Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 13




Eo Bùi Trường Hoài tê dại, trở tay đẩy Triệu Quân ra, móng tay y quẹt ngang mặt Triệu Quân, để lại một vết thương nhỏ đang nhuốm máu.

Bùi Trường Hoài sờ chỗ đau trên tai, cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy và ẩm ướt trong chốc lát ập lên giác quan.

Y gằn giọng nói: “Ngươi dám!”

Triệu Quân tiến lên một bước, Bùi Trường Hoài lùi lại một bước, kết quả y bất cẩn làm ngã bộ giáp treo trên giá ngay phía sau, kim loại rơi trên nền đất, tạo ra tiếng động vô cùng chói tai.

Binh sĩ đang canh gác bên ngoài lều nghe thấy tiếng động lạ, liền lên tiếng hỏi: “Tiểu Hầu gia, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”

Triệu Quân thừa cơ hội y phân tâm, đẩy Bùi Trường Hoài ngã trên phản. Khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, vết thương dưới mắt Triệu Quân cứ thế đập vào mắt y. Bùi Trường Hoài vừa sợ lại làm hắn bị thương, vừa lo binh sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động xông vào.

Y cao giọng: “Không có gì, cái giá treo giáp ngã rồi. Ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc với Đô thống, không kẻ nào được phép tiến vào.”

Chúng binh sĩ đồng thanh đáp: “Tuân lệnh.”

Đợi tiếng bước chân xa dần, Triệu Quân mới gian xảo cười, đã biết còn cố hỏi: “Có chuyện gì cần thương lượng vậy tiểu Hầu gia.”

Bàn tay hắn lướt qua khóe môi, yết hầu, một đường đi xuống, bắt đầu phóng hỏa, rồi cuối cùng tự nhiên nắm lấy mệnh căn của Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài nhỏ nhẹ thở gấp, lòng quyết không thể để hắn tùy tiện làm càn như thế nữa, y đưa tay nắm lấy cổ tay hắn, trở người chiếm thế thượng phong, vặn tay phải Triệu Quân, khống chế hắn.

Thủ pháp y nhanh gọn, ngọc bội bên hông đung đưa, vang lên âm thanh trong trẻo.

Y đe dọa: “Triệu Quân, nếu dưới dám làm càn lần nữa, bản hầu tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Triệu Quân cũng không phản kháng, nụ cười nhuốm đầy tà khí, hỏi ngược lại: “Thế nào mới gọi là làm càn? Lúc nãy trên đài, ánh mắt tiểu Hầu gia không rời khỏi ta một li, như thế này có được xem là làm càn hay không?”

Bùi Trường Hoài gằn giọng: “Nói bậy, ta nhìn ngươi lúc nào?” Triệu Quân bình thản đáp: “Một khắc cũng không thôi.”

Chính Tắc Hầu không mồm mép bằng hạng vô lại này, động tác càng ác liệt, có hơi mất khống chế, Triệu Quân lập tức hô hoán: “Trường Hoài, đau…”

Trường Hoài ngẩn người. “Tên này, ngươi…”

Quả thật là rất giống, tựa như cùng một người.

Trong quá khứ, Tạ Tùng Tuyển cũng giống như Triệu Quân bây giờ, giở trò vô lại với y.



Tạ Tùng Tuyển bái đệ nhất kiếm khách của Đại Lương làm thầy, thế mà chỉ mất năm năm, hắn đã học thành tài, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.

Thiên phú ngút trời của hắn làm sư phụ hắn không khỏi nhục chí, nhưng Tạ Tùng Tuyển trước mặt mọi người vẫn là một đứa trẻ ấu trĩ, vì không muốn đội tuyết luyện kiếm mà quấn mình trong chăn không chịu rời giường. Bùi Trường Hoài đến gọi hắn dậy, hắn liền lăn tròn trên giường, hét lớn: “Không luyện nữa, ngày đông là thời cơ tốt nhất để ngủ nướng, sao có thể lãng phí thời gian đi luyện kiếm?”

Bùi Trường Hoài nghiêm túc đáp lời y: “Thời cơ tốt càng không nên lãng phí đi ngủ nướng, ngươi mau dậy đi, đừng để sư phụ đợi lâu.”

Nghe thấy lời nói đanh thép của Bùi Trường Hoài, Tạ Tùng Tuyển liền ôm bụng, mặt mày thống khổ nhăn nhó: “Trường Hoài à, thật ra ta đau bụng lắm, vừa đụng tới kiếm là lại đau bụng.”

“Thật hả?”

Lời nói dối hoang đường chẳng ai tin, lại lừa được Bùi Trường Hoài.

Tạ Tùng Tuyển chốc chốc lại la oai oái chỗ này đau chỗ kia đau, lừa y bưng trà rót nước cho hắn. Bùi Trường Hoài cũng không hoài nghi, nghiêm túc nghe hắn sai sử, còn đưa tay xoa bụng cho hắn.

Xoa bụng thì xoa bụng, nhưng bên eo Tạ Tùng Tuyển có huyệt cười, Bùi Trường Hoài cứ xoa vào chỗ đó, Tạ Tùng Tuyển không nhịn được cười, phá lên cười.

Thấy hắn cười to, Trường Hoài mới nhận ra mình bị lừa, tức giận trừng mắt nhìn hắn, xoay người rời khỏi.

Tạ Tùng Tuyển thấy y giận thật, vội vã phóng xuống giường xỏ giày đuổi theo: “Đừng giận ta mà, chỉ là đùa một chút thôi, hay là đổi lại nhé, đổi thành ta hầu hạ ngươi có được không? Trường Hoài, Trường Hoài…”



“Trường Hoài?”

Bùi Trường Hoài nghe tiếng Triệu Quân, lòng càng xao động, đôi tay đang khống chế hắn lơi lỏng.

Triệu Quân thừa cơ phản công, lần nữa đẩy Trường Hoài xuống dưới.

Bùi Trường Hoài bị ghìm chặt không thể cử động, ngẩng mắt vẻ mặt không còn một tia đau đớn nào của Triệu Quân. Nhất thời, y mặt đỏ tai hồng mắng: “Vô sỉ!”

Triệu Quân hừ một tiếng, cười nói: “Cái này gọi là binh bất yếm trá.”

Trước đây hắn nếm qua đủ mọi cay đắng, bị người ta chém một đao cũng không nhăn mặt, lúc nãy dĩ nhiên không phải đau thật, mà chỉ là muốn thử Bùi Trường Hoài.

Khuyết điểm lớn nhất của y là dễ mềm lòng, chẳng trách lão Hầu gia nói y khó mà làm nên việc lớn, một khi mềm lòng thì không tránh khỏi bị kẻ khác ức hiếp.

Cách lớp y sam, hắn nắm lấy tính khí nửa cứng của Bùi Trường Hoài, lúc nặng lúc nhẹ động chạm.

Hô hấp của Bùi Trường Hoài ngày càng nặng, thân thể căng cứng dần mềm xuống.

Triệu Quân biết y đã động tình, càng lấn tới hơn nữa. Thân thể y nóng hổi, tay Triệu Quân lại lạnh lẽo, lúc bàn tay ấy chạm vào d/ương v/ật, y không tự chủ được run lên.

Y nằm ngửa trên phản, đưa tay che mắt chính mình, y không muốn nhìn thấy Triệu Quân, không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa, chỉ cảm thấy từ trận tê dại từ thân dưới.

Tứ chi, xương cốt đều như trống rỗng, chỉ còn lại dòng máu chứa đầy dục vọng sục sôi.

Triệu Quân có ý chọc ghẹo, không chỉ vỗ về thân dưới của y, còn cúi đầu ngậm vành tai y, không ngừng liếm mút, làm cho Trường Hoài toàn thân tê dại.

Triệu Quân thủ thỉ bên vành tai y: “Không phản kháng nữa sao?”

Đuôi mắt Trường Hoài đã phiếm hồng, nhấc môi định nói, hô hấp càng lúc càng nặng nề. Khoái cảm dần ép y tới mép vực, đang lúc mấu chốt, Triệu Quân đột ngột dừng động tác.

Người đang đến gần cao trào đột nhiên rơi xuống mặt đất, cảm giác trống rỗng ăn mòn thần kinh Bùi Trường Hoài, y mở mắt ngơ ngác nhìn Triệu Quân.

“Ngươi…”

“Hội tỉ võ sắp bắt đầu rồi, ta đi thay y phục.”

Triệu Quân làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi dậy bước đến cái chậu bạc để bên cạnh rửa tay. Hắn dùng chiếc khăn đã thấm nước lau tay, hơi thở bị cái lạnh của mùa đông hóa thành làn khói, chầm chậm tan biến, hắn xoay đầu nhìn Trường Hoài vẫn còn nằm trên phản.

Triệu Quân cong mắt cười, nói: “Còn không thừa nhận, tiểu Hầu gia, ngươi lại nhìn ta không chớp mắt kìa.”

Bùi Trường Hoài im lặng, không đáp.

Binh sĩ đang đứng gác cách lều của nguyên soái năm thước đột nhiên nghe thấy tiếng sành sứ bị ném vỡ, tiếp theo đó là một tràng cười, chẳng bao lâu sao, đô thống mới nhậm chức bước ra khỏi lều.

Binh sĩ nhìn thấy vết nước trên người hắn, thầm cảm thán trong lòng: “Quả nhiên giống như lời đồn.”

Hoàng thượng phái Triệu Quân đến chia quyền thống lĩnh Vũ Lăng quân, Triệu Quân tự nhiên biến thành cái gai trong mắt Chính Tắc Hầu,

Hầu gia làm sao có thể ôn hòa mà đối đãi hắn?

Còn không chắc chắn hay sao, Triệu Quân mới bước vào lều không lâu đã chọc cho tiểu Hầu gia thường ngày tư văn nho nhã nổi giận như vậy, xem ra sau này giữa hai bên nhất định không ngừng đấu đá lẫn nhau.

Binh sĩ hành lễ với Triệu Quân, thận trọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế ngài?”

Triệu Quân cười đáp: “Chẳng có gì to tát, chỉ là Hầu gia của các ngươi phải nếm chút khổ.”



Triệu Quân theo bước binh sĩ phụ trách dẫn đường về lều thay võ bào, quấn đai vải trên cổ tay bảo vệ khớp xương. Cũng đến kho binh khí chọn một món thuận tay.

Người trông kho thấy hắn đến, dâng lên một thanh kiếm được rèn từ thiếc.

Hắn cầm trên tay, ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm, tức thì vung kiếm, dù chỉ là tùy tiện thử vũ khí, cũng dấy lên một đường sắc lẹm.

Hai binh sĩ theo phía sau y chứng kiến một chiêu này liền biết Triệu Quân không phải là bình hoa chỉ có vẻ ngoài mà còn có năng lực thật sự, chẳng trách Thánh thượng lại coi trọng hắn.

Lúc này Triệu Quân lại ném kiếm trở về tay người trông kho, nói: “Ta không quen dùng kiếm, tìm một ngọn giáo tới đây.”