Quản sự sốt ruột đến độ mồ hôi đầy đầu, nói: “Đại tướng quân, chỉ cần ngài muốn nghe thấy một tiếng động thôi, vàng ngọc gốm sứ lầu Phù Dung này cũng đều đưa cho ngài đập. Ngài đại nhân đại lượng, chấp nhất với mấy nhành hoa mai này làm gì?”
Triệu Quân lạnh giọng: “Vậy ngươi không làm đúng không?”
“Tiểu nhân nào có dám? Không phải là đang giải thích với tướng quân sao…” Ông lau lau mồ hôi trên trán, ánh mắt thoáng nhìn thấy bóng
dáng Từ Thế Xương mà như thấy cứu tinh, vội vã nhào qua bắt lấy tay áo y: “Từ công tử, tiểu tổ tông, ngài mau tới khuyên Tướng quân đi!”
Từ Thế Xương hỏi: “Đây là chuyện gì thế này?” Quản sự thở dài một hơi, mới nói rõ ngọn nguồn.
“Hôm nay hoa mai trong đình viện đúng lúc nở rộ, vài vị ân khách trong lầu nhất thời có nhã hứng liền tổ chức một buổi thưởng hoa làm thơ, bọn họ nghe nói Đại tướng quân đang ở trong lầu Phù Dung, liền thỉnh hắn đến làm giám khảo. Đại tướng quân uống đã ngà ngà say, nhất thời hỏi lai lịch của đám hoa mai này… Từ công tử, ngài cũng biết, mấy gốc mai này vốn có từ lúc lầu Phù Dung khai trương, là tiểu Quận vương sai người trồng…”
Giọng ông nhỏ dần, lời sau không cần nói Từ Thế Xương cũng biết rồi.
Ông chủ sau màn của lầu Phù Dung chính là con nuôi của thái giám đứng đầu hoàng cung Trịnh Quan. Tạ Tùng Tuyển từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung do Thái hậu nuôi nấng, thuở nhỏ ham chơi rơi xuống nước, được Trịnh Quan xả thân cứu mới có thể biến nguy thành an, bởi vì phần ân tình này nên ngày lầu Phù Dung khai trương, Tạ Tùng Tuyển trọng tình Trịnh Quan liền tiện đường ghé qua.
Khi ấy ngoài đình viện chỉ trồng một ít tùng bách, tuy phong nhã, nhưng lại thiếu chút màu sắc, ông chủ vốn định dựa theo tên lầu Phù Dung trồng luôn hoa phù dung, Tạ Tùng Tuyển lại bảo kinh đô ngày đông dài, phù dung không chịu được sương, trời cứ lạnh là sẽ khô héo, không bằng cứ trồng ít mai.
Ông chủ nghe thấy thuận tai, lại cung kính thỉnh Tạ Tùng Tuyển đề một bức hoành trên lầu gác cạnh vườn mai.
Tạ Tùng Tuyển suy nghĩ một lát, liền lấy kiếm khắc chữ, viết: “Phong hoa ngộ nhập, tuyết nguyệt lãnh hương.”
Quản sự vừa mới nói lai lịch của đám mai này cho Triệu Quân nghe, cũng chẳng biết có câu nào chọc hắn không vui mà hắn vứt một thỏi vàng vào, đòi chặt hết đám mai.
Vị quản sự liền quỳ xuống đất thỉnh tội với Triệu Quân, nói: “Ông chủ nhà ta sau khi dời mai tới đây, liền thường đặc biệt mời thợ hoa tới tỉa tót, chỉ sợ cô phụ tấm lòng của Quận Vương gia. Huống hồ… huống hồ Chính Tắc Hầu cũng quý trọng đám mai này vô cùng, tiểu nhân nào dám tự tiện chặt đi?”
Mấy kẻ làm thơ bên cạnh đều biết Bùi Dục và Triệu Quân địa vị ngang
nhau trong Bắc doanh, vẫn luôn đối chọi gay gắt. Đến nay Bùi Dục mang tội trong người, Triệu Quân lại như mặt trời ban trưa, ai chẳng muốn tìm cơ hội nịnh hót Triệu Quân?
Bọn họ liền ồn ào nói: “Có gì mà không thể chặt? Lẽ nào Đô thống cũng phải đề hai câu thơ cho lầu Phù Dung, rồi múa kiếm một lượt ông chủ nhà các ngươi mới bằng lòng chặt?
Vị quản sự còn chưa kịp đáp lời, Triệu Quân đã nói cũng được, hắn thừa dịp rượu đã ngấm, cầm lấy một thanh chuôi kiếm, nhảy lên lan can, cổ tay khẽ đảo, thế kiếm vừa đẹp đẽ vừa khiến người ta kinh sợ. Dáng người kia quả nhiên là vun vút tựa cánh nhạn, oai phong tựa rồng quẫy, hấp dẫn người người trong lầu Phù Dung tới xem náo nhiệt.
Quản sự vào thế khó xử, thấy sắp bẽ mặt đến nơi, liền cầu cứu Từ Thế Xương.
Từ Thế Xương cười cười, nói: “Lãm Minh huynh đang say rượu, ngươi cứ đáp ứng với huynh ấy trước, sau này nếu huynh ấy tới chất vấn, ta thay ngươi chịu trách nhiệm.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Quản sự đầu tiên đi đồng ý với Triệu Quân, Triệu Quân nghe thấy ông đã đáp ứng, say mèm cười một tiếng, ném trường kiếm trong tay đi, rồi phi từ lan can xuống.
Từ Thế Xương và quản sự cùng nhau đỡ được hắn.
Quản sự mệt đến nỗi ngấm một tầng mồ nóng, thấp giọng khẩn cầu nói: “Đô thống, ngài nên về nhà trước đã.”
“Nhà?” Triệu Quân liếc ông một cái, gương mặt mơ màng cười, lắc đầu: “Ta không có.”
Từ Thế Xương nửa kéo Triệu Quân, nói: “Lãm Minh huynh, huynh xem huynh say thành bộ dạng này, người khác thấy đang chê cười đấy. Ta đỡ huynh đi ngủ một giấc, đợi tỉnh lại rồi hồi phủ được không?”
“Ngươi là ai?” Triệu Quân liếc Từ Thế Xương, một lúc sau mới nhìn rõ khuôn mặt y, sau đó đẩy y ra: “Không cần ngươi.”
Mọi khi Triệu Quân tửu lượng rất tốt, ai cũng không chuốc say được hắn, Từ Thế Xương chưa từng nhìn thấy bộ dáng hắn say mèm, bây giờ thấy rồi, trông không hề giống dáng vẻ thong dong không kìm chế được thường ngày, lại có chút tính trẻ con, nên không khỏi buồn cười.
Triệu Quân ôm bầu rượu nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, chưa được hai bước lại quay đầu nhìn về phía Từ Thế Xương, nói: “Không, ngươi đến đúng lúc lắm, qua đây.”
Từ Thế Xương mù tịt không hiểu gì, còn chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Quân lôi vào trong nhã các, sau đó lại buông rèm xuống.
Mắt thấy rèm hạ xuống, Triệu Quân liền cởi y phục, Từ Thế Xương nhất thời liền căng thẳng: “Cái đó, Lãm Minh huynh, ta phải nói trước, ta kính huynh như huynh trưởng, như ca ca ruột thịt, chúng ta cùng nhau chơi kẻ khác là được rồi, huynh đừng có, đừng có…”
Triệu Quân chỉ cởi ngoại bào ra, lạnh mặt hỏi: “Ngươi trông ta có giống bị điên không?”
Từ Thế Xương lắc lắc đầu: “Hình như không có.” “Vậy ngươi yên tâm đi.”
Từ Thế Xương thở phào nhẹ nhõm, lại kỹ càng nhận ra lời này cực kỳ không đúng: “Lãm Minh huynh, lời này của huynh sao giống sẽ làm hại ta vậy?”
Triệu Quân không trả lời y, đầu ngã trên gối mềm, tay nhẹ vuốt ngọc bội Kỳ Lân bên hông, nhắm mắt một hồi lâu. Từ Thế Xương đi không được, mà ở lại cũng chẳng xong, chỉ đành ngồi bên giường cạnh Triệu Quân.
Triệu Quân tỉnh rượu một ít, mới mở mắt ra hỏi Từ Thế Xương: “Ngươi quen biết Tạ Tùng Tuyển?”
“Đương nhiên. Đệ tử thế gia kinh thành có ai không quen biết y?”
“Ta và y…” Triệu Quân cắn chặt răng, sửa lại lời nói: “Ta giống y lắm sao?”
“Sao đang êm đẹp lại hỏi cái này? Ồ, có phải có người nói hai người trông giống nhau không?” Từ Thế Xương nhất thời không nghe ra chút hờn giận của hắn, thật thà nói: “Lần đầu tiên ta gặp huynh ở phủ Thái sư, thật sự trông có hơi giống, đặc biệt là khi huynh vô thức đung đưa mảnh ngọc, Tạ Tùng Tuyển cũng có thói quen đó…”
Tay Triệu Quân cứng đờ, nắm lấy ngọc bội Kỳ Lân, trong cổ họng như có lửa.
“Có điều một khi quen biết là sẽ không còn thấy giống nữa.” Từ Thế Xương cười nói: “Thiên hạ này có bao nhiêu người trông giống nhau chứ? Trước đây lầu Phù Dung còn có một nam kỹ tướng mạo có vài
phần tương tự Tùng Tuyển, quản sự muốn tặng cho Trường Hoài ca ca. À đúng rồi, có lẽ huynh còn chưa biết, Trường Hoài ca ca và Tạ Tùng Tuyển cùng nhau lớn lên, tình cảm không phải người thường có thể so sánh được, quản sự thấy Trường Hoài ca ca nhớ thương cố nhân, kết quả vỗ mông ngựa lại đạp phải chân ngựa, Trường Hoài ca ca suýt nữa thì đập cả cái lầu này ra rồi.”
Triệu Quân vẫn một mực trầm mặc, Từ Thế Xương thấy hắn như vậy, liền đoán nói: “Chẳng lẽ có người lấy y đem so sánh với huynh? Lãm Minh huynh, ngàn vạn lần đừng để trong lòng, loại chuyện này ta đã quen lắm rồi.”
Triệu Quân kỳ quái cười một tiếng, đáp: “Lẽ nào ngươi cũng giống y?”
“Cũng không phải.” Từ Thế Xương bảo: “Nếu như huynh sinh ra ở kinh thành thì sẽ biết. Mặc dù nói quan hệ của ta và Tùng Tuyển khá tốt, nhưng người này quả thực lại là cơn ác mộng với những kẻ đồng lứa như bọn ta. Cứ ba ngày thì hai ngày lại gây ra một trận cuồng phong, y xuất sắc đến cỡ nào, bọn ta lại kém hơn đến cỡ ấy, cũng chỉ có Trường Hoài ca ca có thể chịu nổi y.”
Có người luôn khiến người khác yêu quý, Bùi Dục chính là kiểu người này, lại có người luôn làm người khác phải hận, Tạ Tùng Tuyển chính là kiểu người đằng sau.”
Lúc này nhắc tới Bùi Trường Hoài, Từ Thế Xương lại nhớ tới chuyện hai người bọn họ ở trong Bắc doanh rất không hợp, nhất thời liền có ý khuyên giải, nói: “Giống cũng có gì không tốt đâu, Trường Hoài ca ca thấy huynh quen thuộc sẽ muốn kết giao với huynh. Aiz, chuyện trên triều của các huynh ta cũng không muốn lắm lời, nhưng cứ giành tới giành lui như vậy, có gì hay ho đâu?”
Cái kết giao vừa nói chỉ là giả dối hư ảo, tất cả đều là Từ Thế Xương nói láo, chẳng qua là vì y muốn hai người này có thể chung sống hòa bình, ai ngờ Triệu Quân nghe thấy câu này, liền lập tức nổi nóng, tháo ngọc bội Kỳ Lân hung hăng ném xuống đất.
Từ Thế Xương bị dọa giật nảy mình, vội lăn khỏi giường.
Triệu Quân say rượu nhiều ngày, đầu đau không chịu nổi, lúc này phát cáu đến người nhà cũng không chịu nhận, quát: “Bảo y cút!”
Từ Thế Xương thấy hắn thực sự tức giận, chỉ dám phỏng đoán trong lòng, có lẽ là vì Bùi Trường Hoài bảo vệ mấy lão tướng trong Bắc doanh
khiến hắn phải nuốt cục tức, giờ phút lại lại nhắc tới Bùi Trường Hoài, Triệu Quân đương nhiên là tức giận.
Từ Thế Xương thấy mình cũng sắp bị kéo xuống nước rồi, liền không dám ở lại nữa, vừa ra khỏi cửa liền phân phó người hầu tới Hầu phủ truyền tin, báo cáo chuyện ở lầu Phù Dung cho Bùi Trường Hoài nghe.
Lòng Bùi Trường Hoài vẫn luôn nhớ thương đám hoa mai, để y tự mình tới xem xét tình hình.
Y cũng không nghĩ nhiều, ăn mặc không gây chú ý, tự mình đi từ cửa sau vào lầu Phù Dung, chỉ có quản sự tự mình tới đón.
Bởi vì lầu Phù Dung có thái giám đứng đầu Trịnh Quán làm chỗ dựa, có Trịnh Quán chỉ điểm, lầu Phù Dung nhìn người cũng khôn khéo vô cùng, quản sự sẽ không vì thấy Chính Tắc Hầu nhất thời thất thế mà đón tiếp y không chu đáo, vẫn vô cùng cung kính như thường.
Bùi Trường Hoài dựa vào xe lăn, ngồi dưới tán mai trong chốc lát, sau đó phân phó nói: “Nếu lòng hắn có điều khó xử, vậy các ngươi cứ chuyển mấy gốc mai này tới Hầu phủ trồng, bảo thợ chăm hoa cũng đi theo luôn chăm sóc.”
“Như vậy thì tốt quá, đa tạ tiểu Hầu gia.”
Quản sự thở phào nhẹ nhõm, may mà Bùi Trường Hoài tính tình dễ chịu, không khiến ông đến mức hai bên đều đắc tội.
Bùi Trường Hoài cũng có nghe nói chuyện Triệu Quân say rượu nhiều ngày ở lầu Phù Dung, trong lòng tư vị phức tạp khôn xiết, đợi tới khi hồi thần thì đã đi tới trước nhã các.
Gã sai vặt vào thêm hương an thần vừa đi ra đã đụng phải Bùi Trường Hoài đứng ngoài cửa, vội quỳ xuống hành lễ.
Một hồi lâu sau, Bùi Trường Hoài mới chần chờ hỏi: “Người vẫn ổn chứ?”
Gã sai vặt hồi bẩm: “Vừa mới ngủ chưa lâu, Đại tướng quân say rượu đau đầu, tiểu nhân vừa mới thêm hương an thần cho ngài ấy… ngài, ngài có muốn vào không?”
Lại chần chờ thêm một lúc, Bùi Trường Hoài nhàn nhạt nói: “Làm phiền.”
Gã sai vặt đứng lên đẩy Bùi Trường Hoài vào, sau đó lui ra khỏi cửa.
Lò than sưởi trong các nhẹ nhàng ấm áp, khói xông hương lượn lờ tỏa ra, cả phòng tĩnh lặng.
Cách tấm màn che, Bùi Trường Hoài có thể nhìn loáng thoáng Triệu Quân đang nằm trên giường, tiếng hít thở đều đặn, ngủ rất sâu giấc.
Thấy hắn không có việc gì, Bùi Trường Hoài liền muốn rời đi, nhưng lúc lăn bánh xe lại thấy Triệu Quân bỗng xoay người, chăn mỏng trên người rơi xuống phân nửa. Bùi Trường Hoài khẽ mím môi, chỉ đành đi qua nhặt chăn lên đắp lại cẩn thận cho Triệu Quân.
Đột nhiên, Triệu Quân mơ mơ màng màng bắt được tay y: “Bùi Dục…”