Bùi Trường Hoài lạnh mặt ngồi dậy, vừa chỉnh lại y phục vừa nói: “Bản Hầu về đây.”
Triệu Quân từ phía sau ôm lấy y, kéo người trở lại, thấp giọng nói: “Hầu gia không bằng lòng thì thôi, ta cũng đâu thể ép uổng gì.”
Hắn nói năng lịch sự vô cùng, cứ như quên hết chuyện cũ, đột nhiên biến thành chính nhân quân tử.
Bùi Trường Hoài thật sự muốn cho hắn một cái tát, lại nghe giọng nói của hắn mềm xuống, lòng cũng mềm theo, cuối cùng không ra tay nữa.
Triệu Quân hôn lên gáy y, hôn cả lên tóc: “Ngươi không nên đến đây.”
Nói xong một câu không rõ hàm nghĩa, hắn đứng dậy đến bên thư án viết thủ dụ.
Triệu Quân viết rất chậm, giống như phải tốn nhiều khí lực lắm mới viết xong một nét, Bùi Trường Hoài cũng không gấp, đứng kế bên yên lặng đợi, không nhịn được ánh mắt quan sát thư phòng của Triệu Quân.
Trên kệ cũng không có bao nhiêu sách, trên án để mấy quyển sách kể chuyện lạ vô dụng bình thường đọc giết thời gian. Văn phòng tứ bảo (bút, giấy, mực, nghiên) đầy đủ. Triệu Quân gần đây đang luyện nét chữ thảo của Vinh Công, giấy đã viết kín chữ xếp thành một chồng trong góc, có thể thấy chăm chỉ vô cùng.
Nét chữ thật của Vinh Công rất hiếm, có điều nửa đời sau ông trầm mê tu đạo, có lưu bút tại bia đá ở Đạo quán vùng ngoại ô kinh thành, tranh chữ của Triệu Quân phần lớn là chép từ đây xuống.
Bên cạnh thư án bày một bình sứ bạch ngọc cổ cao, trong bình cắm một nhành mai nở hoa xanh màu ngọc bích. Mai ngọc bích này tục xưng “Thúy Kiều”, phẩm tính yêu kiều khó dưỡng, chỉ mọc tại vùng ngoại ô hoang vu ở ngoại thành.
*Lục mai:
Cành mai trong bình đã khô héo nhưng vẫn không bị vứt đi, có thể thấy Triệu Quân rất thích nó.
Trong khi Bùi Trường Hoài quan sát mấy thứ vụn vặt này thì Triệu Quân đã viết xong thủ dụ, hắn gấp lại đưa cho Bùi Trường Hoài. Y muốn lấy đi nhưng Triệu Quân lại không buông tay.
“Bùi Dục, Lưu Hạng hiện tại là một mối nguy, ngươi muốn làm gì cũng phải thận trọng.” Ngữ khí của Triệu Quân trở nên nghiêm túc.
Bùi Trường Hoài cũng nghiêm túc đáp lời: “Đa tạ.”
Đã có thủ dụ trong tay, Bùi Trường Hoài định cáo từ rời khỏi, chợt nghe thấy ngoài cửa có người cầu kiến.
Người đó bưng một vò rượu chen vào, không dám ngẩng đầu, nhưng vẻ ngoài rất được, da trắng môi hồng, ngũ quan thanh tú.
Trường Hoài nhất thời nhìn quen mắt, nhưng chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu.
Người đó quỳ xuống, hành lễ với Bùi Trường Hoài: “Nô tài Tầm Xuân bái kiến Hầu gia, Hầu gia vạn an.”
Nghe thấy cái tên này, Bùi Trường Hoài mới nhớ ra đây là một nam kỹ của lầu Phù Dung, bởi vì dung mạo xuất chúng, tính tình ôn hòa ngoan ngoãn, cũng có chút danh khí.
Lúc trước Từ Thế Xương có nhắc tới, nam kỹ này rất giỏi phục vụ người khác, trò gì cũng chơi được, đặc biệt là hậu đình có thể song long nhập động.
Y nói lời này là có ý muốn rủ rê Bùi Trường Hoài chơi thử trò mới, nào ngờ chạm vào vảy ngược của Hầu gia, bị đánh một trận, trên đầu bầm một cục đau gần nửa tháng. Từ Thế Xương quen biết Bùi Trường Hoài lâu như vậy lần đầu mới bị đánh ác như vậy.
Sau đó lại có hai vị công tử trẻ tuổi tranh giành Tầm Xuân, động thủ đánh nhau ở lầu Phù Dung, Từ Thế Xương phải đứng ra hòa giải mới xong chuyện, thành ra Bùi Trường Hoài có ấn tượng rất sâu với cái tên Tầm Xuân này.
Không ngờ đến hôm nay kẻ này lại về tay Triệu Quân.
Chuyện này có gì lạ đâu? Triệu Quân bản tính phong lưu, trong phủ không có thê thiếp, đương nhiên sẽ có không ít người bên cạnh, ngày đó tại lầu Phù Dung hắn không phải cũng nhầm y thành…
Bùi Trường Hoài không rõ trong lòng y là cảm giác gì, hít sâu một hơi, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt.
Triệu Quân lệnh cho Tầm Xuân rời khỏi, rót một chén rượu cho Bùi Trường Hoài: “Hồ Bích của lầu Phù Dung, nghe nói Hầu gia thích nhất loại này, uống vài chén rồi hẵng về?”
“Không cần.”
Bùi Trường Hoài tự nhiên nổi giận, mạnh mẽ phất tay áo làm ngã chén rượu. Triệu Quân lùi về sau nửa bước cũng không tránh khỏi rượu làm ướt áo.
Bùi Trường Hoài nhìn thấy biểu cảm vô tội trên mặt hắn, có chút hối hận, nhưng trong lòng vẫn hực lửa, không muốn xin lỗi, chỉ nói một tiếng “cáo từ” rồi nhanh chân rời khỏi.
Triệu Quân cũng không cản y lại, qua khung cửa sổ nhìn theo bóng lưng Bùi Trường Hoài vừa giơ tay phủi bớt rượu trên ngực, cảm thán: “Thật là khó hầu hạ mà.”
…
Bùi Nguyên Mậu vẫn còn quỳ trong phòng Bùi Trường Hoài tới nửa đêm, chuyện cũng đến tai mẫu thân của nó là Từ thị.
Từ thị cuối cùng cũng không nhẫn tâm, mắt ngập nước đỡ nó dậy, Bùi Nguyên Mậu cũng nhận ra bản thân đã gây họa lớn, không dám đứng dậy, chỉ ôm mẫu thân khóc lớn.
Từ thị hỏi nguyên cớ sự tình, nó cũng không dám giấu, kể lại tường tận. Nó quen biết Tân Diệu như trong một lần hội thơ.
Tân Diệu Như thấy Bùi Nguyên Mậu là Chính Tắc Hầu Hầu phủ, cử chỉ phóng khoáng lại có tài hoa liền sinh lòng ngưỡng mộ, Bùi Nguyên Mậu thấy nàng hoa dung mỹ mạo, tri thư đạt lý, trong lòng cũng yêu thích.
Hai người tình đầu ý hợp, lén lút qua lại, nhưng chưa làm gì quá giới hạn.
Lẽ ra đến mức này, Bùi Nguyên Mậu phải đến phủ Thượng thư cầu thân, nhưng nó không có công danh, tuy là đại công tử của Hầu phủ nhưng tước vị không phải của nó mà là của Bùi Dục.
Sau này Bùi Dục cưới vợ sinh con, nhất định sẽ thiên vị con mình, tước vị này cũng không tới lượt nó.
Không có công danh cũng không có tước vị, Tân Thượng thư làm sao đồng ý gả con gái bảo bối của mình cho nó?
Chuyện cầu thân khó khăn trùng trùng, Bùi Nguyên Mậu chỉ có thể chờ đợi, nào ngờ phủ Thái sự lại đi trước một bước tới cầu thân.
Tuy rằng Từ Thế Xương cũng không chức không tước, nhưng y lại là đứa con trai Thái sư yêu thương nhất, bản thân lại là hỗn thế ma vương trong chốn kinh thành cẩm tú này, chỉ cần ra mặt kẻ khác sẽ nể mặt y.
Người này nếu sau này vào triều làm quan, thêm vào sự nâng đỡ của Từ gia, nhất định tiền đồ tự cẩm, một đường thuận lợi.
Nếu phải chọn giữa Từ Thế Xương và Bùi Nguyên Mậu, kẻ nào cũng sẽ chọn người trước.
Biết tin này, Bùi Nguyên Mậu bắt đầu hoang mang, Tân Diệu Như cũng sợ bản thân phải gả đến phủ Thái sư, hai người nhanh chóng hẹn gặp.
Bùi Nguyên Mậu tính toán, cứ làm liều cùng Tân Diệu Như gạo nấu thành cơm, Tân Thượng thư cho dù muốn phản đối cũng không thể làm gì.
Có lời đảm bảo của nó, Tân Diệu Như đỏ mặt đồng ý, hai người một phen mây mưa, tại Tam Thanh Đạo quán định chuyện chung thân.
Bùi Nguyên Mậu biết nàng vì mình phải gánh chịu nguy cơ này, bèn hứa hẹn với nàng, lần này về phủ sẽ cầu xin mẫu thân chuẩn bị sính lễ, sau khi hai người thành thân, nó sẽ chuyên tâm học hành sau đó tham gia thi khảo lấy công danh, không để thê tử chịu ấm ức.
Bùi Dục tuy yêu thương Nguyên Thiệu hơn, nhưng rốt cuộc nó cũng là máu mủ của Bùi gia, sau này vào triều làm quan, Bùi Dục nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ.
Chỉ cần nó cố gắng, nhất định tiền đồ sẽ không thua Từ gia.
Hai người tính toán xong xuôi, nào ngờ giữa đường nhảy ra một đám phỉ tặc bịt kín mặt.
Bùi Nguyên Mậu không biết chuyện nằm trong âm mưu của Lưu An, chỉ nghỉ đám phỉ này chỉ muốn tiền tài. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì mọi chuyện ổn thỏa rồi, nhưng chuyện nó và Tân Diệu Như lén lút vụng tình bị phát hiện, không chỉ phủ Thượng thư mà ngay cả thanh danh của Hầu phủ cũng chịu ảnh hưởng.
Lần này nó thật sự sợ rồi.
Đám tặc phỉ đó thả nó về Hầu phủ biểu thị thành ý, nhưng Tân Diệu Như vẫn còn nằm trong tay bọn họ, cũng không biết phải chịu tội bao lâu…
Nghĩ đến chuyện người trong lòng nằm trong hang sói nhưng bản thân lại không có cách nào cứu nàng, Bùi Nguyên Mậu không nhịn được nước mắt: “Nếu nàng có hề gì, nhi tử cũng chẳng còn mặt mũi sống tiếp.”
Nó càng nói càng hối hận, chỉ dựa trong lòng Từ thị khóc lóc không ngừng.
Từ thị nghe mà ruột đứt từng đoạn, xoa đầu nó, vừa khóc vừa nói: “Đều là nương không tốt, không nhìn thấu tâm ý của con, một đứa trẻ như con làm sao suy nghĩ thấu đáo được? Hiện tại chuyện đã rành rành, con chỉ còn cách đi cầu tam thúc giúp đỡ… Lúc trước con chưa hiểu chuyện, nương nói con cũng không nghe, thật ra tam thúc thương con lắm. Con không biết, ngày tam thúc tiếp nhận quyền Vũ Lăng quân, từng quỳ trước bài vị của cha con lập lời thề, sau này sẽ giao Hầu phủ cho con, để con một đời vinh hoa phú quý.”
Môi Bùi Nguyên Mậu run lên, không thể tin nổi: “Sao có thể?”
Từ thị nói: “Nguyên Mậu, con không nên oán hận Tam thúc làm gì, sáu năm trước con mất cha, y cũng mất đi phụ thân và huynh trưởng.”
Bùi Nguyên Mậu nhớ tới trước đi rời khỏi, Bùi Trường Hoài đã nói: “Hôm nay cứ quỳ ở đây tạ ơn với cha con. Bởi vì sự hy sinh cao cả của cha con cho Đại Lương nên Bùi gia mới tình nguyện bảo vệ con an toàn.”
Lúc này nó mới nhận ra, ánh mắt Bùi Trường Hoài lúc đó không phải giận dữ mà là đau thương.
Bùi Nguyên Mậu không nói thành lời, nước mắt lưng tròng.
Từ thị tiếp tục nói: “Bây giờ Hầu phủ chỉ còn lẻ loi mấy người, bên cạnh y cũng không có nhiều người có thể tin tưởng, nương luôn hi vọng con có thể thành tài, giúp đỡ tam thúc, con ở bên ngoài tranh khí, sau này
cũng có năng lực bảo vệ nhị thẩm và Nguyên Thiệu… Còn chuyện Tân tiểu thư, con đừng lo lắng, đợi nàng bình an trở về, nương sẽ làm chủ cho con.”
Bùi Nguyên Mậu bình tĩnh lại, gạt nước mắt: “Nhi tử đã biết.” Ngoài trời, tuyết vẫn rơi không ngừng.
Bùi Trường Hoài đứng bên ngoài đã lâu, cận vệ giơ ô che cho y, thấp giọng hỏi: “Hầu gia không vào trong sao?”
Y ngẩng đầu nhìn trời đêm tuyết trắng, đáp: “Không cần.” “Vậy cái này…”
Cận vệ giơ gối bảo vệ đầu gối, vốn theo mệnh lệnh Bùi Trường Hoài lấy danh nghĩa nhị phu nhân đem vào cho Bùi Nguyên Mậu tránh cho y quỳ lã đầu gối.
“Cứ đưa vào đi.” Bùi Trường Hoài cầm lấy ô, trầm giọng nói: “Sau đó phái một đội cận vệ tới đại lao Hình bộ chờ lệnh.”