Hai tên nô bộc của Tiêu Vương phủ xám mặt: “Ngươi!” “La hét gì thế?’
Giọng nói từ bên trong truyền ra, theo đó là một vị công tử anh tuấn mặc áo bào vạt dài, hai bên vai còn thêu giao long bằng chỉ vàng, dáng vẻ hiên ngang, phong thái xuất chúng.
Vị này chính là Thế tử gia của Tiêu Vương phủ, Tạ Tri Quân.
Tạ Tri Quân rút kiếm, ánh mắt chăm chú trên lưỡi kiếm ánh bạc, có vẻ như đang tính toán độ sắc bén.
“Chính Tắc Hầu không ưa các ngươi, các ngươi dám có thái độ gì sao?” “Thế tử gia…”
Hai tên nô bộc đang muốn biện giải, Tạ Tri Quân lại đột nhiên rút kiếm.
Đám người chỉ nhìn thấy ánh kiếm nhoáng qua, chém một nhát trên cánh tay của tên nô bộc đó, máu tươi văng tứ tung, bắn cả lên người tên nô bộc đang đứng bên cạnh.
Hắn bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, chỉ biết mở tròn mắt, ngây người đứng đó không dám nhúc nhích.
Tên bị chém ôm lấy tay ngã ra đất, vì đau đớn mà không ngừng la hét.
Chuyện xảy ra quá nhanh, đừng nói là hai tên của Vương phủ, hầu cận của Hầu phủ cũng bị dọa, lùi về sau nửa bước.
Bùi Trường Hoài nhăn mài, nhưng không mấy kinh sợ, tựa như chuyện này là chuyện quá đỗi bình thường.
Tạ Tri Quân thấy tên nô bộc vật vã trên đất, đe dọa: “Còn kêu tiếng nữa ta tiễn ngươi về tây thiên.”
Hắn nghe vậy, cắn chặt răng không dám lên tiếng nữa, chỉ nghe tiếng thở hồng hộc trong yết hầu, xem ra đau đớn vô cùng.
Tạ Tri Quân hiếu kỳ hỏi: “Ta chém tay ngươi, ngươi hận không?”
Tên đó ôm cánh tay, từ từ bò dậy, quỳ trước mặt Tạ Tri Quân: “Nô tài không dám, nô tài… không dám…”
Tạ Tri Quân hài lòng mỉm cười, tra kiếm vào vỏ, ngẩng đầu nhìn Bùi Trường Hoài đang ngồi trên ngựa: “Trường Hoài, tên nô tài làm ngươi chướng mắt, ta thay ngươi giáo huấn hắn. Đừng giận ta nhé?”
Tạ Tri Quân trời sinh một cặp mắt phượng mài ngài, khuôn mặt mang nét đẹp thiên về nữ tính. Có lẽ là vì đẹp đẽ quá mức nên hung hăng và ám khí trong mắt y càng dễ dàng bị phát giác.
Bùi Trường Hoài xuống ngựa, lại hỏi: “Nguyên Mậu đâu?”
Tạ Tri Quân đáp: “Nó vẫn còn ổn lắm, có ta ở đây cái sòng bài này có ai dám động tới nó, nếu không cháu trai ngươi hắn đã giống như tên nô tài này.”
Y cụp mắt, ra hiệu cho Bùi Trường Hoài nhìn thảm cảnh của tên nô bộc, nghĩ xem nếu đổi thành Bùi Nguyên Mậu, Bùi Trường Hoài sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
Bùi Trường Hoài lại làm như không hiểu: “Sòng bài Kim Ngọc không có kẻ nào to gan tới nỗi vì chút ngân lượng mà động tay với công tử Hầu phủ đâu.”
Sòng bài là chốn làm ăn, cần tứ chi người làm gì? Nếu thật sự phế đi Bùi Nguyên Mậu, không những không lấy được tiền còn đắc tội Hầu phủ.
Chỉ một cái sòng bài nhỏ nhoi, cần gì phải chống đối Hầu phủ. Trừ khi…
Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Chính là vì Thế tử gia ở đây, bọn họ mới dám bắt Nguyên Mậu đấy chứ.”
“Ngươi nghi ngờ là ta sai bọn họ làm vậy? Trường Hoài, oan uổng cho ta quá.” Tạ Tri Quân cười nói. “Hai người chúng ta cũng không thù không oán, ta chỉ ghét một người duy nhất là Tạ Tùng Tuyển. Còn ngươi, xem ra vẫn còn ghi hận chuyện năm đó ta đẩy hắn xuống nước.”
Bùi Trường Hoài nắm chặt dây ngựa trong tay, hận ý trong lòng ngực lại bắt đầu bập bùng.
Y nói: “Tùng Tuyển cũng chưa từng cùng ngươi kết oán.”
Mắt phượng của Tạ Tri Quân cong lên: “Làm sao mà không có được? Chỉ là ngươi không biết.”
Vừa dứt lời, Tạ Tri Quân nâng tay chỉ hướng phía trong, nói tiếp: “Hai vạn lượng vàng, ta đã giúp ngươi chuộc người, đem nó về phủ nhớ dạy dỗ cho tốt.”
Chẳng bao lâu, bên trong truyền đến tiếng la hét, Bùi Nguyên Mậu bị hai tên nô bộc ném ra khỏi sòng bài.
Bùi Nguyên Mậu là tiểu công tử từ nhỏ được nuông chiều, hiện tại tóc tai rối rắm, trên mặt lại dính đầy bụi bẩn, ngã dưới chân Tạ Tri Quân.
Nó ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Trường Hoài đến, chẳng những không cảm kích còn nghiến răng, hận ý ngập trong đáy mắt: “Ai kêu thúc đến? Bớt lo chuyện của con đi!”
Bùi Trường Hoài không để ý tới nó, dặn dò thuộc hạ: “Trói nó đem về Hầu phủ trông chừng cẩn thận.”
Hai cận vệ gật đầu, im lặng kéo Bùi Nguyên Mậu đứng dậy.
Nó không ngừng giãy dụa, đấm đá không ngừng: “Ta xem các ngươi ai dám đụng vào ta! Bùi Dục!” Mắt nó long lên toàn tơ máu, trân trân nhìn Bùi Trường Hoài, phẫn nộ hét: “Ngươi có tư cách gì mà nhốt ta? Tiền thua rồi thì ta để tứ chi ở lại, cho dù ta ch/ết rồi cũng không cần ngươi lo!”
“Bốp”, Bùi Trường Hoài giơ tay, cho nó một cái tát, dùng lực rất mạnh, người ở đó đều ngớ người, kể cả Bùi Nguyên Mậu.
Bùi Nguyên Mậu kinh ngạc nhìn y: “Ngươi đánh ta?” Nước mắt lăn dài trên mặt nó: “Cha ta còn chưa đánh ta, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì?”
Bùi Trường Hoài lạnh mặt: “Đưa nó về.”
Hầu cận lúc nãy còn không dám động thủ, giờ đây cũng không muốn tiểu công tử khóc náo mất mặt giữa chốn đông người, kéo y khỏi mặt đất, dẫn người đi.
Hậu viện trong phút chốc yên tĩnh trở lại.
Tạ Tri Quân thấp giọng cười: “Đứa trẻ này hận ngươi lắm. Cũng chẳng trách được, cha nó ch/ết thảm trên chiến trường, còn ngươi lại bình an sống trong quyền quý đến bây giờ.”
Bùi Trường Hoài biết y cố ý gây sự, không để lời y trong lòng, đanh mặt đáp lại: “Hai vạn lượng, nội trong hôm nay ta sẽ sai người đưa đến Tiêu Vương phủ. Tạ Tri Quân, thánh thượng đưa ngươi Thanh Vân đạo quán mười năm để ngươi tu tâm dưỡng tính, ngươi được về kinh đã là thiên ân, nên cẩn thận trân quý.”
Nói xong, Bùi Trường Hoài xoay người muốn đi.
Tạ Tri Quân lại nói: “Mười năm trước, chỉ vì ta đẩy Tạ Tùng Tuyển xuống nước, thánh thượng liền giam lỏng ta mười năm ở một nơi hẻo lánh như thế, ta dĩ nhiên phải tu tâm dưỡng tính rồi, lần này trở lại vốn muốn gặp Tùng Tuyển tạ lỗi, chẳng ngờ…”
Bùi Trường Hoài nắm chặt dây cương ngựa trong tay.
Tạ Tri Quân thấy sống lưng y cứng đờ, nụ cười càng rạng rỡ: “Tiếc thật, ta trở về trễ rồi.”
Nói rồi chầm chầm bước tới bên cạnh Bùi Trường Hoài: “Nghe nói, trận Tẩu Mã Xuyên năm đó, hai huynh trưởng của ngươi tử trận, Hoàng thượng vốn muốn phái ngươi dẫn quân ta ra trận. Nhưng Tùng Tuyển lo ngươi gặp nguy hiểm, thỉnh cầu Hoàng thượng thay ngươi xuất chinh, không ngờ tới lại bỏ mạng nơi chiến trường… Còn có người nói, thi thể của hắn bị chặt đứt tứ chi, treo trên cột cờ của địch thị chúng, chuyện này là thật hay giả đấy?”
Mặt Bùi Trường Hoài trắng bệch.
“Nhìn vẻ mặt này của ngươi, xem ra là thật rồi?” Tạ Tri Quân làm ra vẻ tiếc nuối, thở dài: “Khung cảnh tuyệt vời như vậy mà ta lại không thể tận mắt chứng kiến, quả là tiếc nuối.”