Từ Thế Xương nghe xong, kinh ngạc vô cùng, chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Vãn bối bọn họ cho dù có không nên nết, cũng chỉ coi thường những quy tắc lễ nghĩa gò bó, còn chuyện làm ảnh hưởng đến cơ nghiệp tổ tông và danh dự của dòng họ tuyệt đối không dám làm.
Tân Diệu Như và Bùi Nguyên Mậu lén lút lai vãng, dính líu đến cả phủ Thượng thư và Hầu phủ, như bây giờ lại có sự can thiệp của phủ Thái sư, nếu bị làm lớn chuyện, phải mất mặt bao nhiêu người?
Từ Thế Xương gấp gáp hỏi: “Còn kẻ nào nhìn thấy hay không?”
Nô tài lắc đầu, đáp: “Bọn họ vốn muốn tránh tai mắt kẻ khác, nêu không phải vì mệnh lệnh của công tử, nô tài cũng không phát hiện.”
Từ Thế Xương gõ quạt vào lòng bàn tay, suy nghĩ một chút, rồi quay sang uy hiếp tên nô tài: “Ngươi cứ coi như không biết gì, dám hó hé một câu ta lột da ngươi!”
Nô tài cũng nhận ra chuyện này không nhỏ, cúi đầu không dám lên tiếng.
Từ Thế Xương mừng thầm, may là y là người phát hiện chuyện này, còn có thể che giấu một khoảng thời gian.
Nhưng phải xử lý thế nào? Đây cũng không phải chuyện một mình y có thể quyết định. Bùi Nguyên Mậu là huyết mạch duy nhất của Bùi Văn, muốn xử lý nó thế nào cũng là quyền của Bùi Trường Hoài.
Y đang tính toán xem phải mở miệng nói với Bùi Trường Hoài thế nào thì tiền viện cho người bẩm báo, con trai Lưu Hạng là Lưu An ở ngoài phủ cầu kiến.
Từ Thế Xương vừa nghe tên là phiền, cũng không đợi Bùi Trường Hoài ở trong lên tiếng, trực tiếp cất giọng: “Hắn đến làm gì các ngươi còn không rõ sao? Cứ đuổi về đi.”
Giữa tháng này Triệu Quân sẽ đích thân thẩm vấn Lưu Hạng.
Ban đầu vụ án này là do Hình bộ điều tra, Lưu Hạng một chữ cũng không hé răng, không nhận tội cũng không biện bạch, người của Hình bộ cũng không biết làm gì. Nhưng nếu đổi thành Triệu Quân thì tình huống chắc chắn sẽ khác, cho dù Lưu An ngậm chặt miệng, Triệu Quân cũng có cách móc họng hắn.
Lúc này Lưu An lại đến bái phỏng Hầu phủ, tất nhiên là lại muốn cầu xin Bùi Trường Hoài cứu phụ thân hắn một mạng.
Từ Thế Xương không quan tâm chuyện trong triều, nhưng y dù sao cũng là con trai Thái sư, cũng chẳng phải kẻ ngốc, dĩ nhiên cũng biết hiện nay quyền lực của Bùi Trường Hoài và Triệu Quân ở Bắc doanh là ngang nhau.
Triệu Quân là học trò của Thái sư, Bùi Trường Hoài lại là bạn bè thân cận, Từ Thế Xương đương nhiên hi vọng bọn họ đừng đấu đá lẫn nhau, tốt nhất là hòa bình thân thiết, cùng làm việc cho Hoàng thượng là được.
Nếu Bùi Trường Hoài giúp đỡ Lưu gia, nhất định sẽ phải đứng ở phía đối lập với Triệu Quân. Từ Thế Xương hiển nhiên không mong muốn nhìn thấy cảnh này.
Nô tài báo tin cũng không dám bất cẩn, chỉ thấp giọng nói với Bùi Trường Hoài: “Lưu An nói chuyện này có liên quan đến Nguyên Mậu công tử, Hầu gia nhất định phải gặp hắn lần này.”
Vừa nói, nô tài vừa dâng lên một chiếc hộp, mở ra liền thấy một chiếc cái yếm màu đỏ của nữ nhi, bên trong còn có một mảnh ngọc bội.
Ngọc khắc thú cát tường, quấn dây đỏ, là vật bên người của Bùi Nguyên Mậu.
Bùi Trường Hoài nhăn mày, cầm trong tay chiếc cái yếm và mảnh ngọc, sườn mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại tối tăm vô cùng: “Đưa người vào đây.”
Từ Thế Xương nhìn thấy hai món đồ này, trong lòng liền biết chuyện không xong rồi, không lẽ lại vừa khéo như vậy?
Y có chút bất an, hỏi Bùi Trường Hoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Một chút chuyện trong nhà.” Bùi Trường Hoài đáp: “Cũng không còn sớm nữa, Cẩm Lân, ngươi về nhà trước đi.”
Từ Thế Xương do dự một lát, cuối cùng gật đầu, trước khi ra khỏi cửa lại dừng bước, nói với Bùi Trường Hoài: “Hầu phủ người đông, tai vách mạch rừng, chỉ dựa vào huynh một người không quản nổi. Ta vẫn là câu đó, mọi chuyện còn có ta, chuyện của huynh, ta nhất định sẽ tận tâm giúp đỡ.”
Bùi Trường Hoài nhẹ nhàng mỉm cười: “Cảm ơn.” Từ Thế Xương đi rồi, Lưu An mới vào phủ.
Ngày ở Quần Anh Yến, hắn vẫn còn khoác áo lụa, mặt mũi hồng hào, giữa chân mày toàn là ngạo khí, đến nay vì chuyện phụ thân vào ngục mà tiều tụy không ít.
Lúc vào cửa, trên người hắn mặc chiếc áo choàng ngày ấy Bùi Trường Hoài giúp y che đi sự thê thảm, thần sắc ảm đạm, môi cũng trắng nhợt, nhìn thấy Bùi Trường Hoài thì theo lệ cũ hành lễ.
“Tiểu Hầu gia, cuối cùng ngài cũng chịu gặp ta.” Bùi Trường Hoài nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Cầu xin ngài cứu phụ thân ta một mạng.” Hắn quỳ trước Bùi Trường Hoài: “Niệm tình ông làm việc cho lão Hầu gia bao năm qua, niệm tình chúng ta cùng nhau lớn lên, cứu phụ thân ta. Ông ở trong ngục nhiều một ngày thì càng nguy hiểm. Trường Hoài, ta xin ngài.”
Hắn nắm tay Bùi Trường Hoài, nước mắt chảy dài.
Bùi Trường Hoài rút tay về, trên mặt không có một chút độ ấm: “Ngươi đem con tin tới, rốt cuộc là cầu xin hay uy hiếp.”
Vẻ mặt hắn cứng lại, thất thần đáp: “Nếu ta không làm vậy, ngài thậm chí còn không chịu gặp ta nữa kìa.”
Bùi Trường Hoài nói: “Ngươi đừng giả đò nữa, ngọc bội là của Nguyên Mậu, còn thứ còn lại là của ai?”
Lưu An cũng không vòng vo nữa: “Con gái của Binh bộ Thượng thư, Tân Diệu Như.”
Bùi Trường Hoài cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, tay nắm chặt. Y hỏi: “Bọn họ đâu?”
Vật tùy thân cũng bị tước đi, có thể thấy rõ Lưu An đã làm gì Bùi Nguyên Mậu và Tân Diệu Như.
Lưu An đáp lời: “Hầu gia không cần lo lắng, ta chỉ muốn cứu phụ thân, làm sao có thể tổn hại Nguyên Mậu? Vì ngài, ta cũng sẽ không tổn hại nó. Nhưng mà, Trường Hoài, ngài không chịu gặp ta, hữu nghị của chúng ta bao năm như vậy, ngài đến gặp mặt ta cũng không muốn. Lúc nhỏ ta gây họa lớn, ngài bằng lòng giúp đỡ ta, ngài không phải hạng e sợ chuyện lớn, cũng không phải kẻ lạnh lùng, cớ sao lần này lại vô tình như vậy? Phụ thân ta lần này gặp nguy, bị bọn tiểu nhân Triệu Quân tùy ý xử trí, ngài lại ở bên cạnh phất tay áo làm kẻ bàng quan.”
Bùi Trường Hoài giơ tay nắm cổ y: “Ngươi không hiểu tiếng người hay sao, Bản Hầu hỏi, bọn họ đâu rồi?”
Lưu An đau đớn, muốn gỡ tay Bùi Trường Hoài, nhưng sức lực của y quá mức kinh người, Lưu An giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Hắn trân trân nhìn Bùi Trường Hoài, sợ hãi tràn ngập trong cơ thể hắn, trong cơn ngợp thở, hắn đứt quãng trả lời: “Đợi ta an toàn rời khỏi, nó sẽ trở về…”
Mặt hắn đỏ bầm, dần dần không nói nổi.
Bùi Trường Hoài đột nhiên buông tay, Lưu An ngã ra đất, ho khan kịch liệt, một hồi lâu mới bình phục trở lại.
Lưu An ôm cổ, mặt càng trắng xanh, nói tiếp: “Nguyên Mậu trở về nhưng Tân tiểu thư phải ở lại chịu khổ vài ngày, đợi phụ thân ta được thả, Tân tiểu thư sẽ an toàn trở về.”
Lấy Tân Diệu Như làm con tin, quả thật là một nước cờ tốt.
Nếu trực tiếp bắt đứa trẻ họ Bùi uy hiếp Bùi Trường Hoài, y có thể mượn cớ triệt để lật mặt với những lão tướng, điều động lực lượng Bắc doanh tìm kiếm khắp thành.
Chuyện bắt cóc có làm gọn lẹ hơn nữa cũng không tránh khỏi truy bắt quy mô lớn của Bắc doanh. Như bây giờ bắt được Tân Diệu Như, nắm trong tay hai điểm yếu, nếu cử động của Bùi Trường Hoài quá lớn thì chuyện Bùi Nguyên Mậu và Tân Diệu Như lén lút hẹn hò trong Đạo quán sẽ bị phơi bày.
Bùi Nguyên Mậu là nam tử, cùng lắm làm nhục mặt mũi Bùi gia, bị mắng chửi hai ba năm là xong. Nhưng Tân Diệu Như thân là nữ nhi, tiếng lành bị vấy, liên lụy nửa đời sau, Binh bộ Thượng thư làm sao chịu được con gái yêu quý của mình bị người chà đạp như vậy?
Hôm nay Thái sư đứng đầu trăm quan, ở trong triều hô phong hoán vũ, chỉ có vị lão Thượng thư này không thích đảng phái của Thái sư, lại vì năm xưa giao hảo với Tạ Tùng Tuyển mà quan hệ với Hầu phủ không tệ.
Bùi Nguyên Mậu lần này hồ đồ, cho dù hai bên thuận nước đẩy thuyền kết thân cũng không tránh khỏi việc lão Thượng thư lòng sinh bất mãn.
Bất mãn sinh nghi kỵ, không có sự trợ lực của Binh bộ, Hầu phủ như chim mất cánh.
Trầm mặc một lát, Bùi Trường Hoài mới lạnh giọng: “Cút đi.”
Lưu An cho rằng y không đồng ý, nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Bùi Trường Hoài, hỏi: “Ngài đáp ứng rồi?” Hắn nhất thời kích động: “Lúc đầu ta còn không tin, không ngờ bị hắn đoán trúng rồi.”
Ánh mắt Bùi Trường Hoài sắc lẹm: “Hắn? Là ai?”
“Ngài không cần quản!” Lưu An nở nụ cười méo mó: “Trường Hoài, ta đợi tin tốt từ ngài.”
Hắn vừa bò vừa lết đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi Hầu phủ. Tầm một khắc sau đó, một cỗ xe ngựa chậm rãi dừng trước Hầu phủ. Ngươi trong
phủ nghe tiếng kêu cứu, vừa leo lên xe đã thấy Bùi Nguyên Mậu bị trói.
Bọn họ nhanh chóng cởi trói cho nó, dẫn xe ngựa ra cửa sau, mới để Bùi Nguyên Mậu xuống xe, đưa nó đi gặp Bùi Trường Hoài.
Nhìn thấy cái yếm và ngọc bội trên bàn, nó nhanh chóng sụp đổ, quỳ trước mặt Bùi Trường Hoài.
Tuổi nó còn nhỏ, chưa từng trải qua sóng gió gì lớn, lần này phạm phải lỗi lớn, ngạo khí thường ngày cũng biến mất.
Toàn thân y thê thảm, khẩn thiết cầu xin: “Tam thúc, con vừa nghe chuyện Từ gia muốn tới cầu thân, nhất thời kích động mới hẹn gặp Diệu Như, ai ngờ giữa đường có kẻ xuất hiện… Bọn họ, bọn họ là một đám thổ phỉ!”
Bùi Trường Hoài đứng dậy, bước ra sau bình phong thay áo.
Bùi Nguyên Mậu dập đầu: “Con nay đã trở về, nhưng Diệu Như vẫn còn trong tay bọn chúng, cho dù là điều kiện gì, xin tam thúc hãy đáp ứng, cứu lấy nàng! Sau này con sẽ nghe lời thúc, thúc muốn con làm gì con sẽ làm theo, con chỉ xin thúc lần này, tam thúc!”
Bùi Trường Hoài đổi thành một thân áo bông trắng, khoác áo choàng thêu hạc, sắc mặt không nhìn rõ là vui hay giận.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của y, Bùi Nguyên Mậu không dám lên tiếng nữa, chỉ cúi gằm mặt.
Bùi Trường Hoài cầm mảnh ngọc trên tay, cúi người buộc lên eo nó, nói: “Ngọc này là quà đầy tháng cha con tặng con, làm mất là con bất hiếu.
Hôm nay cứ quỳ ở đây tạ ơn với cha con. Bởi vì sự hi sinh cao cả của cha con cho Đại Lương nên Bùi gia mới tình nguyện bảo vệ con an toàn.”
Ngôn từ của y quá mức lãnh đạm, không nghe ra giận dữ, nhưng Bùi Nguyên Mậu mở to mắt, sau lưng chỉ thấy một trận hàn ý, ngay cả ngước mắt nhìn Bùi Trường Hoài cũng không dám, cứ ngơ ngác quỳ ở đó.
Bùi Trường Hoài cầm ô giấy chuẩn bị ra cửa.
Thị vệ theo sau y cất giọng hỏi: “Đêm đã khuya, tiểu Hầu gia chuẩn bị đi đâu?”
Bùi Trường Hoài đáp: “Phủ Tướng quân.”
…
Tuyết rơi rất mỏng, nhưng chỉ qua chớp mắt đã phủ trắng đất.
Triệu Quân vừa từ Bắc doanh về phủ, trực tiếp vào thư phòng luyện chữ, Vệ Phong Lâm đứng bên cạnh, yên lặng mài mực.
Gần đây hắn đang luyện chữ thảo, nét bút càng lúc càng tùy hứng ngông cuồng.
Chẳng bao lâu, Vệ Phúc Lâm tiến vào, Triệu Quân nhìn hắn, nói: “Vừa đúng lúc, ta đói rồi, hôm nay muốn ăn cháo.”
Vệ Phúc Lâm mặt không đổi sắc báo cáo: “Chính Tắc Hầu vừa đến.” “Ai cơ?” Triệu Quân còn tưởng mình nghe lầm.
Vệ Phúc Lâm nhắc lại: “Chính Tắc Hầu.”
Bây giờ trời đã tối mịt, nếu không phải chuyện gấp, Bùi Trường Hoài sẽ không đến đây giờ này.
Triệu Quân gác bút, vội bước ra khỏi thư phòng, vừa ra khỏi cửa, hắn đột nhiên ngừng bước, giây lát sau lại xoay người trở lại, ngồi sau thư án.
“Lần này xem ra y có chuyện muốn nhờ ta.” Hắn mân mê ngọc bội kỳ lân bên hông, mỉm cười: “Thời thế thay đổi rồi.”
Vệ Phúc Lâm thấy hắn có vẻ như không muốn tiếp khách, hỏi: “Gia rốt cuộc có ra gặp Hầu gia hay không?”
Triệu Quân đáp: “Dĩ nhiên là phải gặp chứ, mời y tới thư phòng. Còn nữa, mang một vò Hồ Bích nhất phẩm của lầu Phù Dung vào. Khách quý tới cửa, làm sao thiếu rượu ngon được?”