Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 41




Bùi Trường Hoài cả kinh, trong khoảnh khắc, y ngẩng đầu nhìn Lưu An hét lớn: “Chạy đi!”

Lưu An nhìn thấy phụ thân ngã xuống, cả người căng cứng, sợ hãi đến độ đại não trống không, đến khi nghe thấy hiệu lệnh của Bùi Trường Hoài mới hồi thần, hắn theo tiềm thức phục tùng mệnh lệnh, nhấc chân chạy về phía y.

Bùi Trường Hoài buông Lưu Hạng đã tắt thở xuống, rút kiếm, nhẹ bước ngược hướng Lưu An.

Những kẻ che mặt phía sau đứng quá gần, dễ dàng đuổi theo Lưu An, không để người kịp phản ứng, chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, thanh đao lạnh lẽo ấy đã đâm xuyên Lưu An từ phía sau, thủ pháp quyết đoán không chút do dự, lúc rút đao ra đem theo một trận máu tanh, lại tàn ác đâm thêm một nhát vào tim.

Mỗi nhát đều là chí mạng, nhanh chóng trong chớp mắt.

Lưu An vừa kinh sợ vừa đau đớn, hắn không ngờ những kẻ luôn giúp đỡ hắn giờ phút này lại ra tay lấy mạng hắn.

Bùi Trường Hoài nhìn thấy Lưu An ngã trong vũng máu, cắn răng trực tiếp xông lên, lưỡi kiếm xé gió, mang theo phẫn nộ và thù hận, chém trên đao kẻ địch.

Kiếm mang theo lực lượng, mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng của kẻ che mặt, tay cầm đao của hắn run lên, cánh tay tê dại, thậm chí không thể nhúc nhích nổi, “coong” một tiếng, đao rơi xuống đất.

Hắn vội vã nhặt đao lên, lại bị Bùi Trường Hoài đá vào ngực, ngã ngửa ra đất, máu tươi vọt lên cổ họng, nghiêng đầu phun ra đầy đất.

Hắn biết mình không phải đối thủ của Bùi Trường Hoài, liều mạng xông lên kẹp cổ y, hét lên với đồng bọn: “Rút mau!”

Những tên kia nghe vậy, dứt khoát xoay người chạy vào rừng.

Cổ họng Bùi Trường Hoài bị khống chế, hô hấp khó khăn, y không do dự xoay mũi kiếm, đâm ngược về sau vào bụng tên phỉ, máu tươi vấy lên thân y.

Bùi Trường Hoài rút kiếm về, tên đó mất chỗ dựa, thân hình cao lớn ngã rật ra, cùng lúc đó, cận vệ vốn ẩn náu trong rừng chỉnh tề hiện thân, cúi đầu quỳ xuống sau lưng Bùi Trường Hoài.

Y dùng tay áo lau đi vết máu tươi trên kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo hướng bọn phỉ tặc chạy trốn, hạ lệnh: “Đuổi theo, nhất định phải bắt sống!”

“Vâng!”

Bọn họ như chim ưng, nhanh chóng tứ tán vào rừng.

Cận vệ đứng bên xe ngựa, chạy đến kiểm tra hơi thở của Lưu An, phát hiện hắn đã tắt thở, thở dài nhìn Bùi Trường Hoài lắc đầu.

Máu tươi đầy đất, hai cỗ thi thể.

Bùi Trường Hoài có chút hoảng hốt, không tự giác nhìn nhành mai cắm bên xe, gió bắc thổi qua, cánh hoa lả tả đầy đất.

Rõ ràng là một cái bẫy.

Cho dù sự việc diễn ra rất nhanh, Bùi Trường Hoài vẫn chưa kịp hiểu hết, nhưng y có thể khẳng định, phía sau nhất định có kẻ âm mưu để cha con họ Lưu ch/ết trên tay y.

Căn cứ theo thời gian chất độc phát tác, có kẻ đã âm thầm hạ độc Lưu Hạng từ trong lao, đến tận đây mới hoàn toàn lấy mạng ông ta.

Thậm chí, chỉ cần Bùi Trường Hoài gặp gỡ ông ta một lần chứ không cần đến đưa người ra khỏi lao thì hiềm nghi cũng đã định.

Mà nguyên nhân Bùi Trường Hoài không thể không đi gặp Lưu Hạng là chuyện Bùi Nguyên Mậu và Tân Diệu Như tư tình, từ đó có cớ để Lưu An uy hiếp Hầu phủ.

Mà chuyện Bùi Tân hai người tư tình lại do phủ Thái sư cầu thân… Phủ Thái sư?

Thái sư? Triệu Quân?

Kẻ sắp xếp một màn này thật sự là hắn?

Cho dù trước khi ch/ết, Lưu Hạng đã vạch tội Triệu Quân nhưng Bùi Trường Hoài cũng không dễ gì mà tin tưởng.

Y nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, lên ngựa về kinh, lại cho người đi hỏi xem những người nào đã tiếp xúc với Lưu Hạng trong ngục, hay có ăn uống gì khác thường hay không. Chẳng bao lâu, có một người gác lao đến Hầu phủ thưa chuyện.

Kẻ đó hành lễ xong bèn đáp: “Chuyện tham ô trong Bắc doanh bây giờ đã là tâm điểm, ai nấy đều muốn tránh hiềm nghi với Lưu Phó tướng, chỉ có con trai của ông ta là Lưu An đến trông nom, có ngày hôm qua, thân tín bên cạnh Đô thống, hình như tên là gì đó Phong có đến gặp Lưu Phó tướng.”

“Vệ Phong Lâm?”

Lao dịch gật đầu: “Quả đúng là cái tên này,” Bùi Trường Hoài lại hỏi tiếp: “Hắn tới làm gì?”

Lao dịch đáp: “Triệu Đô thống không phải sắp tới thẩm vấn Lưu Phó tướng sao? Vệ Phong Lâm tới để hỏi chuyện này. Hắn hỏi Lưu phó tướng có nhớ đã làm chuyện gì trái với lương tâm không, Lưu Phó tướng vẫn câm như hến… Sau đó họ còn nói gì nữa nhưng giọng nói rất nhỏ, tiểu nhân không rõ ạ.”

Trái tim Bùi Trường Hoài dần lạnh, ngàn mối suy nghĩ rối như tơ vò, phất tay cho người lui xuống.

Hai cận vệ được phái đi Tần Hoài điều tra Triệu Quân cũng đã hồi kinh, hai người gấp rút một đường bôn ba không nghỉ, lúc đến trước mặt Bùi Trường Hoài vẫn còn thở dốc.

Hai người vẫn không biết biến cố trong kinh, thưa chuyện: “Hầu gia vẫn nên đề phòng Triệu Quân, người này, người này không rõ là bạn hay thù, ngày xưa còn có chút khúc mắc với Hầu phủ…”

Người cận vệ còn lại tiếp lời: “Hắn có một người ca ca tên Triệu Huyên, thuộc hạ sợ sai lầm nên đã tìm Tri phủ Hoài Châu Trương Tông Lâm xác nhận, Triệu Huyên này tham gia thi Hương ở Hoài Châu năm Canh Dần, mà chuyện Hoài Châu năm Canh Dần có người gian lận, Hầu gia hẳn là còn nhớ?”

Đã là vụ án của mười hai năm trước, lúc đó Hầu phủ đại công tử Bùi Văn nhậm chức Binh bộ Thị lang, Sùng Thiệu Hoàng đế tiếc y một thân

văn chương mà lại là võ tướng, bèn phái y đến Hoài Châu chủ trì thi Hương.

Bùi Văn đảm nhiệm vai trò giám khảo, hai vị học sĩ trong viện Hàn Lâm đảm nhiệm phó giám khảo, còn Lưu Hạng đảm nhiệm giám sát, bảo vệ an toàn cho đoàn.

Hoài Châu địa linh nhân kiệt, không ít văn nhân tài tử, vốn là trọng điểm trong thi cử, Sùng Thiệu Đế có ý trọng dụng Bùi Văn mới phái y đến đây.

Sự việc vốn vô cùng thuận lợi, không ngờ đến cuối cùng có người tố giác có thí sinh gian lận, đem luận văn đã viết sẵn vào trường thi.

Bùi Văn biết chuyện, cùng hai học sĩ và Lưu Hạng xé niêm phong bài thi, cả thêm thẩm duyệt, chọn ra năm bài giống với luận văn viết sẵn bị phát hiện. Chứng cứ đã có, y lập tức hạ lệnh bắt giữ năm thí sinh này, trong đó có Triệu Huyên.

Bùi Văn và Lưu Hạng đều là xuất thân nhà võ, thẩm tra không hời hợt như những quan văn kia, vừa vào đã dùng hình cụ đe dọa, những thư sinh ốm yếu đó làm sao chịu nổi. Rất nhanh, bốn người kia quá mức sợ hãi, thống nhất chỉ một người, kẻ chủ mưu gian lận là Triệu Huyên.

Bọn họ thống nhất lời khai, trước khi bắt đầu thi, Triệu Huyên nói với bọn họ y có chút quan hệ, đã mua được đề mục của kỳ thi lần này, một người một ngàn lượng, chỉ cần có thể giao ra, Triệu Huyên sẽ tiết lộ đề mục cho bọn họ.

Sau đó Lưu Hạng cũng tìm được ngân phiếu bốn ngàn lượng trong hành lý của Triệu Huyên, chứng cứ rành rành.

Nhưng Triệu Huyên vẫn không cúi đầu nhận tội, chỉ kêu gào bản thân oan uổng, nhưng nhân chứng vật chứng đều đã đủ, y không nhận tội cũng không làm được gì.

Triệu Huyên bị tuyên chém đầu, sau khi y ch/ết án gian lận coi như khép lại, bởi vì việc điều tra thuận lợi nên có xảy ra chút sự cố này Hoàng thượng cũng không trách tội Bùi Văn.

“Đây là câu chuyện được ghi lại trên công văn.”

Người cận vệ này trước đây đi theo lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh, cũng từng làm việc dưới trướng Bùi Văn, bởi vậy nên biết được một số ẩn tình, chuyện này không giản đơn như trên câu chữ đã viết lại.

Cận vệ ngập ngừng một lát, mới nói tiếp: “Thật ra sau khi Triệu Huyên bị phán quyết, đại công tử từng vào ngục gặp y, lúc đó Triệu Huyên vẫn không chịu nhận tội, thậm chí vì muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân đã tự vẫn trước mặt đại công tử…”

Cảnh tượng mười năm trước, đến giờ vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Trong đại lao ẩm thấp u ám của Hoài Châu, chỗ đó lạnh lẽo đến thấu xương, không khí tràn ngập mùi mục nát, tiếng gào thảm thiết của phạm nhân vang vọng bên tai.

Sau khi nhận phán quyết, Triệu Huyên vẫn không chịu nhận tội, bởi vậy nên phải chịu rất nhiều khốc hình, mười ngón tay bị ghim đinh sắt, lúc nào cũng nhẹ nhàng run rẩy nhưng không thể cử động. Cả người toàn máu, dưới lớp áo nát là da thịt đã nát, xương trên cổ chân lộ ra trắng nhách dưới máu thịt đỏ tươi. Cho dù Bùi Văn đã trải qua chiến trận sa trường, nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được sởn gai ốc.

Bùi Văn lấy tay che mũi, chau mài hỏi: “Chuyện này là ai làm?”

Người lao dịch phía sau bẩm: “Y vẫn không chịu nhận tội làm cho học sĩ lo lắng, họ lệnh xuống không biết là dùng cách gì đều phải làm Triệu Huyên thừa nhận, đừng liên lụy bọn họ tội tiết lộ đề thi… Nhưng mà cho dù dùng cách gì, người này vẫn không nói một lời, thật sự là vô cùng cứng đầu.”

Bùi Văn đứng đó một lúc Triệu Huyên mới mở mắt, khó khăn lắm mới nhìn rõ mặt Bùi Văn, y yếu ớt mở miệng: “Oan uổng.”

Lúc y kêu oan, chẳng có một chút đáng thương hay tự tủi mà đôi mắt đen láy tràn ngập lửa hận, sáng rỡ đến làm người ta sợ hãi.

Y chất vấn Bùi Văn: “Làm sao ngươi mới tin ta… Ta hiểu rồi, thật ra người như ngươi chỉ cần một chủ mưu là được, đúng không? Chỉ cần một kẻ đứng ra nhận hết tội lỗi là được.”

“Nực cười thật, loại người cao quý như ngươi… loại người như ngươi…”

Giọng nói của Triệu Huyên ngày càng yếu ớt, cuối cùng không nói thành lời, rồi y bật cười như kẻ điên, hai mắt long lên sòng sọc, gào lên oan ức, chẳng biết lấy lực khí từ đâu, bò dậy đâm đầu vào tường.

Nhớ đến đây, cận vệ nhắm chặt mắt hít thở sâu, nói tiếp: “Sau đó đại công tử mới tin rằng chuyện này còn có ẩn tình. Nhưng Triệu Huyên đã ch/ết, cho dù có vì y mà lật lại án… Nhưng đây là lần đầu Hoàng thượng

phái đại công tử chủ trì kỳ thi Hương, nếu tra ra chuyện đề thi bị lộ, còn ch/ết oan một mạng người, một khi làm lớn chuyện này có khi liên lụy cả Hầu phủ, cho nên…”

Bùi Trường Hoài toát mồ hôi lạnh, nhẹ giọng: “Cho nên cứ để Triệu Huyên oan uổng bỏ mạng?”