Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 4




Bùi Dục, Bùi Trường Hoài.

Nếu đã quyết định đến kinh thành làm quan, Triệu Quân dĩ nhiên phải biết các nhân vật làm mưa làm gió ở kinh thành này, cái tên Chính Tắc Hầu này, thật sự là đã nghe qua rất nhiều lần.

Nhưng nổi danh không phải riêng mình Bùi Dục, mà là cả gia tộc họ Bùi.

Trận Tẩu Mã Xuyên sáu năm trước, đích tử của lão Chính Tắc Hầu Bùi Thừa Cảnh, Bùi Văn và thứ tử Bùi Hành xông pha chiến trận, một đi không trở lại.

Chiến tranh từ Tẩu Mã Xuyên lan dần xuống phía nam, gần như đã tiếp cận Trung Nguyên.

Lão Hầu gia người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đem nỗi đau mất đi hai người con trai mang ấn soái ra trận, thảo phạt ngoại xâm. Tuy rằng chiến sự sau đó đã ổn định, nhưng Bùi Thừa Cảnh bất cẩn trúng một mũi tên vào ngực, vô phương cứu chữa, cứ thế đi cùng hai người con trai, vì Đại Lương hi sinh trên chiến trường Tẩu Mã Xuyên.

Phụ thân và huynh trưởng đều tử trận, trong phủ chỉ còn đứa con thứ ba Bùi Dục, thừa kế tước vị Chính Tắc Hầu, trở thành thống lĩnh của Bắc doanh Vũ Lăng Quân, nhân xưng “tiểu Hầu gia”.

Bùi gia trên dưới đều là trung thần, tiểu Hầu gia lại được hoàng đế thương yêu, đến cả Quản sự của lầu Phù Dung nhắc tới y cũng phải cung kính mấy phần.

Triệu Quân chỉ biết tên húy của Chính Tắc Hầu là Bùi Dục, lại không biết tên tự của y là Trường Hoài. Hắn vừa vào kinh không lâu, Chính Tắc Hầu vẫn luôn cáo bệnh không ra cửa, thành ra cả hai chưa từng gặp gỡ.

Vừa nghĩ đến đây, Triệu Quân bất giác chau mày, nắm chặt chiếc roi ngựa trong tay.

Thấy hắn trầm ngâm hồi lâu, Quản sự thăm dò lên tiếng: “Tướng quân?”

Roi ngựa bị Triệu Quân ghì chặt trong lòng bàn tay, hắn như đã đưa ra quyết định gì, tùy ý lên tiếng: “Ta nhớ nhầm rồi, thôi bỏ đi, ngươi cứ tìm bừa một người nhìn được đem sang đây.”

Quản sự thấy Triệu Quân không làm lớn chuyện, cúi người lạy tạ: “Tướng quân khai ân, tiểu quân nhất định sẽ làm ngài hài lòng.”

Triệu Quân phất tay: “Về đi.”

Hạ nhân trong phủ tiễn Quản sự ra cửa.

Triệu Quân bước vào thư phòng, theo thói quen phải luyện chữ nửa canh giờ trước khi nghỉ ngơi.

Vệ Phong Lâm đứng cạnh mài mực, ngần ngừ cả buổi mới hỏi: “Thái sư mời gia đến phủ có việc gì?”

Triệu Quân chăm chú nhìn sớ giấy, không ngẩng đầu lên, bình thản đáp: “Cũng không phải chuyện gì to tát, ngài ấy muốn ta xử lý Trần Văn Chính.”

Lúc Triệu Quân đến phủ, Thái sư chẳng nói chẳng rằng, chỉ ném cho hắn một bản tấu chương, bảo hắn xem xong rồi tự mình cân nhắc.

Tấu chương là do Quan Ngự sử đương triều Trần Văn Chính viết, rõ rành rành ba trăm chữ, cũng không có nội dung gì mới, chỉ nói Triệu Quân xuất thân thấp kém, chiến công bình bình, binh pháp trừ bàng môn tà đạo cũng không có gì đặc sắc, không xứng đáng với chức vị hiện tại.

Nói tóm lại là y ngứa mắt Triệu Quân xuân phong đắc ý nên viết tấu. Vệ Phong Lâm hỏi: “Ngài có tính toán gì không?”

Bút trong tay Triệu Quân đi một đường thẳng, nhẹ nhàng nói tiếp: “Còn có thể làm gì, giết là xong chuyện.”

Vệ Phong Lâm nắm lấy cán đao vắt trên eo: “Thuộc hạ lập tức hành động.”

“Ngươi đứng yên đó cho ta.” Triệu Quân tiếp lời: “Ngu ngốc, ngươi nghĩ đây vẫn là chiến trường hay sao, Trần Văn Chính là loại người gì, ngươi nói giết là có thể giết được hay sao?”

Vệ Phong Lâm nghiêm mặt: “Thuộc hạ chỉ biết giết người.”

Triệu Quân nhìn hắn, vẻ mặt anh tuấn thản nhiên: “Yên tâm, ta tự có cách.”

Trời sinh hắn một khuôn mặt phong lưu, mắt đào hoa đa tình, cười lên càng tuấn tú hơn người.

Vệ Phong Lâm mím môi, cúi đầu thấp giọng: “Ngài tự nhiên có cách.”

Triệu Quân không tiếp lời, chẳng bao lâu sau, hắn đặt bút xuống, luyện chữ cần tịnh tâm, tâm không tịnh, không rèn được chữ đẹp.

Còn về chuyện mà lòng hắn không yên…

“Ta còn nhớ, Trần Văn Chính này từng là thầy dạy thư pháp của Chính Tắc Hầu.” Hắn tựa lưng trên ghế, mỉm cười, nới lỏng cổ áo, cảm thán: “Thú vị rồi đây.”

Ngay lúc này, quản gia đứng ngoài cửa lên tiếng, nói có thiếp mời từ phủ Thái sư, mời Triệu Quân dự Quần Anh Yến.

Chiếu theo thường lệ, mỗi khi vào đông, trận tuyết đầu mùa vừa dứt sẽ là lúc cử hành một buổi yến tiệc, mời các quý tộc khắp chốn kinh thành cùng thưởng thức sơn hào hải vị, cầu chúc sang năm khắp chốn thái bình, dân chúng ấm no.

Năm nay đến phiên tiểu công tử phủ Thái sư Từ Thế Xương chủ trì Quần Anh Yến. Có điều mỗi năm đến đến đi đi cũng chỉ bấy nhiêu người, đều đã nhìn mòn cả mắt, có thể có gì mới mẻ?

Mới mẻ hẳn chỉ có Triệu Quân, hắn xuất thân nghèo hèn, lại có được sự bồi dưỡng của Thái sư, một trận thành danh, giỏi điều binh khiển tướng, lập được đại công, đến nay đã là đại tướng quân, được thánh thượng coi trọng.

Hắn tựa như thần binh được trời cao phái xuống triều đình, một người như thế, lôi kéo được không ít kẻ thấy sang bắt quàng làm họ.

Quản gia chuyển lời: “Từ công tử dặn dò lão nô nói với tướng quân, tiệc này ngài nhất định phải có mặt.”

Phía sau thiếp mời có kèm danh sách người dự tiệc, Triệu Quân đọc lướt qua một lần rồi gấp lại, ngón tay gõ nhịp mấy lần.

Vệ Phong Lâm đi theo hắn đã lâu, dĩ nhiên hiểu rõ, mỗi lần hắn làm động tác này, nhất định là trong lòng đang ấp ủ âm mưu gì đó.

Triệu Quân cong môi, đáp lời quản gia: “Được rồi, ta nhất định sẽ tới.” Không vì gì khác, chỉ vì cái tên “Chính Tắc Hầu Bùi Dục’.

/

Quần Anh Yến được tổ chức ở Phi Hà Các cạnh bờ sông Lâm. Đông rét cắt da, mặt sông đã kết một lớp băng dày, hôm nay có tuyết, trắng xóa trên sông, đưa mắt nhìn chỉ thấy đất trời một màu trắng mênh mang.

Lúc Triệu Quân đến, Phi Hà Các đã vô cùng náo nhiệt.

Từ Thế Xương vừa nghe người hầu báo Triệu Quân đã đến liền đích thân ra cửa nghênh đón.

Triệu Quân xuống ngựa, ném dây cương cho tùy tùng, phủi tuyết trên áo choàng, vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Thế Xương niềm nở bước tới.

“Quân đại tướng quân, ta đợi huynh lâu lắm rồi, cuối cùng huynh cũng tới.”

Triệu Quân là học trò Thái sư hài lòng nhất, Từ Thế Xương là đứa con Thái sư yêu thương nhất, hai người tự nhiên thân thiết. Từ Thế Xương kéo tay Triệu Quân, tự mình dẫn người vào.

Buổi yến tiệc này cũng không có nhiều quy tắc, thấy người tôn quý thì chắp tay hoặc gật đầu coi như hành lễ là được. Nhưng đến lượt Triệu Quân đến lại thêm ân cần mấy phần, bước tới chúc mừng hắn thăng chức, tiền đồ vô lượng. Vừa mới đến không bao lâu, đã gặp không ít người.

Tiền viện có dựng một tấm bia, hai vị công tử so tài, mọi người cùng thưởng thức, nhạc công bên cạnh gảy đàn trợ hứng, một phi tiêu trúng đích, khắp chốn đều là tiếng hoan hô.

Từ Thế Xương muốn Triệu Quân lộ mặt, để phủ Thái sư có thêm danh tiếng, huơ tay muốn hai vị công tử đang so tài nhường chỗ.

Một trong hai người bất mãn nói: “Từ Cẩm Lân ngươi được lắm, dám hất tay đuổi ta xuống, càng ngày càng không đặt ca ca vào mắt.”

Từ Thế Xương đá y, đơn thuần là đùa giỡn chứ không hề dùng lực, cười nói: “Nực cười, đã bao giờ ta đem huynh đặt vào mắt rồi? Đây là tiệc ta tổ chức, nếu không chừa mặt mũi cho ta cẩn thận ta đánh huynh thành đầu heo.”

Vị công tử bị đá cũng không giận mà càng cười tươi hơn nữa: “Tiểu Thái tuế, ngươi cứ ngông cuồng đi, lát nữa Trường Hoài tới xem ngươi có dám đối đãi với y như vậy không?”

Từ Thế Xương nhấc mi mắt, thản nhiên nhìn hắn nói: “Trường Hoài mới là ca ca tốt của ta, dĩ nhiên phải tiếp đãi huynh ấy cho tốt, huynh ấy cũng thương ta. Còn huynh tính là cái gì? Mau đi khuất mắt ta giùm, đồ đáng ghét.”

Từ Thế Xương đẩy hắn ra, lấy một chiếc phi tiêu đưa cho Triệu Quân, cười nói: “Quân đại tướng quân, ngài có muốn thử không?”

Triệu Quân đáp: “Ta không giỏi trò này lắm.”

Từ Thế Xương dĩ nhiên không tin mấy lời khiêm nhường của hắn, sớm đã nghe phụ thân nhắc đến tài bắn cung bách phát bách trúng của Triệu Quân.

Y nói tiếp: “Không sao, chỉ là một trò chơi mà thôi, có ta ở đây, ai dám chê cười huynh.”

Triệu Quân biết không từ chối được, nhận lấy phi tiêu, mắt nhìn thẳng bia, mũi tên đi sượt qua bia, không trúng, thêm một mũi nữa, cũng là kết quả cũ.

Có người cảm thán mấy câu đáng tiếc, Từ Thế Xương tròn mắt, không ngờ tới hắn chẳng ném trúng mũi nào, lúc này y mới nhớ tới xuất thân của Triệu Quân, từ nhỏ hẳn là không được tiếp xúc với mấy trò giải trí này, vì thế không mấy thuận tay.

Y gấp gáp cứu vãn tình thế: “Chỉ trượt một chút thôi. Được rồi, trò này cũng không vui vẻ gì. Mời tướng quân theo ta vào Phi Hà Các, ta đặc biệt mua một đám cô nương đàn tỳ bà trên sông Tần Hoài, nhạc khúc các nàng ấy đàn nhất định sẽ hợp ý huynh.”

Có bậc thang của Từ Thế Xương, không ai dám lên tiếng nữa, có người lao nhao hùa theo nói muốn nghe đàn, đòi cùng họ vào trong.

Chẳng biết là ai đột nhiên lên tiếng: “Ta còn tưởng hắn phải lợi hại lắm mới được Thái sư và Thánh thượng coi trọng? Hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi.”

Giọng nói của hắn ta như gai nhọn đâm vào tai người, ai nấy đều nghe rõ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người đắc ý cười trộm, có người vẻ mặt phức tạp.

Từ Thế Xương không bằng lòng, nhìn tên công tử áo lụa kia, hỏi: “Lưu An, ngươi nói gì đó?”

Lưu An cười đáp: “Vọt miệng thôi, ngài giận à? Ta cũng đâu có chỉ ra danh tính!”

Từ Thế Xương phẫn nộ: “Mẫu thân nhà ngươi!”

Từ Thế Xương được người ta xưng là “tiểu Thái tuế”, ỷ vào phụ thân là Thái sư đương triều, tính cách kiêu ngạo, vừa chạm là nổ.

Lưu An một lời này dám cười nhạo Triệu Quân, quả là không xem phủ Thái sư ra gì, Từ Thế Xương vừa nghe liền muốn vén tay áo cho hắn một trận.

Triệu Quân ngăn y lại: “Cẩm Lân.”

Người hầu bên cạnh thấy Triệu Quân thị ý, lập tức dâng phi tiêu lên, hắn cầm một tiễn trên tay, nói: “Đợi một lát hãy nghe khúc, ta chơi tiếp một lát.”

Từ Thế Xương vừa định nói không cần miễn cưỡng thì bị ánh mắt đen láy thâm trầm của Triệu Quân làm nghẹn họng, hắn cũng không thèm nhìn bia, trực tiếp vung tay.

Một tiếng chạm giòn tan, phi tiêu đã ghim cứng trên bia.

Ai nấy đều ngớ người, trong giây lát sau mới có người hoan hô: “Hay lắm, tướng quân quả là danh bất hư truyền!”

Hai mươi bốn chiếc phi tiêu trên khai, toàn bộ đều ghim trên bia, không trật một phát.

Từ Thế Xương ngây người, chỉ biết luôn miệng trầm trồ, kinh thành không thiếu người chơi phi tiêu, nhưng lợi hại như Triệu Quân không được mấy người, trong đám người y quen biết chỉ có một vị.

Chỉ tiếc vị đó đã qua đời nhiều năm.

Trên tay cầm chiếc phi tiêu cuối cùng, Triệu Quân không phóng vội, hắn đưa tay chạm mũi tên, tựa như đang đong đếm độ sắc bén của nó, rồi trong chớp mắt, phi tiêu tức tốc rời tay, tựa như sao băng ngang trời, vụt ngang đầu Lưu An. Hắn không kịp phản ứng, chỉ đứng yên như trời

trồng, bên tai vụt qua một cơn gió lạnh buốt, sợ hãi làm hắn run rẩy, vành tai bắt đầu rỉ máu.

Lưu An vội vã đưa tay lên sờ, máu đỏ đã ướt đẫm.

Đám người lúc này mới kịp phản ứng vừa nãy xảy ra chuyện gì, ai nấy đều im bặt.

Lúc này Triệu Quân phá vỡ im lặng: “Ngươi xem, Cẩm Lân, ta đã nói là ta không giỏi trò này mà.”

Từ Thế Xương xém nữa đã bật cười, nghĩ tới Triệu Quân tuy xuất thân thấp kém nhưng lại tùy tính không chịu khuất phục, cũng chẳng thua kém cái tính kiêu ngạo của con cháu thế gia.

Bên kia, Lưu An bị dọa đến nỗi người dưới đột nhiên nóng lên, ướt sũng, hắn vội vàng che người lại.

Từ Thế Xương là không phải là kẻ hiền lành, nhìn tên Lưu An mặt mày xám xịt, bật cười khinh bỉ: “Ôi, mùi gì mà gớm vậy, kẻ nào tè trong quần rồi?”

Lưu An ôm mặt, xông ra ngoài, trong lúc vội vàng đâm sầm một một nhạc công bên cạnh, không may là người kia quá mức cao lớn, còn vóc người hắn lại nhỏ gầy nên ngã ngược về sau.

Mọi người vốn đang nín cười, chứng kiến một màn này liền không nhịn được nữa, đâu đâu cũng là tiếng cười chế nhạo.

Lưu An giận điếng người, ngồi dậy đá vào bụng nhạc công làm người ta ngã xuống sàn. Hắn còn chưa hài lòng, vớ tay lấy chậu cây kế bên đập vào đầu nhạc công. Y không kịp phòng bị, hứng trọn một quyền, vết thương bắt đầu ướt máu.

Hắn vẫn chưa chịu dừng tay, nhấc chân đá vào người nhạc công, mắng: “Cái thứ hạ lưu nhà ngươi cũng cả gan dám đâm vào người ta!”

Từ Thế Xương thấy nhạc công đau đớn, lên tiếng cảnh cáo: “Lưu An, ngươi đừng quá đáng!”

Lưu An tức đến nỗi hai mắt đỏ hồng, mặt cũng đỏ phừng phừng, mắng tiếp: “Sao? Ta đến dự tiệc, ngươi thân là chủ, chẳng lẽ lại dung túng cho một kẻ thấp hèn sỉ nhục ta hay sao? Là ai quá đáng đây?”

Từ Thế Xương vừa nghe đã biết y mượn chó mắng mèo, miệng thì mắng nhạc công, nhưng thực chất là đang mắng Triệu Quân xuất thân thấp kém.

Đây là lần đầu tiên Từ Thế Xương đứng ra tổ chức Quần Anh Yến, cho dù Lưu An có làm càn hơn nữa cũng là người có bối phận, nếu thật sự làm lớn chuyện, làm hỏng yến tiệc, lúc về nhà nhất định sẽ bị phụ thân đánh một trận.

Từ Thế Xương sợ phụ thân nhất, nghĩ thầm trong bụng: “Bỏ đi, để hắn đánh một lúc coi như xong.”

Từ Thế Xương không cản, người khác cũng không lên tiếng, nhìn thấy Lưu An xuống tay tàn nhẫn, những người vừa nãy cười nhạo hắn cũng không khỏi rùng mình.

Nhạc công không dám đánh trả, chỉ biết ôm người xin tha, Lưu An đánh chưa đủ, nhặt phi tiêu lúc nãy lên, giơ tay muốn đâm người.

Triệu Quân lạnh giọng: “Ngươi dám!”

Không đợi hắn ra tay, người hầu ngoài cửa đã cao giọng: “Chính Tắc Hầu đến!”

Lưu An vừa nghe thấy cái tên này, cả người run lên, tựa như bị tạt một thùng nước lạnh, mặt cắt không còn một giọt máu.

Từ Thế Xương vui vẻ ra mặt: “Trường Hoài ca ca đến rồi.”

Cả đám người đột nhiên im lặng, tự động lùi về sau nhường đường.

Dưới ánh mắt của mọi người, một hàng người tiến vào Phi Hà Các, đứng đầu chính là Chính Tắc Hầu.

Tóc dài qua eo được tùy tiện buộc bằng một sợi dây màu tím nơi đuôi tóc, không cẩu thả lười nhác mà càng tôn thêm nét anh tuấn nho nhã. Cho dù khoác một chiếc áo lông cáo trắng dày cũng không che được dáng vẻ tiêu sái thong dong.

Bùi Trường Hoài khí chất hơn người, tựa như tuyết trắng tinh khôi, cao quý chói mắt. Lúc y lướt qua, những kẻ xung quanh không khỏi cúi đầu nghiêng mắt, tựa như y là thần tiên chỉ có thể từ xa mà cung kính ngắm nhìn.

Chỉ có điều vẻ mặt y có hơi tiều tụy, bệnh khí quấn thân, đôi mắt cũng không xán lạn có tinh thần, vừa giống như đang chăm chú nhìn ai, vừa giống như chẳng để bất kỳ người nào vào mắt.

Từ Thế Xương bước tới nghênh đón, nồng hậu quan tâm: “Ca ca tốt của ta ơi, thân thể huynh đã tốt lên chưa? Hôm nay trời rất lạnh, sao không để hạ nhân chuẩn bị cho huynh một cái lò sưởi tay chứ?”

Y cầm tay phải Trường Hoài lên.

Đây rõ ràng là một đôi tay quanh năm cầm kiếm, lòng bàn tay còn có một lớp chai mỏng, nhưng Từ Thế Xương nắm trong tay, tựa như cầm một khối ngọc, vô cùng mềm mại.

Từ Thế Xương phà hơi ấm vào tay y, cười tinh nghịch: “Ta giúp huynh ấm lên chút.”

Triệu Quân nhìn cảnh này, trong lòng cười thầm, quản nhiên là y. Tất cả những nghi vấn trong lòng bấy lâu nay hôm nay đều đã được phơi bày rõ ràng dưới ánh mặt trời.

Bùi Trường Hoài đưa mắt nhìn đám người trong Phi Hà Các. Trong giây lát chạm vào ánh mắt của Triệu Quân, hắn vừa định mở lời, Bùi Trường Hoài lại làm như chưa từng quen biết, đem ánh mắt dời đi nơi khác.

Y chăm chú nhìn Lưu An phía trước.

Lưu An đối mặt với Trường Hoài, cả người bắt đầu run rẩy, lập tức buông phi tiêu xuống, bò đến trước mặt y, ngẩng đầu thỉnh tội: “Trường… Tiểu Hầu gia…”

Trường Hoài bâng quơ nói: “Náo nhiệt quá nhỉ.”