Hoài không tin có cơ duyên nào trùng hợp đến thế, mà nếu không phải trùng hợp, thì rất có thể kẻ đứng sau màn chính là Tạ Tri Chương.

Liên hoàn kế như thế, đương nhiên là khiến Bùi Trường Hoài liên tiếp bại trận, còn hủy mất quan hệ mấy đời của Chính Tắc Hầu phủ và phủ Thượng thư, mà Tạ Tri Chương lại nhân cơ hội này lập được quan hệ thông gia với phủ Thượng thư.

Người này ẩn thân đến là kỹ lưỡng, giấu sâu vô cùng, mà quan trọng nhất là cho dù Bùi Trường Hoài có đoán được ra hắn, trong tay cũng không có bất cứ một bằng chứng xác đáng nào.

Nếu như không nhìn thấy cái khăn tay kia, e rằng Bùi Trường Hoài có thế nào cũng sẽ không nghi ngờ tới Tân Diệu Như, cũng sẽ càng không nghi ngờ tới Tạ Tri Chương đứng sau lưng Tân Diệu Như.

Nếu bàn về nguyên nhân không nghi ngờ thì rất đơn giản, Bùi Trường Hoài không thể ngờ Tân Diệu Như lại lấy sự trong sạch của mình ra để trả thù, lấy chuyện hôn nhân đại sự ra để lợi dụng.

Bùi Trường Hoài trầm giọng nói: “Tân tiểu thư, Tạ Tri Chương tâm cơ thâm trầm, tuyệt không phải người mà ngươi có thể khống chế, ngươi vì báo thù mà nương thân vào hắn, nếu Vương Tiêu dưới cửu tuyền có biết, chắc chắn sẽ đau lòng vì lựa chọn ngày hôm nay của ngươi.”

“Đau lòng? Người ch/ết rồi còn có thể đau lòng sao?” Tân Diệu Như cười lạnh lẽo, nàng châm chọc nói: “Tiểu Hầu gia à, đợi tới khi ngươi thật lòng yêu một người, ngươi sẽ hiểu được chọn lựa của ta. Nếu như không thể gả cho Vương Tiêu, vậy thì có gả cho ai cũng đâu có gì khác biệt.”

Nàng khẽ gật đầu, đứng dậy khoác áo choàng vào, nói với Bùi Trường Hoài: “Vẫn mong ngày đó tiểu Hầu gia có thể tới uống chén rượu mừng, cáo từ.”

Tân Diệu Như nhận lấy chiếc khăn tay thấm máu của Vương Tiêu, xoay người rời khỏi quán trà.

Bùi Trường Hoài ngồi yên một lúc lâu, uống chén trà của Tân Diệu Như, rồi mới cất giọng: “Con đã nghe thấy cả rồi chứ?”

Một bóng dáng chậm rãi đứng lên khỏi nhã gian đằng sau tấm bình phong, người tới đúng là Bùi Nguyên Mậu. Gương mặt nó xám như tro tàn, ánh mắt vô định, lời của Tân Diệu Như như còn văng vẳng bên tai, không biết nên có cảm xúc gì.

Bởi vì được nuông chiều nuôi nấng, Bùi Nguyên Mậu lúc gặp chuyện không như ý là lại khóc nháo, bây giờ đau đớn đến cùng cực, nó rốt cuộc cũng biết khóc không ra nước mắt là cảm giác gì rồi.

Bùi Nguyên Mậu cười khổ nói: “Tam thúc, có phải con rất giống trò hề không? Không biết trời cao đất dày, còn bị kẻ khác chơi đùa xoay vòng vòng, mất mặt mình thì thôi đi, lại còn hại cả thúc… hại cả Hầu phủ…” Chóp mũi nó chua xót, thấp giọng mắng: “Con chính là loại đần độn, quá ngu ngốc!”

Bùi Trường Hoài phì cười một tiếng, đưa cho Bùi Nguyên Mậu một tách trà, đẩy đến trước mặt nó: “Con cũng chưa lớn hẳn, nói thế nào cũng chỉ là hơi đần độn, hơi ngu ngốc thôi.”

Bùi Nguyên Mậu thấy Bùi Trường Hoài còn có hứng trêu ghẹo, cũng không trách tội mình, nhất thời áy náy không dứt, lại không nhịn được mà nín khóc mỉm cười.

Nó lấy tay áo lau nước mắt, đè chặt những chua xót đau đớn trong lòng lại, nói: “Tam thúc, lần này đều trách ta không tốt, nếu ta nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghi của bậc quân tử, hẳn sẽ không để kẻ khác có cơ hội lợi dụng. Thúc muốn phạt ta thế nào, ta đều nhận. Nhưng mà Diệu Như… Tân tiểu thư nàng, nàng cũng là một kẻ đáng thương, thúc tha cho nàng, có được không?”

Bùi Trường Hoài không ngờ Bùi Nguyên Mậu lại cầu tình cho nàng, trầm ngâm một lát, y đưa tay xoa đầu Bùi Nguyên Mậu, khẽ cười nói: “Đứa trẻ ngoan.”

Nếu như lật tẩy việc lần này, cũng là để người đời chỉ trỏ vào mặt lão Thượng thư, đến lúc đó Tân gia làm sao có thể sống yên ở kinh thành? Dù sao thì với giao tình nhiều năm của phụ thân và lão Thượng thư, Bùi Trường Hoài cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa.

Bùi Nguyên Mậu thấy y đồng ý, đương nhiên là vui sướng, cúi đầu suy tư trong chốc lát rồi lại hỏi: “Thế nhưng, tại sao đại công tử của Tiêu Vương phủ lại muốn đối phó với Hầu phủ? Chúng ta cũng đâu có thù hận gì với bọn họ?”

“Chuyện trên triều, không liên quan gì tới con, không cần nghĩ nhiều làm gì, trời có sập cũng vẫn còn có Tam thúc chống đỡ.” Bùi Trường Hoài nói: “Hôm nay bảo con qua đây, chỉ là vì muốn con nhìn cho rõ ràng tình cảnh hiện tại của Hầu phủ. Nguyên Mậu, Bùi gia không còn ai nữa rồi…”

Y dừng lại một chút, lại nhận ra mấy lời sau nói ra có hơi trầm trọng, nên không nói tiếp nữa.

Bùi Trường Hoài lấy đầu ngón tay chỉ chỉ vào trán Bùi Nguyên Mậu, cười nói: “Sao ta lại thấy, con càng lớn tướng mạo lại càng giống đại ca vậy hả?”

Bùi Nguyên Mậu nhướng mày: “Thật vậy sao? Hừ, đương nhiên là thế rồi.” Nó đắc ý một lát, rồi lại lập tức trở nên buồn bã thất thểu: “Thật ra, thật ra con cũng muốn được trở thành anh hùng như cha con, nhưng con làm gì cũng không nên trò trống…”

“Không muộn.” Bùi Trường Hoài nói: “Bây giờ ta vẫn đang nhàn rỗi trong quý phủ, đúng lúc có thời gian dạy con đao pháp của cha con.”

Bùi Nguyên Mậu vui vẻ đáp: “Vâng.”

Sau khi xong chuyện, Bùi Trường Hoài lệnh Bùi Nguyên Mậu hồi phủ trước, y ở lại trong trà lâu ngồi đơn độc một lát.

Bùi Trường Hoài ngổn ngang trăm mối tơ vò cũng không nghĩ ra, rốt cuộc Triệu Quân sắm vai gì trong liên hoàn kế ấy.

Tới bây giờ đã biết Vương Tiêu là một tử sĩ do Tạ Tri Chương nuôi, vậy thì thích khách ngày đó muốn ám sát Triệu Quân cũng do Tạ Tri Chương phái tới. Nhưng hắn có lí do gì mà phải đặc biệt muốn trừ khử Triệu Quân? Mà Triệu Quân liệu có biết kẻ đối phó hắn chính là Tiêu Vương phủ?

Bùi Trường Hoài càng nghĩ, lòng càng loạn như cào cào, rồi đột nhiên suy nghĩ của y bình tĩnh trở lại, không khỏi nghĩ thầm, Triệu Quân có thế nào cũng đâu liên quan gì đến y? Y quản mấy chuyện đó làm gì?

Liền lập tức đè nén tâm tư lại, không dám suy nghĩ nữa.

Thời tiết ngày một chuyển ấm, vết thương trên chân Bùi Trường Hoài cũng ngày càng tốt lên, không lâu nữa là có thể đi đứng trở lại.

Gần đây Tiêu Vương phủ và phủ Thượng Thư đang chuẩn bị tiệc cưới, bởi có thái sư Từ Thủ Chước làm mai mối, thế nên Từ Thế Xương nghe

theo phân phó của phụ thân, cũng giúp Tiêu Vương phủ chuẩn bị chút sính lễ, lại chuẩn bị vài tiết mục trong tiệc cưới.

Bận trước bận sau làm Từ Thế Xương tâm phiền ý loạn, có điều phụ thân cố ý muốn y giao hảo với Tiêu Vương phủ, y cũng không dám qua loa đại khái, lại tận tâm tận sức vô cùng.

Từ Thế Xương ham mê hoan ái, mấy ngày không được ôm mỹ nhân ngủ liền khó chịu, mới vừa xẩm tối đã kéo Triệu Quân tới lầu Phù Dung uống rượu.

Triệu Quân vẫn còn công vụ phải xử lý ở Bắc doanh, chỉ đành để Từ Thế Xương tới trước, đợi khi trời tối hẳn hắn mới qua.

Từ Thế Xương biết Triệu Quân là người Tần Hoài, liền đặc biệt mời mấy tiểu nương tử hát giọng Tần Hoài tới, cho Triệu Quân được nghe chút âm điệu quê hương, cùng y uống rượu.

Mọi việc đã được chuẩn bị thỏa đáng, sắc trời vừa tối, đã thấy tiếng vó ngựa dưới lầu Phù Dung như xa như gần.

Triệu Quân xoay người xuống ngựa, tiện tay ném roi ngựa cho gã sai vặt.

“Tướng quân.” Gã sai vặt tiếp được roi ngựa, ôm trong lòng, cung kính dẫn Triệu Quân lên lầu.

Từ Thế Xương vừa nghe tiếng bước chân là biết Triệu Quân đã tới, xoay người sang nhìn hắn bước vào.

Trên người Triệu Quân vẫn còn khoác khinh giáp màu bạc, lúc này đã cởi bỏ mũ sát, vài sợi tóc lòa xòa trên thái dương, đôi môi bạc hồng hào, hàng lông mày rậm, anh tuấn phóng khoáng, tựa như thần tiên.

Nếu như đổi lại là người khác, Từ Thế Xương hẳn sẽ còn lòng dạ thảnh thơi khen một câu tuấn tú, nhưng là Triệu Quân, y không có gan đi thưởng thức mỹ mạo của hắn.

“Lãm Minh huynh, tới đây.” Từ Thế Xương vội thỉnh hắn ngồi xuống.

Rượu đã ấm, Từ Thế Xương rót cho Triệu Quân, rượu quá ba tuần, Từ Thế Xương liền không nhịn được mà oán giận mấy chuyện khổ sai của Tiêu Vương phủ.

“Tạ Tri Chương lấy vợ, bảo một người ngoài như ta đi thu xếp làm gì? Cũng do ta xui xẻo, đúng lúc Tiêu Vương phi sức khỏe không tốt, mà cái tên vương bát con nghé Tạ Tri Quân kia lại không biết làm ra tội nghiệt gì, hôm đó ta thấy người hắn quấn chặt một vòng, chắc là bị thương chỗ

nào rồi, trông đúng là phát khiếp. Gần đây ta gặp hắn vẫn còn thấy ổn lắm, không biết lại chọc phải chuyện gì.”

Y ghét Tạ Tri Quân, nói chuyện rất không khách khí. “Tạ Tri Quân?”

Đôi tay cầm chén rượu của Triệu Quân hơi ngừng lại, lần trước nghe thấy cái tên Tạ Tri Quân này là ở Lan Thương Uyển, tên nhãi này dám chọc Bùi Dục, suýt nữa thì ép ch/ết y.

Hắn nhớ tới đôi mắt đỏ bừng ướt át của Bùi Trường Hoài.

Ngày đó hắn cùng Bùi Trường Hoài triền miên tầm hoan, y tận tình còn đáp lại hắn không ít lời hay, bây giờ nghĩ lại, cũng chẳng biết mấy lời ý loạn tình mê khi ấy của Bùi Trường Hoài rốt cuộc là dành cho ai.

Cũng chẳng phải dành cho hắn.

Từ Thế Xương thấy Triệu Quân sắc mặt âm trầm, như thể không vui, y cũng lười phí lời, liền tiện gọi một đám oanh oanh yến yến tới, bồi rượu hai người tìm vui.

Trong sương phòng Từ Thế Xương đang trái ôm phải ấp, cắn lấy chén rượu lưu ly, vừa cười loạn vừa dốc rượu vào miệng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng truyền từ bên ngoài vào, quấy rầy cuộc vui đưa đẩy trong sương phòng.

“Cẩm Lân.”

Bùi Trường Hoài chuyển sáo ngọc trong tay thắt vào bên hông, vừa mới lướt qua bình phong, liền bất ngờ không kịp phòng thủ mà đụng phải ánh mắt của Triệu Quân.

Nụ cười nhẹ nhàng bên môi của y bỗng cứng lại.

Triệu Quân lại cười sâu hơn, người ngả vào giữa những ôn hương nhuyễn ngọc, một đôi mắt ngả ngớn phong lưu đánh giá Bùi Trường Hoài.