Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 14




Binh sĩ dâng một ngọn giáo hoa lê lên, Triệu Quân nắm trong tay, ước tính trọng lượng, gật đầu hài lòng, rồi ném ngọn giáo cho binh sĩ cầm giúp hắn.

“Lấy cái này.”

Lôi đài đã được dựng, bốn góc treo cờ Vũ Lăng, ba binh sĩ tay cầm dùi, nhất tề gõ trống, tiếng trống nặng nề vang khắp đấu trường.

Triệu Quân vừa rời khỏi kho binh khí, còn chưa vào đấu trường đã thấy một chiếc kiệu son bốn người nâng, xung quanh còn có mười mấy tên thị vệ, thanh thế khoa trương vô cùng.

Rất nhanh, rèm kiệu dày cộm được vén lên, Từ Thế Xương từ trong kiệu bước xuống.

Người của Vũ Lăng quân đều quen thuộc vị này, nhìn thấy y liền ôm quyền chào hỏi: “Tiểu Thái tuế đến xem náo nhiệt đấy à, hội tỉ võ còn chưa bắt đầu đâu. Hầu gia đang nghỉ ngơi trong lều, ngài đi về phía bên kia mới gặp được, ngài sang kho binh khí làm gì?”

Từ Thế xương đáp lời: “Ta đến tìm Lãm Minh… Đô thống của các ngươi đâu rồi?”

Vừa dứt lời, y liền nghe thấy tiếng gọi tên mình: “Cẩm Lân.”

Từ Thế Xương không ngờ mình có thể gặp được Triệu Quân ở đây, vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn: “Lãm Minh ca ca, ta còn chưa kịp chúc mừng huynh nữa! Chẳng ai ngờ tới Hoàng thượng lại để huynh đến nhậm chức ở Bắc doanh, sau này huynh ở chung một chỗ với Trường Hoài ca ca, vừa mở mắt ra là có thể gặp nhau, làm ta ghen tị quá trời.”

Triệu Quân mỉm cười: “Đúng vậy, vừa mở mắt ra là có thể gặp nhau.”

Từ Thế Xương không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Triệu Quân, tiếp tục luyên thuyên: “Ta vừa vào doanh đã nghe người ta nói huynh cũng tham gia tỉ võ, nếu vậy thì tốt rồi. Năm ngoái tên mặt sẹo họ Hạ thắng là ta đã sớm không vừa mắt hắn rồi. Ca ca tốt của ta ơi, lần này huynh phải thay ta dạy dỗ hắn.”

Lúc Hạ Nhuận nhắc tới phủ Thái sư đã là thái độ khinh rẻ coi thường, đừng nói tới chuyện tôn trọng Từ Thế Xương. Từ Thế Xương sớm đã cùng hắn kết thù, chỉ là nể mặt Bùi Trường Hoài nên vẫn chưa quang minh chính đại trở mặt với nhau.

Triệu Quân không hứa với y, chuyển đề tài sang hỏi: “Chuyện ở phủ Thái sư đã ổn thỏa rồi hay sao mà ngươi chạy tới Bắc doanh?”

Từ Thế Xương vừa nghe hắn nhắc tới chuyện trong phủ, khuôn mặt vốn đang tươi cười lập tức ảm đạm, chầm chậm nói: “Làm sao có thể chứ?

Huynh vừa thăng chức Đô thống làm rạng danh phủ Thái sư, hiện giờ ngày nào cũng có kẻ tới muốn bắc cầu quan hệ, còn náo nhiệt hơn Tết

Nguyên đán, mấy tên đó cứ đem nào là trân châu ngọc bội đến muốn làm quen với cha ta. Nực cười, tiểu gia ta đây lấy trân châu ra chơi bắn bi đấy, phủ Thái sư thiếu mấy thứ dung tục đó hay sao?”

Từ Thế Xương có ngây thơ đến mấy cũng hiểu rõ, những kẻ mang danh chúc mừng tặng lễ ấy, chín phần mười là muốn nịnh nọt kẻ đang chiếm thế thượng phong, mượn tay Thái sư một bước lên trời.

Chỉ một Triệu Quân thôi cũng đủ để người đời thấy rõ, chỉ cần một cái nhấc tay của Thái sư là có thể nâng người lên tận mây xanh, chỉ cần thức thời, lọt vào mắt Thái sư, nhất định tiền đồ vô lượng.

Thế lực hiện tại của Thái sư rõ như ban ngày, nhưng cũng có không ít kẻ nấp trong bóng tối, một khi nắm được điểm yếu, nhất định sẽ cắn riết không buông.

Từ Thế Xương bản tính kiêu ngạo, đã quen ngông cuồng, Thái sư sợ y gây chuyện để người khác bắt được thóp, liền giam lỏng y trong phủ, mời bậc thánh hiền về suốt ngày giảng kinh văn, ép y đọc sách, không thể ra ngoài lêu lổng như xưa.

Tiểu Thái tuế Từ Thế Xương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đọc sách, nghe Triệu Quân nhắc tới là đầu y lại bắt đầu nhói.

Đúng lúc này, tiếng kèn hiệu vang lên khắp đấu trường, báo hiệu Chính Tắc Hầu đã nhập tọa.

Từ Thế Xương cũng mong ngóng Bùi Trường Hoài, cáo biệt Triệu Quân, nhanh chân chạy đến bên cạnh y.

Từ Thế Xương vén vạt áo, phóng lên đài, ngồi xuống bên cạnh Bùi Trường Hoài: “Trường Hoài ca ca.”

Bùi Trường Hoài biết y sẽ đến, đại hội tỉ võ một năm chỉ tổ chức một lần, thời gian không xác định, nhưng chỉ cần có tổ chức, Từ Thế Xương nhất định sẽ không vắng mặt.

Điểm tâm và trà đã bày sẵn trên bàn, đều là món Từ Thế Xương thích. Cái rét của mùa đông vẫn còn chưa dứt, Bùi Trường Hoài đem lò sưởi tay của mình đưa cho y.

Từ Thế Xương cũng không khách sáo, ôm lò sưởi trong ngực, ngoan ngoãn ngồi cạnh Bùi Trường Hoài.

Tiếng chiêng trống trên đài bắt đầu giục giã, âm thanh vang dội huyên náo, như chạm tới trời cao, hoàn toàn trái ngược với võ đài điều hiu, quạnh quẽ không người.

Từ Thế Xương đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn phía trống vắng, nhớ lại ngày này năm xưa, chỗ ngồi đều bị chiếm hết.

Người xem có lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh, hai vị Thiếu tướng Bùi Văn Bùi Hành, tam lang Bùi Dục, thêm cả Từ Thế Xương Tạ Tùng Tuyển cùng các vị con cháu thế gia và các vị lão tướng, náo nhiệt vô cùng.

Hiện tại, hội tỉ võ vẫn còn có, chỉ có điều người xưa đã chẳng còn.

Nghĩ tới đây, Từ Thế Xương bắt đầu thương cảm, y thán: “Vẫn là ngày trước tốt hơn, náo nhiệt đông vui… Trường Hoài ca ca, huynh có nhớ lần ấy chúng ta cùng nhau đứng trên võ đài uống cạn loại rượu nồng liệt nhất, Bùi nhị ca to gan, còn dám mở cược trước mặt lão Hầu gia, hô hào mọi người cược xem vị hào kiệt nào giành được chiến thắng cuối cùng.”

Càng nói ký ức càng hiện rõ trong tâm trí Từ Thế Xương.

Y cười, nói: “Có một lần, trong quân xuất hiện nhiều vị anh tài cùng nhau tranh đấu kịch liệt, lão Hầu gia hứng chí đem bảo vật ra treo thưởng, Tạ Tùng Tuyển biết huynh thích thanh dao găm đó, thế là cũng lên đài đoạt giải, tặng huynh xem như lễ vật sinh thần…”

Không đợi y dứt lời, binh sĩ dưới đài đột nhiên vỗ tay như sấm, tiếng hô hào động trời xanh, hóa ra là Hạ Nhuận đã vào đấu trường.

Một thân hắc y gọn gàng, dáng người cao gầy hiên ngang, chiều cao ít nhất cũng phải một thước tám, cho dù trên mặt có một vết sẹo hung ác nhưng cũng không che được nét anh tuấn.

“Ha, nếu như Tùng Tuyển vẫn còn tại thế, làm sao đến lượt Hạ Nhuận có thể giành hạng nhất?” Từ Thế Xương khinh bỉ nói: “Chắc là huynh không biết, Hạ Nhuận vốn đố kỵ Tùng Tuyển, năm nào cũng muốn khiêu chiến huynh ấy cuối cùng chuốc lấy thất bại. Sau đó hắn còn lén chạy đi xem Tùng Tuyển luyện kiếm muốn học lỏm chiêu thức, kết quả bị huynh ấy bắt gặp. Trường Hoài ca ca, huynh đoán xem lúc đó Tùng Tuyển đã nói gì…”

Lời nói vừa dứt là một trận im lặng, Từ Thế Xương lúc này mới phát giác, từ đầu đến đuôi Bùi Trường Hoài chẳng hé môi. Y lập tức ngậm miệng, tự mắng bản thân đang tốt đẹp tự dưng lại nhắc tới Tạ Tùng Tuyển làm gì?

Chẳng ngờ lần này Bùi Trường Hoài lại đáp lời y: “Lúc đó huynh ấy nói gì?”

Nghe thấy lời nói của Bùi Trường Hoài quá mức ung dung, Từ Thế Xương mới chầm chậm nói tiếp: “Huynh cũng biết cái tính cà lơ phất phơ của Tạ Tùng Tuyển mà. Huynh ấy nói với Hạ Nhuận, muốn đến học kiếm với ta đâu cần lén lút như trộm thế kia, chỉ cần thành tâm bái sư, ta nhất định sẽ tận tình dạy dỗ. Huynh chẳng biết vẻ mặt ngu ngốc của tên Hạ Nhuận lúc đó đặc sắc thế nào đâu hahaha…”

Bùi Trường Hoài cũng nhẹ nhàng mỉm cười.

Một đời người trôi qua, người vật theo dòng thời gian dần nhạt nhòa rồi biến mất. Đôi lúc men rượu vào người, Bùi Trường Hoài hồi tưởng những kỷ niệm xưa, lại phát hiện hình bóng của Tạ Tùng Tuyển bắt đầu mơ hồ không rõ.

Phát hiện này làm y sợ hãi.

Bởi vậy, biết thêm càng nhiều chuyện về Tạ Tùng Tuyển trong quá khứ cũng tốt.

Thế mà những ngày gần đây, hình bóng Tạ Tùng Tuyển sống dậy mãnh liệt trong ký ức của Bùi Trường Hoài, từng nụ cười, từng lời nói, từng cử động đều rõ ràng trước mắt. Có lúc, y thậm chí còn nghe thấy giọng nói của Tạ Tùng Tuyển phảng phất bên tai.

Bùi Trường Hoài trong lòng hiểu rõ, tất cả đều vì sự xuất hiện của người tên Triệu Quân này.



Bên dưới võ đài, chúng binh sĩ vây xung quanh Đô thống. Xem ra Triệu Quân vừa đi tuần một vòng đã thu được không ít hảo cảm từ binh sĩ, còn có người gom hết dũng khí đến bên cạnh hắn, thấp giọng vì hắn bày mưu tính kế.

Triệu Quân nghe xong, gật đầu tán đồng, giơ tay vỗ vai động viên binh sĩ đó.

“Được, ta làm theo lời ngươi, nếu ta thắng nhất định ngươi sẽ có thưởng.”

Binh sĩ thụ sủng nhược kinh: “Đa tạ Đô thống!”

Vừa nghe có thưởng, tiếng hoan hô xung quanh bắt đầu vang lên.

Triệu Quân đứng giữa đám người, khoanh tay ôm lấy cây giáo hoa lê, dáng vẻ tùy ý, đôi mắt chăm chú quan sát Hạ Nhuận ở đối diện.

Hạ Nhuận dời tầm mắt, chẳng để Triệu Quân vào mắt.

Bùi Trường Hoài chứng kiến một màn này, nắm chặt tay.

Tạ Tùng Tuyển dùng kiếm, Triệu Quân sở trường dùng giáo, cuối cùng vẫn là khác biệt. Kiếm là quân tử giữa các loại binh khí, chiêu thức tựa như trăng thanh gió mát, tư thế ưu nhã vô cùng, giáo lại nghiêng về dùng sức mạnh áp đảo, cũng là hợp tính Triệu Quân.

Vừa nghĩ, Bùi Trường Hoài lại nhớ tới chuyện lúc nãy trong lều, mặt bắt đầu nóng lên, cúi đầu ho khan một tiếng.

Từ Thế Xương rót cho y một chén trà: “Sao lại ho nữa rồi? Không phải là nhiễm lạnh rồi chứ?”

Bùi Trường Hoài che miệng, che đậy sự xấu hổ của mình: “Không sao, chỉ là nghẹn một chút.”

Từ Thế Xương bật cười, xoa tay nhìn Bùi Trường Hoài: “Hay là chúng ta đánh cược đi? Ta thấy hội tỉ võ năm nay quán quân không phải là Hạ Nhuận cũng là Triệu Quân. Trường Hoài ca ca, huynh cược ai sẽ thắng? Ta chọn Triệu Quân rồi.”

Bùi Trường Hoài cũng chẳng còn lựa chọn khác, lập tức đáp lời: “Hạ Nhuận.”

Từ Thế Xương cười ha ha: “Trường Hoài ca ca, huynh mù quáng tin tưởng thân tín của mình, đây là đại kỵ trong đánh cược, lần này huynh thua chắc rồi. Nếu huynh thua thì phải cho ta một thứ.”

Bùi Trường Hoài hỏi: “Muốn thứ gì?”

Từ Thế Xương đáp: “Còn chưa nghĩ ra, cứ cược trước đã.” “Được.”

Bùi Trường Hoài nhìn về phía Triệu Quân đang ở đằng xa, Triệu Quân ngẩng đầu, vừa lúc va vào tầm mắt y.

Triệu Quân biết y đang nhìn mình, nghiêng đầu, tà mị mỉm cười.

Từ trong hư không, Bùi Trường Hoài phảng phất nghe thấy lời Triệu Quân nói, vẫn là câu cũ.

Tiểu Hầu gia, ngươi lại nhìn ta không chớp mắt.