Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 16




Nói dứt lời, Triệu Quân hơi nghiêng người, chậm rãi nhắm mắt, ngồi yên đợi Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài nghĩ hắn nói đùa, không nghĩ đến Triệu Quân chỉ vì muốn y chải đầu cột tóc cho hắn. Nhưng lời đã hứa, Bùi Trường Hoài cũng không nuốt lời, đứng dậy đi lấy lược gỗ.

Ánh đèn nhẹ nhàng run rẩy, in cái bóng của hai người lên lều vải.

Bùi Trường Hoài tháo sợi dây buộc tóc màu đỏ, thả tóc hắn xuống, cầm một lọn trên tay.

Có ai ngờ tóc của Triệu Quân lại mềm mại vô cùng, khác xa tính cách của hắn.

Tiểu Nguyên Thiệu trong Hầu phủ bình thường rất thích dính lấy y đòi giúp y chải tóc, Bùi Trường Hoài nhìn nhiều cũng tự biết nên làm thế nào.

Ngón tay y xuyên qua làn tóc của Triệu Quân, có lúc vô tình chạm vào gáy hắn, rất nhanh, dùng sợi dây đỏ lúc nãy buộc lại.

“Xong rồi.” Bùi Trường Hoài ngồi ngay ngắn.

Triệu Quân một tay đỡ trên mặt, hô hấp đều đều, tựa như đã ngủ mất. Có vẻ hắn đã quá chén, bộ dạng an tĩnh lúc này tựa như một loài động vật vô hại.

Bùi Trường Hoài lắc đầu, cười, Triệu Quân chẳng phải kẻ có thể đánh giá được qua vẻ bề ngoài.

Giống như việc đến Vũ Lăng quân điểm danh hôm nay, hắn thân là Đô thống lần đầu đến doanh, theo lệ thì các tướng Bắc doanh đều phải tới bái phỏng, nhưng những lão tướng ấy không phục khí, phép nghỉ cáo bệnh, viện đủ nguyên cớ không thể có mặt.

Triệu Quân sắc bén như ưng, làm sao không nhìn ra các vị này đang thị uy, nhưng chỉ coi như không thấy, cũng không trách cứ, chỉ theo quy tắc đi quan sát một lượt doanh trại.

Đại hội tỉ võ hắn cũng giành được hạng nhất, thể hiện được năng lực của bản thân, lại dùng hai thỏi vàng kia tuyên bố, chỉ cần làm việc cho hắn, nhất định không thiếu phong thưởng.

Lão tướng không nghe lệnh hắn thì sao? Quan trọng nhất vẫn là binh sĩ nghe lệnh hắn.

Mỗi bước cờ của hắn vững vàng trầm ổn, cộng với chuyện của Trần Văn Chính, Bùi Trường Hoài dĩ nhiên không thể đánh giá thấp người này.

Y tháo chiếc áo choàng của mình phủ lên vai hắn, đứng dậy định rời khỏi liền bị Triệu Quân bắt lấy cổ tay kéo trở lại, lúc quay đầu vừa vặn chạm vào ánh mắt hắn.

Triệu Quân ngẩng mắt nhìn y, chậm rãi nói: “Ai cho ngươi đi? Mau qua đây.”

Triệu Quân đặt chiếc áo choàng trên vai xuống, cười nói: “Nơi này của tiểu Hầu gia vừa ấm cúng, tiểu Hầu gia lại còn săn sóc như thế, ta ở đây vui quên lối về rồi.”

Bùi Trường Hoài vốn không nghĩ nhiều, chỉ lo Triệu Quân bị nhiễm lạnh, y trước giờ hành sự lỗi lạc, đổi thành bất kỳ người nào y cũng sẽ làm vậy, nhưng qua lời nói của Triệu Quân, lại biến hành động này có phần ám muội khó nói.

Mặt Bùi Trường Hoài nóng bừng, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn tự mình ra ngoài hay để ta mời ngươi ra ngoài?”

Triệu Quân nhìn y chằm chằm, tựa như sắp nhìn thấy y đến nơi.

Bùi Trường Hoài không được tự nhiên, hỏi: “Ngươi nghe thấy rồi sao?” “Hầu gia, lúc nãy ta vừa nghĩ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi vốn là Chính Tắc Hầu đứng đầu Vũ Lăng quân, đương nhiên không phải là một người dễ dàng bị kẻ khác khống chế, hà cớ gì năm lần bảy lượt khoan dung với ta như vậy?”

Bùi Trường Hoài cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Không phải Đô thống đã ‘nghĩ ra’ rồi sao?”

Triệu Quân mỉm cười: “Bởi vì Hầu gia thích ta.”

Bùi Trường Hoài chìm vào câm lặng. Y đứng dậy rút bội kiếm treo trên tường, mũi kiếm sắc bén chĩa về hướng Triệu Quân.

Hắn lập tức lùi về phía sau, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng tránh được mũi kiếm. Hắn không nhịn được bật cười: “Chỉ là nói đùa thôi, sao ngươi nghiêm túc vậy?”

Bùi Trường Hoài mắng: “Ngươi có cút đi hay không?”

“Đừng giận.” Ngón tay Triệu Quân kẹp lấy mũi kiếm, nụ cười nhạt dần: “Ta biết Hầu gia không thích ta, nhưng Hầu gia lại cần có ta.”

Bùi Trường Hoài nắm chặt chuôi kiếm, không nói một lời.

“Hôm nay tới Bắc doanh, ta nhìn thấy ba khuyết điểm của nơi này.” Triệu Quân tiếp tục nói: “Thứ nhất, Bắc doanh có nhiều lão thần lão tướng, cho dù Hầu gia có bản lĩnh lên trời xuống biển, cũng phải cung kính với các thúc bá đã vì Đại Lương đầu rơi máu chảy.”

Bùi Trường Hoài thấp giọng: “Cứ coi là vậy.”

Triệu Quân phản bác: “Thực tế là vậy, có mặt bọn họ, ngài muốn làm việc gì cũng khó.”

Bùi Trường Hoài nheo mắt, trầm ngâm: “Ngươi cứ nói tiếp.”

“Thứ hai, lúc ta xem qua kho lương mới phát hiện tướng sĩ dưới trướng của ngươi rất biết cách làm ăn, quân lương nhập kho cao gấp ba lần giá gạo bên ngoài.”

Ba phần này sẽ đi vào túi của thương nhân sao? Dĩ nhiên không có tên gian thương nào dám cả gan lừa lọc cả Vũ Lăng quân.

Chỉ có thể là quân cùng thương nhân cấu kết làm bậy.

Quân doanh có người lấy giá cao gấp ba lần mua lương thực từ tay thương nhân, thương nhân lại đem số bạc thừa ấy đưa cho quân gia, cứ thế, kinh phí quân lương của Đại Lương biến thành tài sản tích lũy riêng.

Lòng tham không đáy.

Triệu Quân nhìn sắc mặt Bùi Trường Hoài, thấy y không có vẻ gì ngạc nhiên, xem ra là đã nắm rõ tình hình từ lâu.

Người thông minh nói chuyện với người thông minh, dĩ nhiên là dễ dàng lưu loát.

Triệu Quân tiếp tục nói: “Thứ ba, các tướng sĩ không đồng lòng, chia bè kết phái, nếu kéo dài nữa ắt sẽ thành tai họa. Đạo lý người đông khó quản, phải diệt họa từ lúc còn trong trứng nước, chắc hẳn Hầu gia phải hiểu rõ.”

Đợi hắn nói xong, kiếm của Bùi Trường Hoài đã về trong vỏ.

Y vốn chỉ nghĩ Triệu Quân chỉ lượn một vòng trong quân cho có lệ, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã có chuẩn bị mới tới chứ không phải chỉ trong một ngày mà nhìn ra nhiều thứ như vậy.

Triệu Quân nghịch tấm ngọc bội kỳ lân trên eo, lưu tô đong đưa, tư thế vô cùng nhàn tản.

Bùi Trường Hoài ngồi bên thư án, lại nghiêm chỉnh đoan trang.

Từ hướng Triệu Quân nhìn qua, Chính Tắc Hầu vẫn tuấn tú nho nhã như ngày thường, chẳng biết có phải là vì ánh nến trong gió chợt sáng chợt tối, sườn mặt y lại thêm mấy phần sắc bén lạnh lẽo.

Loại sắc bén mà phải là người từng trải mới có được.

Bùi Trường Hoài nhẹ giọng: “Triệu Quân, ngươi quá thông minh.”

Triệu Quân cười mỉa: “Vẫn nằm trong sự tính toán của Hầu gia. Ta tới Bắc doanh ngươi liền đẩy ta lên vị trí Đô thống, ngươi muốn biến ta thành một thanh đao trong tay, để ngươi dọn sạch chiến trường ngầm trong Vũ Lăng quân.”

Bùi Trường Hoài nghiêng mắt nhìn hắn: “Là ngươi tự muốn tới Bắc doanh, không liên quan tới bản hầu.”

“Ngươi nói cứ như ta đây tự làm tự chịu?”

Triệu Quân đột ngột đứng dậy, thừa cơ Bùi Trường Hoài không chú ý đè y xuống sập. Tay Triệu Quân đỡ sau đầu y, cũng không bị đau, chỉ là đột ngột bị ập lên người, không tránh khỏi giật mình.

“Ngươi…”

Triệu Quân nói: “Tiểu Hầu gia muốn ta làm đao của ngươi, nhưng ngươi không sợ, nhất thời bất cẩn làm mình bị thương sao?”

Hắn mở miệng, không khách khí cắn lên xương quai xanh Trường Hoài, khoang miệng phút chốc toàn mùi tanh ngọt.

Triệu Quân đưa tay nâng cầm bắt y ngẩng đầu, bản thân lại men theo hõm cổ không ngừng liếm mút. Đến khi tận hứng, hắn ngẩng mới ngẩng đầu nhìn y.

Bùi Trường Hoài có đau cũng chỉ nhăn mày một chút, không hề rên la. Y chỉ cảm nhận được cự vật của Triệu Quân chạm vào mình, gần như có thể rõ ràng cảm nhận được hình dáng và kích thước của nó. Hô hấp của y bắt đầu loạn nhịp.

Triệu Quân hôn lên môi y, trong lòng hỉ nộ lẫn lộn.

Phẫn nộ vì Bùi Trường Hoài tâm cơ sâu thẳm, dám tính kế hắn. Vui mừng vì Bùi Trường Hoài tính kế hắn, không phải kẻ khác.

Triệu Quân nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói: “Lần đầu gặp gỡ, ta nói mắt ngươi là mắt hồ ly, quả nhiên không sai chút nào.”

Cả hai người gần như dán sát vào nhau, hơi thở mang hương rượu của hắn xao động bên tai Bùi Trường Hoài.

Triệu Quân trầm giọng nói: “Tiểu Hầu gia, lúc trưa ta rời đi, ngươi phát t/iếtthế nào vậy? Tự động thủ sao?”

Bùi Trường Hoài nghiến răng đáp: “Bản hầu tự có định lực.”

Triệu Quân mân mê vành tai nóng rực của y, cười tà mị: “Xem ra định lực của Hầu gia không quản được vành tai rồi. Giờ nó đỏ lắm đấy.”