Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 49




Triệu Quân như rơi vào hầm băng, hắn chăm chú nhìn đôi mắt Bùi Trường Hoài, như muốn tìm ra điều gì chứng minh lời y nói chỉ là giả dối. Nhưng trong đôi mắt ấy, trừ sương tuyết ngày đông, cái gì cũng chẳng còn sót lại.

“Ngươi qua lại với ta vì ta giống Tạ Tùng Tuyển?” Đồng tử Triệu Quân mở to, đôi tay đang ghì lấy cổ tay Bùi Trường Hoài không kìm được mà run rẩy: “Ngươi xem ta là vật thay thế cho Tạ Tùng Tuyển?”

Cổ tay đã nhói đau, nhưng Bùi Trường Hoài quyết không phủ nhận. “Bùi Dục, là ngươi tự tìm đường ch/ết.”

Triệu Quân nghiến răng, giơ tay nắm cổ Bùi Trường Hoài, lại cúi xuống cắn môi y.

Không dịu dàng tình tứ như lúc nãy, chỉ có uất hận, càn quấy, giống như dã thú điên cuồng cắn xé con mồi. Răng môi hai người đã ngập mùi máu tanh.

Yết hầu Bùi Trường Hoài đã nằm trong tay Triệu Quân, giờ đây không thể hô hấp, cảm giác nghẹt thở làm y mê man, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa kịch liệt: “Buông, buông ra…”

Hai mắt Triệu Quân đỏ như nhiễm máu, buông tay Bùi Trường Hoài, lại muốn cởi y phục của y ra.

Bùi Trường Hoài tuy hay mềm lòng, nhưng cũng không phải loại người dễ dàng để kẻ khác chèn ép điểm yếu đuối của y. Nếu y bằng lòng, kẻ khác muốn làm gì cũng được, nhưng nếu y không muốn, thì thà ngọc nát cũng chẳng muốn ngói lành.

Triệu Quân càng hung ác, Bùi Trường Hoài càng cứng rắn, hai người như liệt hỏa gặp cuồng phong, một khi đã chạm vào thì quyết phải một phen sống mái.

Bùi Trường Hoài nắm cổ áo y, lớn tiếng chất vấn: “Trừ loại chuyện này ngươi còn biết làm gì nữa?”

“Ngươi còn muốn ta phải làm gì? Làm chuyện Tạ Tùng Tuyển từng làm, sắm vai hắn mua vui cho ngươi cả đời hay sao?” Triệu Quân cắn lên cổ y, đưa tay trượt xuống phía dưới, lần theo đường cong cơ thể, nâng chân phải của y lên, mạnh mẽ xâm lược không gian giữa hai chân y: “Bùi Dục, ta chỉ muốn làm chuyện hắn chưa từng làm. Ngươi nhìn cho rõ, ta rốt cuộc là ai!”

Đôi môi Bùi Trường Hoài run rẩy, khung cảnh đêm qua tựa như trước mắt, cảm giác đau đớn đến tận cùng da thịt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

“Bản hầu nhìn rất rõ.” Đến hơi thở của y cũng không ngừng run rẩy, nặng nề đáp lời Triệu Quân: “Ngươi không phải là y, ngươi không xứng.”

Trái tim Triệu Quân hoàn toàn lạnh lẽo, tức giận đến nỗi bật cười: “Ta không xứng? Ngươi cho là Tạ Tùng Tuyển là thứ gì? Có chăng cũng chỉ là một tên vô dụng mục xác nơi chiến trận cũng xứng so sánh với Triệu Lãm Minh ta!”

Mắt Bùi Trường Hoài đỏ rực, đấm một quyền lên mặt Triệu Quân.

Triệu Quân cũng không tránh, ăn trọn một quyền, khóe môi rướm máu. Ánh mắt hắn tối đen, còn muốn tiếp tục hành sự, Bùi Trường Hoài tựa như kẻ điên, cuồng loạn phản kháng: “Đừng chạm vào người ta!”

Triệu Quân không muốn làm Bùi Trường Hoài thực sự bị thương, tay thả lỏng, không giữ nổi y, trong lúc hỗn loạn trúng phải mấy chiêu.

Bùi Trường Hoài càng đánh càng ác, Triệu Quân cũng hiểu ra người tên Tạ Tùng Tuyển này quan trọng với y đến nhường nào, không thể dung thứ bất kỳ ai sỉ nhục dù chỉ một câu. Còn Triệu Quân hắn chẳng là gì, có thể để y đùa giỡn trong tay.

Triệu Quân chịu đòn, lửa giận càng đượm, vô ý giơ chân chạm vào vết thương trên gối Bùi Trường Hoài. Khoảnh khắc đó, đau đớn tước đi tất cả khí lực của y. Bùi Trường Hoài kêu lên đau đớn, toàn thân run lên.

Tiếng kêu thảm thiết của y làm Triệu Quân tỉnh táo trở lại, giơ tay đỡ lấy Bùi Trường Hoài, tư thế cứng ngắc. Triệu Quân nhìn sắc mặt trắng nhợt của y, trái tim cũng nhói đau.

Lúc này, Tầm Xuân bưng chén thuốc vào phòng, nhìn thấy hai người, bị dọa đến lặng người, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, vội vã quỳ xuống nâng cao chén thuốc, không dám ngẩng đầu lên nữa.

“Nô, nô tài đến đưa thuốc.” Giọng Tầm Xuân run lên, ngập ngừng một chút mới nói tiếp: “Hầu gia đang bị thương, lúc này, lúc này, nên uống thuốc rồi.”

Tuy là sợ hãi cùng cực, nhưng y vẫn tận lực giải vây cho Bùi Trường Hoài.

Triệu Quân nhìn Tầm Xuân, lại nhìn chén thuốc, càng cảm thấy chua chát. Hắn đứng từ trên sập dậy, giơ tay hất chén thuốc xuống, nước thuốc đen ngòm len qua những mảnh gốm đã vỡ, loang lổ trên đất.

Tầm Xuân chỉ đành né về phía sau.

Triệu Quân gọi Vệ Phúc Lâm vào, lạnh giọng nói: “Đưa Chính Tắc Hầu về phủ, đưa tên nô tài ăn cây táo rào cây sung này đi cùng y!”

Vệ Phúc Lâm nhìn đống lộn xộn này, cũng không nói lời nào, cúi đầu nhận lệnh, đẩy chiếc xe lăn đã chuẩn bị từ trước đến bên sập, cung kính mời Bùi Trường Hoài di giá.

Tầm Xuân cũng không nhiều lời, đỡ Bùi Trường Hoài đứng dậy, lại lấy một chiếc áo choàng gấm đã ủ sẵn trên lò sưởi khoác cho y, để y có thể che giấu những vết tích kia, tránh để bản thân trông quá mức khó coi.

Trước khi y rời đi, Triệu Quân cất giọng hỏi: “Ngươi không còn gì muốn nói với ta hay sao?”

Bùi Trường Hoài lạnh lùng đáp: “Chẳng còn gì nữa.”

Triệu Quân cười lạnh, giơ tay lau vết máu bên khóe miệng: “Tốt thôi, là ta đánh giá ngài quá thấp. Chính Tắc Hầu, ta không gấp, ngày sau còn dài mà.”

Bùi Trường Hoài nhắm mắt, y biết rõ với tính tình của Triệu Quân, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua mối nhục hôm nay, chẳng biết sau này hắn

sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với Hầu phủ.

Nhưng cũng tốt thôi, ít nhất y cũng đã rõ, không thể tin tưởng Triệu Quân nữa.

Lúc Bùi Trường Hoài về đến phủ đã gần tối, hoàng hôn lơ lửng bên bầu trời.

An Bá biết Bùi Trường Hoài hồi phủ, lập tức ôm hòm thuốc tới, thương thế của y quá mức thê thảm, nhất là trên đầu gối, da thịt gần như đã nát.

An Bá là người đi theo lão Hầu gia từ sớm, từ lúc hai vị Thiếu tướng Bùi Văn, Bùi Hành tử trận, An Bá luôn hi vọng Bùi Trường Hoài có thể duy trì uy phong của Hầu phủ, không làm lão Hầu gia thất vọng. Giờ đây nhìn thấy Bùi Trường Hoài mang một thân đầy vết thương, lại không khóc rên tiếng nào, không khỏi xót xa, truy hỏi y đêm qua rốt cuộc đã đi đâu.

“Bản hầu không sao, bá cứ thẳng tay.” Bùi Trường Hoài không đáp, chỉ nhịn đau, yên tĩnh đợi An Bá xử lý vết thương.

Đợi băng bó hoàn tất, thuốc cũng đã nấu xong.

Ánh tịch dương buổi chiều tà len qua ô cửa sổ, Bùi Trường Hoài cho người lui hết, ngồi một mình giữa hoàng hôn, để ánh sáng đỏ hoe kia tự do phủ lên người.

Quyển “Xích Hà Khách” vẫn đặt trên bàn, đã lâu rồi y không đụng đến nó. Đột nhiên lại thấy một tờ giấy tuyên kẹp trong sách, rút ra xem, hóa ra là tranh của Tạ Tùng Tuyển,

Trong tranh là chương hồi cuối cùng của câu chuyện, Xích Hà Khách một mình đi đến cửa Nhạn, cứu bách tính đang lầm than vì bang phỉ, không may bỏ mạng. Kiều Nô Nhi chờ người trong lòng trở về cưới nàng, không ngờ chỉ chờ được tin người thương đã bỏ mạng nơi xứ người, Kiều Nô Nhi đau lòng không dứt, cuối cùng trầm mình vào hồ Uyên Ương, cùng người thương đoàn tụ chốn cửu tuyền.

Tạ Tùng Tuyển thích sự hiệp nghĩa của Xích Hà Khách, lại chán ghét hành động tuẫn tình của Kiều Nô Nhi, y nói: “Đời người vốn ngập tràn ánh dương, cho dù ngươi có lên trời xuống biển cũng không tìm được gì quý hơn sinh mạng. Thư sinh ngốc viết sách, cứ viết ra một câu chuyện nữ nhi si tình lựa chọn cái ch/ết mà quên mất mục đích ban đầu Xích Hà Khách cứu nàng là để nàng sống tiếp, chứ không phải để nàng tự kết liễu đời mình”

Bùi Trường Hoài không cho là đúng, thở dài phản bác: “Nhưng có lúc sống lại khổ sở hơn cả cái ch/ết.”

Tạ Tùng Tuyển cũng bắt chước y thở dài: “Ngươi làm sao mà cứ như ông cụ non ấy.”

Bùi Trường Hoài biết y đang chọc ghẹo mình, gò má hồng hồng, nhỏ giọng nói: “Ta cứ như thế đấy!”

Tạ Tùng Tuyển ôm vai y, cười ha ha: “Ngươi như thế nào cũng tốt hết.”

Bùi Trường Hoài thuận thế ngã vào ngực thiếu niên, trái tim lay động, nhưng thuở nhỏ còn chưa hiểu chuyện, chẳng biết giải thích thế nào. Tạ Tùng Tuyển cũng hồn nhiên không biết, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Ta mới nhớ ra, thật ra ngươi nói cũng có lý, nếu Kiều Nô Nhi không ch/ết xem chừng sẽ bị ép gả cho vị biểu ca đáng ghét của nàng, vậy thì ta càng không thích.” Nói xong, Tạ Tùng Tuyển lại ưu sầu: “Nếu Xích Hà Khách còn sống thì tốt biết mấy.”

Nhớ đến vẻ mặt lúc đó của Tạ Tùng Tuyển, Bùi Trường Hoài bất giác bật cười, lại nhớ tới lần trước Triệu Quân lật xem quyển sách này, nụ cười trên môi dần biến mất.

Bùi Trường Hoài phải chịu đựng quá nhiều thứ, giờ đây cả thể xác và tâm hồn đều mệt mỏi, nhưng y không có nhiều thời gian để uể oải, nhoài người bưng chén thuốc trên bàn, ngẩng đầu uống cạn.

Thuốc đắng làm đầu lưỡi y tê dại, đến khi uống xong, mồ hôi đã đầm đìa.

Y tự gom lại chút tinh thần, gọi cận vệ đang đứng bên ngoài vào hỏi chuyện.

Ngày đó ngoài cánh rừng ngoại ô, chất độc phát tán lấy mạng Lưu Hạng, sau đó Lưu An cũng bị bang phỉ chém ch/ết ngay lập tức, xem ra là những kẻ đó có chuẩn bị mới tới, vừa dụ Bùi Trường Hoài đến là giết Lưu An diệt khẩu ngay.

Những cận vệ được phái đuổi theo không đuổi kịp, Bùi Trường Hoài không giao ra được hung thủ thật sự, chỉ có thể vào cung thỉnh tội.

Bởi vì chuyện này, trong lòng bọn họ ít nhiều áy náy, lúc này quỳ trước mắt Bùi Trường Hoài: “Xin Hầu gia giáng tội.”

“Kẻ địch đã sớm có chuẩn bị, chuyện này cũng do Bản hầu suy nghĩ không chu toàn.” Bùi Trường Hoài ngừng lại, mới hỏi tiếp: “Sau đó có tìm được Tân Diệu Như hay không?”

“Không ạ, theo lời Hầu gia, chúng thuộc hạ đã tìm rất nhiều lần, cũng không phát hiện được tung tích của Tân tiểu thư. Có điều, Tân tiểu thư đã bình an về đến phủ Thượng thư rồi.”

Bùi Trường Hoài chau mày: “Về rồi?”

“Đúng ạ.” Cận vệ thưa: “Nguyên Mậu công tử vừa nghe chúng nô tài không tìm được người, nhất thời lo lắng muốn đến phủ Thượng thư nhờ Thượng thư đại nhân giúp đỡ. Thuộc hạ nghĩ, chuyện lớn thế này cũng không thể giấu được Thượng thư đại nhân, bèn đi cùng công tử đến phủ Thượng thư một chuyến, không ngờ quản gia nhà họ lại không cho công tử vào trong, nói chúng ta đừng nói bậy bạ, Tân tiểu thư vẫn luôn ở trong phủ, chưa từng đi đến Vân Ẩn Đạo quán.”

Một cận vệ khác bổ sung: “Nô tài vốn nghĩ lão Thượng thư vì muốn bảo toàn danh dự cho Tân tiểu thư mới làm như vậy, liền định nói cho họ biết chuyện Tân tiểu thư mất tích, kết quả Tân tiểu thư bước từ trong nhà chính ra.”

Bùi Trường Hoài hỏi: “Tình trạng nàng ta thế nào?”

“Bình an vô sự, nhưng…” Cận vệ lộ ra biểu tình bị làm khó, ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Tân tiểu thư vứt chiếc vòng tay lúc trước Nguyên Mậu công tử tặng, nói rằng lần này nếu không phải có người giơ tay tương trợ, có lẽ bản thân đã bị chà đạp rồi, nàng không ngờ lúc gặp đại nạn công tử lại bỏ lại nàng tự mình thoát thân, sau này cũng không muốn lai vãng cùng người của Hầu phủ nữa. Công tử ấm ức, còn muốn giải thích, lão Thượng thư đã tức giận đuổi công tử ra khỏi cửa. Công tử về phủ khóc lóc cả ngày trời, không ăn không uống, mới vừa ngủ thiếp đi không lâu.”

Cận vệ có chút lo lắng cho Bùi Nguyên Mậu, còn Bùi Trường Hoài lại bình tĩnh như thường.

Một lúc sau, y mới cất giọng hỏi: “Là ai đã cứu Tân Diệu Như?” Cận vệ lắc đầu: “Phủ Thượng thư chưa tiết lộ ra ngoài.”

“Đi tra ngay cho ta.” Giọng nói của y nặng nề như đá chìm giữa bể. Cận vệ thần sắc nghiêm túc, cúi đầu tuân lệnh.

Trước khi đi, cận vệ còn báo, Hạ Nhuận tướng quân đã đợi ở gian trà hai canh giờ.

Hạ Nhuận đến Hầu phủ bái phỏng, lại nghe hạ nhân nói Chính Tắc Hầu chưa thể ngồi dậy đón khách, khuyên hắn trở về trước. Nhưng Hạ Nhuận

nhất quyết đòi gặp bằng được Bùi Trường Hoài mới ra về, quản gia chỉ đành đưa hắn đến gian trà chờ được gặp.

Bùi Trường Hoài biết tính hắn cứng nhắc, nếu y không chịu gặp, cho dù phải đợi thêm mấy ngày nữa hắn cũng sẽ không đi, bèn sai người mời hắn đến đây.

Hạ Nhuận vừa nghe Hầu gia truyền hắn đến gặp, lại không cất bước ngay. Chuyện Bùi Trường Hoài quỳ ở hoàng cung thỉnh tội đã trở thành trò cười khắp kinh đô, Hạ Nhuận sợ y chán chường, lần này đến chỉ để biểu thị lòng trung thành của mình, cũng chẳng có ý muốn chứng kiến bộ dạng thương tật của y.

Hạ Nhuận nhờ người chuyển lời: “Biết Hầu gia bình an là ta an tâm rồi, Hầu gia người còn mang bệnh, thuộc hạ không dám làm phiền, chỉ cần Hầu gia có chuyện phân phó, chỉ cần báo một tiếng, ta sẽ lập tức có mặt.”

Để lại câu này, Hạ Nhuận liền rời khỏi Hầu phủ.

Bùi Trường Hoài cảm kích lòng trung thành của hắn. Qua mấy ngày giày vò, y đã sớm kiệt sức, nằm trên giường chợp mắt một lát, đến khi trời tối sẫm, hạ nhân trong viện tới báo có Từ Thế Xương đến.

Bùi Trường Hoài vừa định ngồi dậy, đã thấy Từ Thế Xương một tay xách bình rượu nhỏ, một tay xách hộp gỗ chứa đầy thức ăn, quen đường quen lối vào phòng.

Nhìn thấy Bùi Trường Hoài, mắt y sáng rực, cười nói: “Trường Hoài ca ca, nhìn xem ta đem thứ gì đến cho huynh nè.”